Vừa mới dùng xong bữa trưa, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lãnh Thanh Dao đã đến.

Nàng ta phe phẩy quạt tròn trên tay, tựa vào cửa viện, bộ dạng đắc ý của người đứng đầu bảng Hồng Lâu, lạnh lùng nhìn Lãnh Băng Cơ, nở nụ cười châm chọc.

“Ngươi chỉ mới đến vương phủ có bảy ngày, không ngờ là Lãnh Bằng Nguyệt vậy mà không phải đối thủ của ngươi, không thể không chạy về phủ cầu cứu.”

Lãnh Băng Cơ ngồi dưới bóng mát trong viện, vén khăn che mặt lên, đánh giá người tam muội khó ưa nhà mình, kinh ngạc nhếch mi: “Cầu cứu cái gì cơ?”.

Lãnh Thanh Dao cười ha hả: “Còn giả bộ hồ đồ, Lãnh Bằng Nguyệt cố ý truyền tin đến Kim di nương, là muốn đem ngươi về tiểu trụ, còn không phải là muốn giam lỏng ngươi sao?”

Lãnh Băng Cơ bừng tỉnh, chẳng trách phụ thân lại muốn chính mình, căn bản là muốn tạo cơ hội cho nhị muội quyến rũ Mộ Dung Phong.

Nàng lại lấy khăn che mặt lại, không chút để ý: “Ánh mắt người cũng không tồi”.

Lãnh Thanh Dao cười nhạt: "Trên đời này quả thật có mấy người cũng ngu giống như người vậy, Phàn Cao Chi hồi đó gả vào vương phủ còn sống chết tự huỷ đi tiền đồ của bản thân, làm cho cái tiện nhân Lãnh Bằng Nguyệt kia đắc ý”

Lãnh Bằng Nguyệt với nàng ta luôn không hợp nhau, như nước với lửa.

“Cho nên lần trước tam muội chủ động như vậy là muốn giành lấy?”

“Đúng vậy thì sao? Ta dám làm dám chịu. Lãnh Bằng Nguyệt làm được sao ta không làm được, ta thua nàng ta chỗ nào?”

"Thua ở chỗ chọn đối tượng không tốt. Ta với Lãnh Băng Nguyệt đều vào vương phủ, sao phụ thân có thể có thêm một đứa con gái, người không thèm nể mặt Trưởng lão nữa sao? Nếu ta đoán không nhầm, sau khi bọn ta đi, người bị nhốt ít nhất bảy ngày

Lãnh Thanh Dao khẽ hừ mũi, quả nhiên là bị Lãnh Băng Cơ đoán đúng rồi.

Giúp ta vào vương phủ, ta giúp người thu thập Lãnh Băng Nguyệt, thế nào?” Lãnh Băng Cơ ngáp một cái: “Để đuổi sói mà dắt vào nhà một con hổ? Ta đầu có ngu” “Ta thấy người đối với vương gia cũng không động tâm, nếu vậy sao không được nước mà đẩy thuyền”

Lãnh Thanh Dao này, trong đầu có một lỗ hổng, lúc thì thông minh, lúc thì hồ đồ.

Lãnh Băng Cơ bị nàng ta làm ầm ĩ trong ngủ nổi, bèn ngồi dậy, chân thành nhìn Lãnh Thanh Dao: “Đàn ông tốt đều chết hết rồi sao? Ngươi sao lại ngốc đến mức tự đi tìm chỗ cho bản thân như này?”

“Bởi vì, Kim thì chắc chắn sẽ không cho ta một mối hôn nhân tốt. Một khi đã như vậy, ta sao lại không vì bản thân suy tính một chút chứ? Làm trắc phi cũng được, chỉ cần không thua kém Lãnh Băng Nguyệt”

Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Vậy thì người phải tiến cung làm hoàng phi, làm vợ của phụ thân Mộ Dung Phong, như vậy thân phận sẽ cao hơn so với ta và Lãnh Bằng Nguyệt”

Lãnh Thanh Dao hiểu ra được ý tứ trong lời nói này, nhưng mà cảm thấy đề nghị này của Lãnh Băng Cơ cũng không sai. Tiếc hận lắc đầu.

"Ta chỉ là một thứ nữ, điều này ta hiểu rõ, không thể có khả năng được phong phi. Vẫn là so với Lãnh Bằng Nguyệt địa vị thấp hơn.”

Mẹ nó, cô ta thật sự có cái ý nghĩ như vậy? Tầm cơ của cô ta thật sự không phải sâu bình thường. Chỉ vì muốn đánh bại Lãnh Bằng Nguyệt mà không ngại gả cho một lão già? Cô ta thật sự muốn vào cái hoàng cung người sống ta chết ấy? Về sau chết thể nào cũng không ai biết.

Lãnh Băng Cơ giơ ngón cái lên với nàng ta.

“Đồng ý hay không đồng ý. Người cho ta một câu trả lời đi” Lãnh Thanh Dao không kiên nhẫn thúc giục.

“Đồng ý cái gì?” Ngoài sân có người đè thấp giọng quát lớn: “Phụ thân người không phải là không cho ngươi đến quấy rầy tỷ tỷ ngươi nghỉ ngơi sao?”

Lãnh Băng Cơ nghe ra giọng nói này, là di nương của Lãnh Thanh Dao, bị ca ca bán rẻ cầu vinh, Tiết Thị.

Tiết Thị nghe nha hoàn hồi bẩm, nói nữ nhi nhà mình đến tìm Lãnh Băng Cơ, không khỏi sợ hãi, Lãnh Băng Cơ bây giờ không như ngày xưa nữa, nếu tiểu tổ tông này nghĩ không tốt thì sao?

Bà ta một đường chạy đến, thở hồng hộc đánh gãy lời của Lãnh Thanh Dao, sau đó hành lễ với Lãnh Băng Cơ.

“Vương phi nương nương thứ tội, đứa nhỏ Thanh Dao này không hiểu chuyện, người đừng chấp vặt với nó.”

ở trong ấn tượng của Lãnh Băng Cơ, Tiết Thị nãy miễn cưỡng là một người hiểu chuyện, nhưng cũng vì hiếu thắng mà cùng Kim Thị kết thù oán thâm sâu.

Trong lòng nàng khẽ động, hai mắt sáng lên: “Tam muội ăn nói thật thà, ta làm tỷ tỷ sao lại không biết? Chúng ta đang bàn đến hôn sự của muội ấy”.

Tiết thị hung hăng liếc Lãnh Thanh Dao một cái: “Con gái lớn như vậy rồi, còn không biết xấu hổ, cha mẹ đặt đầu con ngồi đấy, không đến lượt người tự toan tính”

Lãnh Thanh Dao không phục: “Vậy cũng không đến lượt người làm chủ!”

“Ngươi.” Tiết thị khoát tay: “Thật mất mặt, người mau quay về phòng mình đi!”

Lãnh Thanh Dao “hừ” một tiếng, quay đi. Tiết Thị có chút xấu hổ. Lãnh Băng Cơ phân phó: “Ban ngồi”.

Tiết Thị thụ sủng nhược kinh: “Ở trước mặt vương phi nương nương sao tiện tì dám ngồi, tiện tì đúng là được rồi” Ngày trước lúc mình còn ở nhà cũng không khách khí như vậy. Đúng là sức mạnh của quyền lực.

Lãnh Băng Cơ nhướng mày: “Người trong nhà cả, không cần khách khí”

Tiết Thị tìm một chỗ ngồi xuống.

“Tam muội cũng đã đến tuổi tính chuyện hôn sự”

Trong lòng Tiết Thị biết rõ tính nết của nữ nhi nhà mình, kinh sợ nói: “Thanh Dao không hiểu chuyện, lần trước mạo phạm. vương phi nương nương, tiện thì cũng đã răn đe nó rồi”

“Đối với muội ấy mà nói, tính tình quá háo thắng, không phù hợp để ganh đua”.

“Đúng thế" Tiết Thị than nhẹ một hơi: “Đáng tiếc, nó không nghe lời của tiện tì, bên nhà mẹ đẻ của tiện tì cũng không đảm đương nổi, nhà chồng tương lai của nó như nào là do Kim Thị định đoạt”

Lãnh Băng Cơ vuốt ve tay vịn bằng trúc: “Nếu người có thể đảm đương cái phủ này thì sao?”

Tiết thị kinh ngạc, sau đó gượng cười lắc đầu: “Đại tiểu thư nói đùa, tiện tì nghĩ cũng không dám nghĩ.”

Lãnh Băng Cơ nhếch mi: “Thật sự?”

Tiết Thị cảm thấy, tuy giọng điệu nàng có vẻ qua loa nhưng lại sắc bén như kiếm, dường như còn muốn thăm dò, làm bà ta không giấu được nổi dã tâm của mình.

“Tiện từ dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi này, mong muốn duy nhất là nó có thể làm vừa ý người ta, ta sau này già đi còn có chỗ nương tựa”

“Kim Thị vĩnh viễn không thể lên chính thất, đây là ý của thái hậu năm đó. Huynh trưởng ngươi bây giờ ở Đại Lý Tự cũng thuần buồm xuôi gió, có hắn làm chỗ dựa, người cũng không phải không có khả năng. Nếu là con nối dõi, ca ca của ta mới là đích tôn tử”

Tiết Thị trong lòng tràn đầy kích động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẫn đậm phong kinh. Dã tâm ai mà không có? Dù sao mấy năm nay, bà ta cũng bị Kim Thị chèn ép đủ rồi. Lãnh Thanh Dao gấp gáp muốn trèo lên đầu Lãnh Băng Nguyệt, bà ta sao lại không nghĩ đến Kim Thị được? . Truyện Việt Nam

Lời nói này của Lãnh Băng Cơ, như ném cho bà ta một cái bánh bao lớn, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

“Người không cần phải nói bóng gió, đại tiểu thư là người hiểu chuyện, tiện tì cũng là thật tâm nói với người cầu này. Tiện tì đúng là không thể nhìn Kim Thị suốt ngày diễn trò trước mặt, cho dù là Tứ di nương, đừng nhìn nha đầu đi theo Kim thị trước mặt lúc nào cũng cung kính, nhưng sau lưng toàn nói xấu nàng ta.

Đáng tiếc, tiện tì cũng tự mình nhận thức được, địa vị của Kim Thị trong phủ là thậm căn cứ để, ai cũng không thể thay thế được.”

Nửa cầu sau chính là để thử Lãnh Băng Cơ. Nàng không thể vô duyên vô cớ nhắc đến đề tài này với mình, khẳng định nàng còn có cái gì khác!

Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Nếu ta có thể làm cho Kim Thị mãi mãi không thể trở mình được thì sao?”

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play