Bạch Công Chúa cảm thấy mình làm một giấc mơ tồi tệ.

Giống như là bị một đống bùn ô uế giữ chặt, chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh của đống bùn đó cũng đủ để làm vị Ma Nữ nổi tiếng thế giới cảm thấy sợ hãi.

Nếu như đó đã đủ để nàng gọi là ác mộng, thì nội dung sau đó lại làm nàng cảm thấy muốn chết.

Trong lúc bị đống bùn màu xanh phát sáng kéo vào, nàng vậy mà được người cứu ra.

Mà người đó không ai khác chính là vị Ma Vương kia.

—- Alice mở mắt.

Đập vào mắt nàng vẫn là gương mặt của thanh niên tóc đen, ánh mắt của hắn đang nghiền ngẫm nhìn một tác phẩm nghệ thuật nào đó.

Bạch Công Chúa phải mất một lát để nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Căn phòng sáng, trên sàn nhà có năm cây nến cùng một đồ án ngôi sao năm cánh, không khí đầy thuốc khử mùi.

“Leng keng...”

Khi Alice vừa muốn cử động, cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay cùng tiếng leng keng của sắt thép vang lên.

“...”

Nhìn dây xích sắt buộc xung quanh cổ tay mình, nối từ giữa phòng lên trần nhà, công chúa Alice nở nụ cười trào phúng lạnh lẽo.

"Thì ra Ma Thuật Vương là người có sở thích như vậy? Dùng ma thuật để gây hôn mê thiếu nữ, sau đó chơi vài trò chơi biến thái!"

Vừa gầm thét xong, Bạch Công Chúa ngẩn ngơ.

Lời nói này nàng nói rất có sức lực, âm lượng cũng rất lớn, hoàn toàn thể hiện rõ phẫn nộ của bản thân.

Không hề có dấu hiệu gì của việc bị bệnh tật hành hạ.

"Nếu như công chúa đã nói vậy, có lẽ ta phải thực sự áp dụng các trò chơi đó... Ta còn chưa thử bao giờ đâu."

Masamune búng tay, dây xích thu vào trên trần nhà biến mất.

Mất đi điểm tựa, lại không có ai đỡ, bước chân của Bạch Công Chúa lảo đảo trên mặt đất. Nhưng nàng cũng mới chỉ bị bệnh liệt giường vài năm gần đây, rất nhanh liền có thể lấy lại thăng bằng.

Chầm chậm bước vài bước, cảm nhận được sức sống của thân thể, vị Ma Nữ nổi tiếng thế giới này phức tạp hổi thanh niên tóc đen.

"...Masamune [Vương], ngài làm thế nào?"

"Đoán xem?"

Thái độ cợt nhả của hắn khiến Alice rất muốn đánh.

Nhưng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Bạch Công Chúa cũng không biết làm sao. Ánh mắt của nàng nhìn vào đôi bàn tay xinh đẹp của mình, chú ý thấy làn da trắng hồng hào khỏe mạnh.

"Rốt cuộc ngài muốn cái gì? Nếu như ngài muốn có thiếu nữ xinh đẹp, ta tin là các Công Chúa Vu Nữ của Nhật Bản đủ để thỏa mãn ngài."

"Công chúa Alice tự đánh giá quá thấp bản thân mình." Masamune nghiền ngẫm nhìn thái độ thay đổi của vị công chúa mỹ lệ trong bộ áo ngủ trước mặt.

Dù lúc trước đã được cảm nhận sơ bộ, nhưng bây giờ khi Ma Nữ thoát khỏi nguyền rủa, bộ áo ngủ trắng mỏng của nàng bao phủ trên thân thể xinh đẹp khiến người khác mơ mộng vô cùng.

"Do dự là tính cách của kẻ thất bại. Nếu như ta đã có thực lực để trực tiếp nắm giữ những gì ta muốn, tại sao ta lại phải dài dòng?"

...

Thay đổi của công chúa Alice đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của hầu gái Patricia Ericson cùng Seishuuin Ena.

Khi Alice bước vào phòng ăn, vị hầu gái hơn ba mươi tuổi kia còn trực tiếp đánh rơi ấm thủy tinh đang cầm trên tay, may là Seishuuin Ena kịp bắt lại.

Sau khi thực sự xác nhận là tình trạng thân thể của Bạch Công Chúa đã hoàn toàn khôi phục, vị hầu gái này mới cúi sâu người cảm ơn thanh niên tóc đen.

Mà Masamune cũng thoải mái tiếp nhận lời cảm ơn của hầu gái, sau đó nói nhỏ gì đó vào tai của Seishuuin Ena rồi rời đi.

Công Chúa Vu Nữ của Kiếm nhăn nhó đi đằng sau lưng hắn, biến mất đằng sau cánh cửa.

Ngay khi thanh niên tóc đen biến mất, Bạch Công Chúa ném đi dáng vẻ ưu nhã, lập tức chạy đến trước bàn ăn. Thiếu nữ vui vẻ câm lấy dao dĩa, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Công chúa Alice..."

×— QUẢNG CÁO —

"Patricia, để yên cho ta ăn! Đã mấy năm rồi ta mới có thể hưởng thụ được đồ ăn!"

Tiếng nói thanh thoát vui vẻ bị xuyên tạc vì động tác nhai, đôi má của Alice phồng lên vui vẻ.

Hầu gái nhu hòa nhìn thiếu nữ.

Công chúa Alice kém Patricia chỉ bảy tám tuổi, nên Patricia vừa là gia sư, vừa là bạn của nàng. Mà vài năm qua thấy Alice ngày càng yếu ớt, thậm chí có thể sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn, Patricia làm sao lại có thể dễ chịu?

Lòng biết ơn với vị Ma Thuật Vương kia đột nhiên xuất hiện.

Thật nực cười.

Hồi lâu sau, công chúa Alice cảm nhận được mình đã không thể ăn thêm gì mới thỏa mãn thở ra một hơi. Mái tóc vàng óng được phủ ra sau ghế, công chúa Alice vươn vai hạnh phúc.

"Sống lại~!"

"Công chúa." Sắc mặt của Patricia Ericson nghiêm túc chưa từng có. "Ma Thuật Vương tại sao phải làm vậy?"

"Còn có thể có lý do gì? Muốn chiếm hữu ta, đồng thời muốn thân thể này, có lẽ còn muốn có sức mạnh của ta?"

"...Ngài có vẻ như không quá chống cự."

"Về tình về lý, Masamune [Vương] cứu tính mạng cùng cho ta sinh mạng thứ hai. Bạch Công Chúa không phải là người vô ơn, trở thành thuộc hạ của hắn là có thể hiểu được."

Vẻ hạnh phúc trên gương mặt của Alice vẫn không hề biến mất, nhưng Patricia lại nhạy phát hiện ra cảm xúc của nàng đang bất ổn.

Giữ gương mặt không có biểu tình nào, hầu gái biết Bạch Công Chúa chưa nói hết.

"Mà... Ta cũng không phải là không có cơ hội nào."

Nàng đã thỏa thuận được điều kiện cùng thanh niên tóc đen. Điều kiện để nàng có được tự do, hoặc là điều kiện để nàng chết tâm.

"Patricia... Do dự là tính cách của người thất bại, ngươi thấy có đúng không?"

Mơ hồ đoán được suy nghĩ của công chúa Alice, hầu gái chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Nhưng sự im lặng của nàng chính là câu trả lời rõ nhất.

- ------

Ở ngoài khu vườn chính giữa thành phủ, Seishuuin Ena bứt rứt đi theo Masamune, muốn nói lại thôi.

"Ena, muốn hỏi gì thì cứ hỏi." Thanh niên bất đắc dĩ quay đầu. "Hay là ngươi không có lòng tin vào ta?"

"Ena không có ý đó!"

Công Chúa Vu Nữ của Kiếm giật mình phủ nhận.

"...Vương, ngài..." Thiếu nữ cắn cắn răng. "Ngài thực sự bắt cóc công chúa Alice?"

"Làm sao? Ena ghen tị?"

"Không, Vương. Ena chỉ là nghe nói Bạch Công Chúa cùng Hoàng Tử Đen có mối quan hệ tương đối... thân thiết."

Seishuuin Ena nhìn gương mặt thanh niên tóc đen không có gì là tức giận, sau đó tiếp tục nói:

"Theo thông tin từ Hiền Nhân Nghị Hội, dù bọn hắn cùng Royal Arsenal là kẻ địch nhưng Bạch Công Chúa cùng Hoàng Tử Đen lại có thể coi là bạn bè. Hai vị này còn có chung một kẻ địch nào đó, nhưng dù là Hiền Nhân Nghị Hội cũng không nắm rõ thông tin."

"Điều này ta đã biết." Masamune nhẹ giọng trả lời.

"Giữa ta cùng Hoàng Tử Đen chắc chắn phải có một trận chiến... Dù là vì nguyên nhân gì cũng vậy. Đã thế tại sao không nắm lấy chủ động đây?"

Hắn vẫn chưa quên kẻ nào là kẻ làm nữ giáo chủ bị thương.

John Pluto Smith hay Annie Charlton đã xử lý xong, Salvatore Doni có thể tính là bị nữ giáo chủ đánh bại, còn lại Hoàng Tử Đen.

"Lại nói, ta còn có một việc quên chưa làm..."

Masamune khởi động [Ma Thuật truyền tin].

Một quả cầu nhỏ cơ lòng bàn tay lơ lửng trước mặt hắn, bắt đầu phát ra tiếng rè rè nhiễu sóng. Sau đó, đầu dây bên kia rất nhanh liền [bắt máy].

×— QUẢNG CÁO —

“...Sayanomiya Kaori nghe.”

“Là ta.”

“Vương!” Đầu dây bên kia có thể nghe thấy rõ tiếng kêu sửng sốt của thủ lĩnh Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử, thậm chí cả tiếng sột soạt đột ngột cùng tiếng rơi vỡ của đồ vật.

Sayanomiya Kaoru dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ dọn dẹp chiếc cốc vỡ trên sàn nhà, khẩn trương nói vào điện thoại.

“Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử xin được lắng nghe, để ngài phải chủ động gọi điện là lỗi của chúng ta!”

Nói tóm lại, cứ xin lỗi trước là không bao giờ sai.

Sayanomiya Kaoru vẫy vẫy tay đuổi mấy tên thuộc hạ rõ ràng đã bắt đầu sợ hãi ra khỏi phòng, sau đó chờ tiếng nói từ đầu kia điện thoại.

“Ba việc. Việc đầu tiên là ta chính thức công bố gia chủ hiện tại của nhà Seishuuin - Seishuuin Ena là [thiếp thất] của ta.”

“Vâng, đó là vinh hạnh của nhà Seishuuin cùng toàn thể chúng ta.”

Nắm chặt tay, thiếu nữ che giấu sự không cam lòng nói.

[Nữ nhân của Vương sẽ được hưởng đặc quyền chỉ dưới Vương]. Việc Ma Thuật Vương chính thức công nhận Seishuuin Ena là [thiếp thất] đồng nghĩa với việc chỉ cần Nhật Bản còn dưới quyền của hắn, Seishuuin Ena sẽ trực tiếp có quyền ra lệnh một cách danh chính ngôn thuận cho toàn bộ Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử.

Quá nhanh.

Nhà Sayanomiya, Renjou cùng Kuhoutsuka còn chưa kịp có động tác gì, Vương đã ngay lập tức chấm dứt hi vọng của bọn hắn.

Nếu như là Vương thực sự là một vị vua của thời phong kiến, hành động này giống như là tự sát chính trị - Không thèm cho cơ hội cho các quyền thần mà trực tiếp đưa một người khác lên nắm đại quyền, đó là hành động của hôn quân.

Nhưng đáng tiếc... Ma Vương không phải là vua bình thường. Nếu muốn bọn hắn hoàn toàn có thể phá huỷ toàn bộ một quốc gia, mà chẳng qua chỉ cần phải tốn thời gian tương đối dài mà thôi.

“Việc thứ hai, các ngươi có tìm được tung tích của Phu Nhân Aisha chưa?”

“Mong ngài tha thứ. Chúng ta có nhận được nhiều nguồn tin khác nhau về những nơi có thể đã xuất hiện Phu Nhân Aisha, nhưng chưa thể xác định được vị trí cụ thể của nàng.”

Giọt mồ hôi xuất hiện trên trán của gia chủ nhà Sayanomiya.

Không hiểu vì sao từ sáng ngày hôm nay, liên tục có các nguồn tin khác nhau truyền tới về những địa điểm xảy ra bạo động trên toàn thế giới, khiến bọn hắn vốn tưởng rằng đã xác minh được vị trí của vị Thí Thần Giả kia giờ lại lâm vào bị động.

Nhiều vị Ninja cùng m Dương Sư đã được cử đi để xác nhận thông tin, nhưng có thể phải mất vài ngày mới có kết quả chắc chắn.

“...Quá chậm. Ít nhất cũng đã biết là Phu Nhân Aisha đã trở về, nhưng tốc độ của các ngươi làm cho ta không hài lòng.”

“Vô cùng xin lỗi ngài!”

Áp lực lại đè nặng hơn lên đôi vai của thiếu nữ mười tám tuổi.

“Chúng ta sẽ đảm bảo cung cấp thông tin chính xác nhất cho ngài vào ngày mai!”

Sayanomiya Kaoru hạ quyết tâm, giọng nói chém đinh chặt sắt. Nàng quyết định lát nữa sẽ phải đay nghiến Amakasu Touma một trận rồi yêu cầu tất cả các Ninja dùng tốc độ nhanh nhất đi xác minh.

Trên mặt bàn, tình báo mới nhất từ London đã truyền về. Thành viên của Uỷ Ban tại London trực tiếp quay chụp lại cảnh cơn bão cấp tốc xuất hiện tàn phá thành phố sương mù, đồng thời còn quay được cảnh hình bóng của ai đó đứng trên nóc nhà nơi tâm bão.

Nàng vốn đang xem xét các tình báo này lúc trước, đã 90% có thể xác minh chính là do vị Thí Thần Giả này gây ra, bây giờ lại bị hắn trực tiếp gọi đến thì không hoảng mới là lạ.

“Còn việc thứ ba. Cho ngươi hai tiếng chuẩn bị, sau hai tiếng ta muốn máy bay tư nhân của ta phải sẵn sàng để cất cánh. Ngươi sẽ đi cùng ta tới Bern.”

Chân của thiếu nữ suýt chút nữa mềm xuống.

May mắn là nàng cũng là người đã thấy qua việc lớn, ngay lập tức nghiêm túc phản ứng lại.

“Vâng, Vương!”

“Được rồi, cứ vậy đi.”

Điện thoại bị cúp.

Chỉ một lát sau, trụ sở của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử lại gà bay chó chạy.

Ngày hôm nay vẫn là một ngày vất vả cho Sayanomiya Kaoru.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play