Thiên Tùng Vân Kiếm, Kiếm Kusanagi, Thảo Thế Kiếm,... Thanh kiếm này nhiều lần xuất hiện trong thần thoại, cũng được đặt cho nhiều tên gọi khác nhau.

Nhưng không thể phủ nhận rằng cùng với Bát Chỉ Kính [Yata no Kagami] và Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc [Yasakani no Magatama], đây là một trong ba vật phẩm với thần thoại quan trọng nhất lịch sử Nhật Bản.

Masamune trầm mặc một chút, sau đó rút kiếm ra khỏi hộp.

Khi lưỡi kiếm đen rời khỏi kệ trong hộp, bầu trời trong xanh chợt chuyển thành u ám, các đám mây cực nhanh tụ tập che kín không trung.

Áp suất không khí chợt giảm.

Sấm chớp rì rầm, mưa nhỏ giọt rơi xuống.

“Keng!”

Công Chúa Vu Nữ của Kiếm rút ra thanh kiếm dài từ sau lưng, vung kiếm nhắm thẳng đến Sayanomiya Kaoru.

Amakasu Touma cùng vài tên m Dương Sư biến sắc muốn phản ứng, nhưng tiếng quát của thiếu nữ tóc đỏ khiến bọn hắn dừng lại tại chỗ.

Mũi kiếm dừng lại trước cổ họng của Sayanomiya Kaoru, khoảng cách chỉ một vài milimet.

“Seishuuin gia chủ, mời ngài vui lòng giải thích hành động này. Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử là tổ chức thần phục với Vương, ngài không thể dựa vào vị trí là gia chủ nhà Seishuuin mà tuỳ ý làm bừa.”

Giọng nói của Sayanomiya Kaoru vẫn rất bình tĩnh.

“Đây không phải là Thần Khí!” Linh lực từ Seishuuin Ena bốc lên tràn vào thân kiếm, hàn quang gay gắt. “Thần Khí không thể gây ảnh hưởng đến môi trường bên ngoài nếu như không được chủ nhân chủ động sử dụng!”

“Đây là lần đầu tiên kiếm Kusanagi được rút ra khỏi hộp, chúng ta cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra.”

Trong lúc hai vị Công Chúa Vu Nữ đối chọi gay gắt, Masamune lại đang [đối thoại] cùng thanh kiếm trên tay.

“Ta nên gọi ngươi là gì? Kiếm Kusanagi hay Ame no Murakumo no Tsurugi, hay lại là Thảo Thế Kiếm [Kusanagi no Tsurugi]?”

Hắn nở nụ cười.

“Hay lại là... Susanoo no Mikoto?”

“... Vương trẻ tuổi, lần đầu gặp mặt. Có vẻ như ngươi đã biết về sự tồn tại của ta.”

Từ trong thân kiếm, một giọng nói trầm ổn vang lên. Giọng nói này giống như là chỉ có thanh niên tóc đen nghe được, hai vị Công Chúa Vu Nữ cùng tất cả các thành viên của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử hoàn toàn không có biểu hiện gì là nghe thấy.

———-

Netherworld.

Bầu trời không có màu xanh lam giống như ở thế giới thực, mà là một màu xanh lá cây nhạt. Các sinh vật bình thường không thể sống sót ở nơi đây, vì chúng sẽ bị Netherworld liên tục rút đi ma lực cùng thể lực cho tới khi tử vong.

Netherworld là nơi mà các vị Dị Thần đã quyết định rời khỏi thế giới thực ẩn cư, cũng như là nơi kết nối với Fairy Realm - Nơi trung chuyển của Hành Lang Tinh Linh trước khi đưa Phu Nhân Aisha đi lung tung trong lịch sử.

Không phải Dị Thần nào cũng bị Ma Vương tiêu diệt. Có những vị Dị Thần thành công giết chết Ma Vương, hoặc có những vị Dị Thần sau khi tàn phá thế gian cảm thấy quá nhàm chán nên quyết định ở lại.

Nhưng một khi bọn hắn đã tiến vào Netherworld, bọn hắn gần như không thể quay lại thế giới thực.

Trong một căn nhà nhỏ, ba vị tồn tại khác nhau đang ngồi xung quanh quả cầu nhỏ.

Một người đầu trọc giống như là tăng lữ, nhưng thân thể khô quắt như xác ướp.

Một người đàn ông trung niên với mái tóc lộn xộn cùng bộ râu xồm xoàm, chỉ khoác chiếc áo khoác trên thân thể ngăm đen để trần. Từ cánh tay cùng ngực của hắn, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra đủ để khiến bất kỳ vị lực sĩ cử tạ nào cảm thấy xấu hổ tự ti, tràn đầy một loại mỹ cảm bạo lực.

Mà bây giờ, hắn đang rướn người lên phía trước, nói chuyện với thanh niên tóc đen tay cầm thanh kiếm trong quả cầu.

Hình ảnh của quả cầu chính là hình ảnh của thành phủ tại Nagasaki.

“Ha ha, Vương trẻ tuổi! Từ trên người ngươi lão phu có thể cảm nhận được mùi của [đồng loại] lẫn [thiên địch]! Thật sự vô cùng thú vị rồi!”

Tiếng cười sang sảng của hắn vang vọng khắp căn nhà, khiến mi mắt của tăng lữ xác ướp khó chịu nhíu lại. ×— QUẢNG CÁO —

Giọng nói của Masamune truyền ra từ trong quả cầu.

“Nếu như đã coi ta là [đồng loại], tốt nhất ngươi không nên tự xưng mình làm [lão phu], Susanoo no Mikoto.”

“Đúng vậy, là lão phu... là ta thất lễ. Có thể nói cho lão phu biết vì sao ngươi lại có thể thoát khỏi [thần thoại] được không?”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao? Tự đi thực hiện, Susanoo.”

“Ha! Không tồi, đương nhiên ta sẽ tự thực hiện! Nhưng trước hết có thể giới thiệu về bản thân ngươi được không, đàm phán mà không rõ danh tính của người đối diện không phải là trải nghiệm tốt đâu.”

Bưng lấy bát rượu uống ừng ực, Dị Thần Susanoo no Mikoto tuỳ ý hỏi thanh niên trong quả cầu.

“Hừm.... Ngươi có thể gọi ta là [Ma Thuật Vương], hoặc [Arthur Pendragon].”

Gương mặt của thanh niên trong quả cầu hơi kỳ dị, giống như là hắn vừa nói ra một cái gì đó khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

Nhưng hai vị tồn tại siêu nhiên trong căn nhà nhỏ không chú ý đến điều đó. Bọn hắn vẫn bị cái tên mà hắn nói ra khiến cho ngạc nhiên.

Không phải là [Arthur Pendragon], mà là [Ma Thuật Vương]. Sự tích của hắn dù là các vị Chân Thần cùng Dị Thần cũng biết đến, vì đây là [thiên địch] đã thành công tiêu diệt Dị Thần từ ngoài vũ trụ, đồng thời thành lập bức tường mỏng manh ngăn cách khí quyển của thế giới này với đám sinh vật kỳ dị tràn đầy ác ý kia.

“...Ta giống như được gặp một kẻ vô cùng nổi tiếng, [Ma Thuật Vương]! Như vậy thì mục tiêu lần này của ta lại gần thêm một bước!”

Thanh niên trong quả cầu im lặng, chờ bọn hắn nói tiếp.

“Nếu như ngươi đã từng là [đồng loại], vậy thì chúng ta cũng không cần phải giải thích về sự tồn tại của [Tận Thế Chi Vương]. Như vậy có muốn cùng chúng ta hợp tác để vĩnh viễn giải quyết [Vận Mệnh] không, Ma Thuật Vương?!”

Lần này tiếng nói của hắn giống như là tiếng sấm vang vọng, mà cùng lúc đó trên bầu trời ở Nagasaki cũng liên tục loé ra tia chớp.

“Vận Mệnh sao... Thật là một từ đáng ghét. Ta nghĩ chúng ta có thể đi đến một vài sự hợp tác rất vui vẻ...”

Masamune mỉm cười.

....

Hồi lâu sau, căn nhà nhỏ mới quay trở lại yên tĩnh.

Quả cầu đã biến trở lại thành trong suốt, nhưng ba vị trong căn nhà vẫn giữ nguyên ở vị trí cũ.

Tăng lữ xác ướp mở miệng trước:

“Ngươi tin tưởng hắn sao, Susanoo?”

“Đương nhiên là không. Dù hắn từng là [đồng loại], nhưng bây giờ hắn là [thiên địch] của chúng ta. Vì vậy nên ta mới cùng hắn thoả thuận [khế ước].”

Dựa lưng vào vách tường, Dị Thần Susanoo lại cầm lên một bát rượu khác, ồm ồm trả lời.

“Khế ước giữa Dị Thần cùng Thí Thần Giả là không thể làm trái. Vì vậy, Ma Thuật Vương sẽ thực hiện đúng lời hứa của hắn!”

Susanoo không còn gọi Masamune là Vương trẻ tuổi, vì trong suy nghĩ của hắn thanh niên tóc đen cũng đã từng là một vị Thần Linh - Tuổi tác đối với bọn hắn là không có ý nghĩa.

“Dù làm như vậy sẽ khiến ngươi mất đi một vị thuộc hạ?”

Đôi mặt với câu hỏi tiếp theo của vị tăng lữ, động tác của người đàn ông trung niên có ngừng lại trong giây lát.

“Ame no Murakumo no Tsurugi là Tòng Thần (Subordinate God) của ta, ta cũng hiểu suy nghĩ của nó hơn ai hết.”

“....Vậy thì được rồi.”

Bỗng nhiên, vị thứ ba đứng dậy bước ra khỏi căn nhà.

Thiếu nữ nhìn qua chỉ có 12, 13 tuổi, mái tóc nâu đỏ dài gần chấm đất. Trên người thiếu nữ là chiếc áo Kimono mười hai lớp, loại trang phục được ưa chuộng trong cung đình thời kỳ Heian.

Từng lớp áo mỏng như là cánh ve với các màu sắc sáng khiến cho thiếu nữ nhìn giống như một công chúa từ Nhật Bản cổ đại. ×— QUẢNG CÁO —

“Công Chúa, ngươi giống như hoàn toàn không hề quan tâm đến vị Ma Thuật Vương này? Ta nghĩ rằng hắn là kẻ có khả năng nhất sẽ giúp ngươi báo thù.”

Thấy nàng đứng dậy, Susanoo có chút tò mò hỏi. Hắn biết thù hận của vị Công Chúa này với Tận Thế Chi Vương lớn đến bao nhiêu, nên không thể hiểu được thái độ của nàng.

Bọn hắn đều là Dị Thần, hoặc đã từng là Dị Thần. Ba người đến từ ba hệ thống thần thoại với nhau, nhưng cùng có chung mục tiêu: phá hủy [Vận Mệnh] cùng tiêu diệt [Tận Thế Chi Vương].

Thiếu nữ quay đầu, trong đôi mắt thuỷ tinh màu nâu loé ra vẻ phức tạp khó tả.

“Ta cũng tin là như vậy. Thậm chí ta nghĩ... Hắn đã giúp ta báo thù một phần.”

Lời nói vừa kết thúc thì nàng liền biến mất.

———-

“Bỏ vũ khí xuống, Ena. Món lễ vật này ta rất hài lòng.”

Nghe thấy lời nói từ Vương, Công Chúa Vu Nữ của Kiếm mới hạ kiếm xuống. Nàng vẫn giữ ánh mắt trên người của các thành viên Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử, đồng thời lùi bước lại gần thanh niên.

“Vương! Vũ khí này không chỉ là một Thần Khí, linh lực của ta còn cảm nhận được nó rất có thể là một vị Dị Thần!”

Seishuuin Ena thấp giọng cảnh báo Masamune. Trong mắt của thiếu nữ, Vương có tài năng cực kỳ cao siêu về ma thuật nhưng lại không có cảm ứng đặc biệt của các Vu Nữ về Dị Thần.

Điều đó cũng không hẳn là sai, vì Masamune không có linh lực. Nhưng bù lại, hắn có một ưu thế khác - Biết rõ nội dung của kịch bản.

Dù kịch bản bây giờ cũng đã bị đảo loạn nhiều... Ví dụ như là nhà Seishuuin cùng Dị Thần Susanoo no Mikoto vừa rồi.

“Ta biết, Ena. Như vậy thì ngươi đã nghe được thoả thuận giữa ta cùng hắn, có cảm tưởng gì không, Ame no Murakumo no Tsurugi?”

“Không. Thực hiện nghĩa vụ của ngươi, Ma Thuật Vương, ta cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ của ta với chủ quân!”

Từ trong thân kiếm truyền đến giọng nói thẳng vào đầu Masamune. Không giống như giọng nói ồm ồm mạnh mẽ lúc trước, âm thanh này nghe trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Nó đến từ ý thức của chính Dị Thần Ame no Murakumo no Tsurugi.

“Như ngươi mong muốn.” Thanh niên tóc đen gật đầu, bắt đầu đọc ngôn linh: “Ma thuật a! Lắng nghe lời kêu gọi từ Vương của các ngươi!”

Trong ánh mắt kinh hãi của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử, ma lực từ bán kính 3km giống như là phát điên tụ tập trên bầu trời.

Chúng không ngừng chui vào thanh kiếm màu tím vừa xuất hiện trong khe hở không gian, cuốn quanh nó, lại đồng thời mài sắc nó.

“Vương! Mời ngài hạ thủ lưu tình, đây là Nagasaki, là lãnh địa của ngài!” Sayanomiya Kaoru sắc mặt trắng bệch hô lớn. “Trong thành phố có gần 500,000 người dân sinh sống, Vương!”

Sayanomiya Kaoru cũng có tài năng ma thuật xuất sắc, dù không thể sánh được với các Ma Nữ ở châu u. Nhưng chỉ cần như vậy cũng đã đủ để nàng có thể đánh giá được sức phá huỷ của thanh kiếm trên bầu trời - Đủ để hoàn toàn huỷ diệt một phần tư thành phố này.

Bỗng nhiên, thanh kiếm màu đen thoát khỏi tay của Masamune, tự động lao thẳng lên.

Dường như có âm thanh luẩn quẩn:

"Chính tại nơi này, Susanoo đã lãnh đạo hàng nghìn vị thần ngỗ ngược trong cuộc nổi loạn! Một nghìn thanh kiếm sừng sững trên mặt đất, được sử dụng như những bức tường thành để bảo vệ chống lại kẻ thù. Ta là Ama no Murakumo no Tsurugi! Thép có thể bẻ gãy một nghìn lưỡi kiếm!"

Khi hai thanh kiếm va vào nhau, tất cả các thành viên trong Ma Thuật pháo đài, thậm chí cả những người thường đang há hốc mồm nhìn lên không trung cũng suy đoán rằng sẽ có một vụ va chạm lớn.

Nhưng kết quả là không có gì.

Thanh kiếm màu đen cắn nuốt thanh kiếm màu tím, sau đó biến mất trong khe hở không gian.

Cơn bão đột ngột bao phủ thành phố Nagasaki cũng tan biến.

Chỉ có Masamune biết được rằng trong nháy mắt đó, ý thức của Dị Thần [Ame no Murakumo no Tsurugi] đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại thân xác cùng [quyền năng] cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play