*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Dung Phong đã đoán được trước thân thủ Linh bà không đơn giản, để ý chặt chẽ nhất cử nhất động của bà ta, đề phòng bà ta chạy thoát. Nhưng không ngờ tới, bà ta lại bắt cóc Cẩm Ngu làm con tin.
Tuy rằng biết rõ, có lẽ Cẩm Ngu cũng đã sớm biết rõ ràng về bà ta, chỉ là phối hợp hát đối với bà ta, trợ giúp bà ta thoát khỏi Phong vương phủ mà thôi. Nhưng dưới tình thế này cũng không thể lỗ mãng ra tay hấp tấp được.
“Ta khuyên người đừng giãy giụa vô ích, nếu không thì chết chắc đấy”
Huệ phi bị dọa tới nỗi hồn bay phách tán, run rẩy nói: “Buông Cẩm Ngu ra, người muốn làm cái gì?”.
“Vương phi muốn vu oan hãm hại ta, ta không thể ngồi yên chờ chết, cho nên ta nhất định. phải phản kháng. Rất đơn giản, bây giờ nếu quận chúa muốn hồi phụ lại thị lực thì chỉ có thể dựa vào ra, cho nên nếu ai dám làm tổn thương ta thì kẻ đó chính là kẻ muốn hại quận chúa Cẩm Ngu”.
Huệ phi vội vàng phất tay: “Tất cả buông hết kiếm xuống, không ai được làm tổn thương bà ta."
Đám thị vệ đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Toàn bộ đao kiếm lại được thu vào vỏ.
Linh bà cầm chặt cây trâm cài dí sát vào yết hầu Cẩm Ngu: “Phiền quận chúa Cẩm Ngu đưa ta ra khỏi vương phủ? Chỉ cần lão nô được an toàn, lập tức sẽ thả người trở về. Niệm tình quãng thời gian làm chủ tớ của chúng ta, lão nô thật sự không muốn làm cho người”
Cẩm Ngu bị dọa sợ đến mức tay chân luống cuống, chỉ biết khóc lóc: “Các ngươi lui xuống cả đi, không ai được đi theo chúng ta”.
Huệ phi nóng lòng như lửa đốt, chủ động ra lệnh trước Mộ Dung Phong: “Tất cả đều nghe lệnh quận chúa Cẩm Ngu! Chuẩn bị xe ngựa”
Phía trước trở thành một mảnh hỗn loạn, bị Huệ phi chỉ huy đến rối tung. Mộ Dung Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhàn nhã nhất là Lãnh Băng Cơ, khoanh tay đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Linh bà nhất định không thể giữ lại, nhưng nàng cũng không vội diệt trừ bà ta, dù sao bà ta cũng không uy hiếp gì được nàng, chỉ cần đuổi nàng ta ra khỏi Phong vương phủ, cắt đứt trợ thủ đắc lực của Cẩm Ngu, trên cơ bản mọi người sẽ được an toàn.
Mà Thánh Nữ giáo biết được tin tức nhất định cũng sẽ vào Kinh xử lý môn hộ, báo thù rửa hận cho lão chưởng môn của bọn họ. Đến lúc đó Linh bà cũng chỉ là một con chuột chạy qua đường, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Cho nên nàng không chút vội vàng.
Thẩm Phong Vân khẽ cười: “Chờ ta hồi phủ sẽ nói việc này cho tổ mẫu biết. Việc này đúng là cô mẫu cũng có chút quá đáng, cứ tiếp tục thế này chắc sẽ ngày càng làm náo loạn quan hệ với biểu ca”
“Đệ thì sao?” Lãnh Băng Cơ nhiều chuyện nói: “Không phải đệ muốn tìm Lục Vu tính sổ sao? Có tận dụng được không?”
Thẩm Phong Vân ủ rũ mặt mày: “Đừng có nhắc nữa, gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có tâm tư nhàn hạ đó”.
“Sao thế? Công vụ rất bận sao?”
“Xem ra biểu ca vẫn chưa nói với tẩu, khi thượng triều có vị quan lớn bị đầu độc, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, định ngày phá án, chuyện này đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lại đẩy tới đầu ra, đang hết đường xoay xở rồi”
“Trúng độc?” Lãnh Băng Cơ trở nên tò mò.
Ánh mắt Thẩm Phong Vân lóe lên: “Sao lại quên mất tẩu tẩu nhỉ, biểu tẩu y thuật cao minh, nghe nói cũng am hiểu độc tố, đối với các loại thủ pháp hạ độc kỳ quái chắc cũng có hiểu biết. Vụ án này có chút kỳ lạ....
Còn chưa kịp nói rõ ràng thì lại nghe Mộ Dung Phong kinh hô một tiếng: “Mẫu phi!”
Hai người nhìn tới, xong đời, vào thời khắc mấu chốt thế này, Huệ phi không giúp được gì thì thôi còn gây thêm phiền phức. Trong lúc nhất thời quá nóng giận lại lăn đùng ra ngất xỉu.
Xem ra đúng là thật sự rất yêu thương Cẩm Ngu.
Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm Linh bà đang tìm thời cơ giải cứu Cẩm Ngu, thấy lão nương nhà mình hôn mê thì lập tức phân tâm. Linh bà bắt cóc Cẩm Ngu, nhân cơ hội chạy lên xe ngựa sau đó chạy thoát.
Lãnh Băng Cơ và Thẩm Phong Vân cũng vội vàng tới xem.
“Phía mẫu phi cứ giao cho ta đi, bà ấy không sao đâu” Lãnh Bằng Cơ lấy ra ngân châm từ trong lồng ngực, dứt khoát đâm vào huyệt nhân trung.
Mộ Dung Phong đáp lại một tiếng, không dám chậm trễ, lập tức xoay người lên ngựa, dẫn người đuổi theo. Nếu không, lão nương tỉnh lại thấy bảo bối nâng niu của mình không có ai lo cho chắc sẽ lại ngất xỉu lên xỉu xuống mất.
Huệ phi chỉ là nhất thời nóng giận nên quá kích động, đỡ lên giường nằm, châm cứu hai châm đã chậm rãi thở đều lại, kêu lên “ai da” một tiếng rồi từ từ mở mắt, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, một lúc lâu say mới nhớ tới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lập tức ngồi bật dậy.
“Cẩm Nhi, Cẩm Nhi đâu?”
Lãnh Băng Cơ nhẫn nại dỗ dành: “Mẫu phi, người yên tâm, vương gia đã dẫn người đi tìm rồi, nhất định sẽ cứu được quận chúa trở về”
Huệ phi giãy dụa đứng dậy: “Không được, bản cũng muốn đích thân đi, tuyệt đối không thể để lão yêu bà đó làm tổn thương Cẩm Nhi được”
Đến con trai nhà mình còn không tin. Hơn nữa, còn đi lo lắng cho an nguy của một người ngoài, có nghĩ tới hay không, con trai bà cũng đang phải vất vả đối đầu với lão yêu bà đấy, liệu có gặp nguy hiểm không?
Lãnh Băng Cơ tuy rằng chửi thầm trong lòng, nhưng cũng không để lộ ra mặt.
Câu này khiến Huệ phi nghẹn họng không trả lời được. Ngập ngừng một lúc lâu mới hầm hừ nói một câu: “Bọn họ đã sớm biết Linh bà kia không phải người tốt gì vậy mà còn giấu diếm. Nếu như không phải hôm nay vừa khéo tìm ra con rối kia, chỉ sợ là vẫn còn đứng ở ngoài xem náo nhiệt thôi.”
Ta không có bằng chứng nói ra người ta sẽ tin sao?
Lãnh Băng Cơ cảm thấy mình đúng là mẹ nó quá may mắn, sao có thể vớ phải một bà mẹ chồng ngang ngược vô lý vậy chứ?
Hơn nữa tính tình khó chịu này cũng không khác gì lắm với Mộ Dung Phong, có lẽ là do di truyền.
Nàng cũng không có cách nào giải thích, còn nói thêm chỉ sợ Huệ phi sẽ cảm thấy mình bất kính không tôn trọng bà ta.
Nàng nhạn nhạt đáp: “Nếu mẫu phi đã lo lắng cho an nguy của quận chúa Cẩm Ngu như vậy thì con sẽ mệnh người trong phủ chuẩn bị xe, đuổi theo xem một chút. Dù sao thì con cũng lo lắng cho an nguy của tướng công mình.
Nói rồi lập tức phân phó cho hạ nhân: “Chuẩn bị xe, triệu tập nhân thủ, hộ tống Huệ phi nương nương”
Huệ phi hùng hùng hổ hổ đi về hướng cửa phủ.