Thiếu nữ Luo Hao là một thiên tài. Thậm chí, trong mắt của rất nhiều thế lực thần bí, nàng bị đánh giá là “quái vật”.
Năm nàng mười lăm tuổi, Luo Hao tự sáng tạo “Phi Phượng mười hai chưởng”, đánh gục vô số cao thủ cùng chưởng môn các môn phái lớn nhỏ, chính thức đoạt được danh hiệu “Võ lâm minh chủ”.
Năm mười bảy tuổi, phương thuật của nàng đại thành, “Súc địa pháp thần túc thông” cùng “Thiên Sơn Đồng Mỗ pháp” khiến mọi thành viên của thế giới thần bí tại châu Á và châu u phải biến sắc
khi nghe tên.
Năm mười tám tuổi, Luo Hao thành lập Ngũ Ngục Thánh Giáo, mang theo giáo chúng liên tục tàn sát hơn hai mươi môn phái, giết hại nhiều Phương Sĩ và cao thủ võ lâm nổi tiếng lâu năm.
Thế nhân gọi Ngũ Ngục Thánh Giáo là Ngũ Ngục Ma Giáo, còn nàng được gọi là Ma Giáo Giáo Chủ.
Năm nay, nàng hai mươi hai tuổi.
Hai ngày trước, có giáo đồ báo tin: hắn phát hiện tàn đảng của Bạch Liên Giáo tại khu vực dãy núi Lư Sơn, nghi ngờ có biểu hiện muốn triệu hoán “Dị Thần” Phật Di Lặc để tàn phá nhân gian, tạo phản chống lại triều đình.
Luo Hao lập tức liền dẫn theo gần hai mươi Phương Sĩ mạnh nhất được nàng “chiêu hàng” đến Lư Sơn. Nàng không quan tâm tới ai thống trị quốc gia này, nhưng nàng biết rõ độ nguy hiểm của Dị Thần.
Nhưng thiếu nữ giáo chủ không ngờ đến thông tin về việc nàng chuẩn bị tới Lư Sơn bị bại lộ - Ngay khi biết tin, Bạch Liên Giáo liền lập tức hiến tế dân chúng tại những ngôi làng lân cận, đẩy nhanh tốc độ thực hiện nghi thức triệu hoán.
Khi nàng tới thì đã quá muộn.
Dù Bạch Liên Giáo bị Dị Thần dùng quyền năng điều khiển để bọn chúng tự giết lẫn nhau, dù Dị Thần đánh mất lý trí vì có sai lầm trong nghi thức triệu hoán, nhưng trong giây lát nàng đối mặt với Dị Thần, thiếu nữ lập tức biết rõ ---
- --- Nàng không thắng được.
Chỉ có Thí Thần Giả - Campione mới có thể chiến thắng Dị Thần.
Campione, Thí Thần Giả, Ma Vương trên mặt đất.... Đây đều là các danh hiệu được trao tặng cho “Con của Kẻ Ngu Epimetheus”, vì chỉ có kẻ ngu mới vứt bỏ nỗi sợ hãi – món quà trí tuệ quý giá nhất của con người – để đối mặt Dị Thần, hi sinh cuộc đời còn lại của mình để tìm kiếm “kỳ tích” gần như không tồn tại.
Nhưng năm mươi năm trước, các Thí Thần Giả lần lượt biến mất khỏi thế giới. Nhân loại mất đi người bảo vệ của mình.
Tuy vậy, Luo Hao vô cùng kiêu ngạo – nàng tin chắc nếu thế giới hiện tại có thể có người thành công giết chết Thần Linh, bước lên ngai vàng của “Ma Vương” Campione, người đó chỉ có thể là nàng.
Mang trong lòng một phần trách nhiệm của giáo chủ, một phần tự tin về sức mạnh bản thân, nữ giáo chủ không thèm nghe theo lời khuyên tràn đầy sợ hãi của thủ hạ, quyết tâm khiêu chiến Dị Thần.
Khi thấy nàng dần yếu thế, những Phương Sĩ mà nàng mang tới Lư Sơn liền sinh ra ý nghĩ khác, bọn hắn muốn lợi dùng Dị Thần để “trừ gian diệt ác”.
Một lũ phế vật. Nữ giáo chủ quyết định, khi nàng trở về Thánh Giáo nàng sẽ lại một lần nữa thực hiện “thanh tẩy”, dù đây đã là lần thứ bảy nàng làm vậy trong bốn năm qua.
Đồng thời, Luo Hao còn phát hiện có một Ma Thuật Sư đang lén theo dõi ở gần đó – Thiếu niên tóc đen coi như cũng biết lễ nghi, nên thiếu nữ bỏ mặc hắn.
Về sau thiếu nữ phát hiện nàng đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Trong lúc cơ thể bị Ma kiếm Mistilteinn rút đi sinh mạng đến mức sắp tử vong, nàng vẫn có thể thấy cảnh thiếu niên tóc đen giơ cao lười liềm, miệng đọc “Chú văn”.
‘Đây không phải là chú văn... Chú văn phải có nội dung “kích hoạt” hoặc “khẩn cầu ban ân”, nhưng hắn... Hắn đang “tuyên bố”!!’
Trong lòng chập trùng kịch liệt, nữ giáo chủ suy nghĩ rất nhiều. Nhân loại khi sử dụng ma thuật hoặc vật phẩm ma thuật cần dùng chú văn để hướng dẫn ma lực, hoặc kết nối với thần thoại để tái hiện sức mạnh cổ xưa.
Chú văn được nàng sử dụng để biến thành thần thú Hoàng Kim Bằng là một ví dụ.
Chỉ có một trường hợp duy nhất khi chú văn có nội dung “tuyên bố” – người sử dụng đang tuyên bố hắn là ai, tuyên bố địa vị của hắn, tuyên bố quyền hành của hắn trên thế gian – để khởi động “Quyền năng (Authority)”.
Chỉ có Dị Thần cùng Thí Thần Giả mới có thể sử dụng quyền năng.
Không chờ nàng suy nghĩ thêm, ba dòng lũ ma lực đã được thả ra, va vào nhau.
Nguồn năng lượng sinh ra từ nơi va chạm xé nát mặt đất, bật tung phần còn lại của rừng cây vốn đã bị phá hủy gần hết, áp lực gió khiến Luo Hao phải nheo lại đôi mắt.
Nhờ vậy, nữ giáo chủ càng nhìn được rõ ràng hơn – Nguồn ma lực xuất phát từ lưỡi liềm củza thiếu niên tóc đen, kết hợp cùng ma kiếm Mistilteinn dần ăn mòn dòng lũ màu vàng của Phật Di Lặc, phá hủy tràng hạt đang lơ lửng trên không trung.
Sau đó nó đột nhiên biến mất.
Ma kiếm Mistilteinn cắm thẳng vào ngực của Dị Thần, đâm xuyên qua nó, tạo thành một lỗ hổng ở trái tim.
×— QUẢNG CÁO —
Nữ giáo chủ thành công giết chết Dị Thần.
Tuy vậy, trong lòng Luo Hao lại không có một chút vui vẻ nào, chỉ có tức giận cùng cảm thấy bị nhục nhã.
“Ngươi...”
Trước khi nữ giáo chủ có thể nói hết câu, một cột ánh sáng bạc xuất hiện từ không trung, bao phủ thiếu nữ rồi lập tức biến mất.
- -----
‘Pandora đã khởi động “Thuật thức Chuyển sinh” sao?’
Tokoyogi Masamune nhìn thiếu nữ biến mất trước mắt hắn, trong lòng nghĩ thầm. Hắn ngồi xuống gốc cây duy nhất còn chưa bị bật gốc gần đó, cất Erosion vào trong dị không gian, vô số vết thương nhỏ bé trên người hắn bắt đầu tự chữa lành.
“Khi nào gặp được Nya tỷ ta cần phải cảm ơn nàng mới được, tốc độ tự lành này đã nằm ngoại phạm vi của con người rồi. Mà, hóa ra là cái thế giới này...”
Lúc Masamune nhận ra thân phận của Phật Di Lặc, hắn cũng đã đoán được nơi đây là thế giới nào.
[Dị Thần], [Giáo chủ], [Lư Sơn].... Đây là “Campione”.
Vì vậy, thiếu niên cũng tự động nhận ra “con mồi” của hắn - nữ giáo chủ có linh hồn tuyệt đẹp và sáng chói kia – chính là Luo Hao, một trong hai Thí Thần Giả đã sống hơn 200 năm trong cốt truyện.
‘Nhưng nàng bây giờ mới bắt đầu trở thành Thí Thần Giả. Như vậy, bây giờ là gần 200 năm trước khi cốt truyện chính bắt đầu?’
Đột nhiên, Masamune ngẩn người, nghiên cứu thông tin mới xuất hiện trong đầu.
[Thế giới: Campione
Lựa chọn trận doanh (Alignment): Cổ Thần/Tà Thần
Giải thích:...]
Không thèm suy nghĩ đến phần “Giải thích”, thiếu niên tóc đen kiên quyết “click” lựa chọn Tà Thần.
Đùa à, chẳng lẽ sau khi hắn được Tà Thần dạy dỗ vài năm, học đủ loại bí thuật tà ác, bây giờ lại lựa chọn thờ cúng Cổ Thần rồi đi bảo vệ chính nghĩa?
Tay trái hóa thành những hình thù kỳ dị khiến kẻ địch nổi điên, tay phải cầm búa xuất chiêu “Thánh Quang trừng phạt (Holy Smite)”?
Masamune lắc lắc đầu, ném những tưởng tượng linh tinh ra khỏi suy nghĩ của mình. Hắn tiếp tục “đọc” các thông tin mới được truyền đến trong não.
[Thế giới: Campione
Trận doanh (Không thể thay đổi ở thế giới này): Tà Thần
Nhiệm vụ:
1 – Giết chết tối thiểu 01 Dị Thần. Phần thưởng: Ký kết 01 khế ước cùng Ma Quỷ, chủ động lựa chọn đối tượng.
2 – Thể hiện “hỗn loạn”. Phần thưởng: Nâng cấp 01 đặc tính hoặc kỹ năng.
3 – Giết chết “Tận Thế Chi Vương” Rama. Phần thưởng: Nâng cấp chủng tộc.
4 – Đạt tỉ lệ dị hóa linh hồn 15% (Đã hoàn thành). Phần thưởng: Tăng hiệu quả của 01 khế ước đã ký với Ma Quỷ.
Không thể đến thế giới mới nếu không hoàn thành tất cả các nhiệm vụ.]
[Dị hóa] là quá trình dần biến dị, thăng hoa rồi hủ hóa của một sinh linh sau khi tiếp xúc với sức mạnh của Tà Thần.
Khi tỷ lệ [Dị hóa] tăng cao, nhận thức của sinh vật sẽ không thể theo kịp sự hủ hóa của linh hồn, nói một cách đơn giản là sinh vật đó sẽ trở nên điên cuồng.
Chỉ cần hắn còn muốn tiếp tục sử dụng hệ thống sức mạnh của Tà Thần, hắn chắc chắn phải chấp nhận điều này.
×— QUẢNG CÁO —
Masamune biết tỷ lệ [Dị hóa] trong linh hồn của hắn đã khá cao, nhưng theo hắn nghĩ cũng chỉ rơi vào khoảng 10%...
Có lẽ việc ôm ôm hôn hôn Tà Thần hàng ngày có hiệu quả mạnh hơn so với tưởng tượng? Masamune suy đoán, ước tính rằng hiện nay tỷ lệ dị hóa của hắn đã ở vào khoảng 16% đến 17%.
Khi Masamune vừa đọc xong nhiệm vụ thứ tư, lập tức hắn liền cảm thấy khác biệt. Vũ khí của hắn – Erosion dường như trở nên mạnh hơn, ngoài ra…
[Nhận được vũ khí mới: Excalibur Accolon]
“Excalibur Accolon... Phiên bản nhái của Thánh kiếm Excalibur do Morgan Le Fay chế tạo, nhưng do được làm từ mảnh vỡ của Caliburn nên có sức mạnh giống hệt như bản gốc, chẳng qua là nếu va chạm cùng bản gốc thì sẽ vỡ vụn...”
Quá mạnh mẽ.
Thiếu niên tóc đen rút vũ khí mới của mình ra từ dị không gian.
Thanh kiếm có thiết kế theo đúng truyền thống của phương Tây, tỏa ra hào quang thần thánh, dài 90cm và rộng 12cm. Thân kiếm có khắc nhiều ký hiệu khó hiểu – Masamune biết đây là ngôn ngữ của Yêu Tinh (Fairies).
Tokoyogi Masamune không thèm suy nghĩ nữa, hắn rất yêu thích vũ khí mới của mình, hai bàn tay vuốt ve thân kiếm.
Từ đằng xa, tiếng bước chân vang lên. Thiếu nữ vừa được hắn giúp “Thí Thần” đã trở về.
“Ngươi dám dùng Mị Hoặc Thuật lên người bản giáo chủ?”
- -----
Luo Hao đã trở thành Thí Thần Giả đầu tiên xuất hiện trên thế giới sau năm mươi năm.
Cảm nhận được nguồn ma lực khổng lồ, mạnh gấp vài chục lần so với lúc trước, cũng như thân thể dẻo dai và mạnh mẽ chưa từng có, nữ giáo chủ hiếm khi có một loại cảm xúc đặc biệt – Khó chịu.
Không phải là cảm giác muốn giết người, cũng không phải cảm giác coi thường và khinh miệt nàng thường có đối với tất cả kẻ địch, mà là một sự kết hợp giữa “giận giữ” và “thiếu nợ”.
Nếu trong lòng nàng có bất kỳ “cảm kích” nào, Luo Hao cũng sẽ không bao giờ công nhận điều đó.
Trong phút giây cuối cùng khi chém giết Dị Thần, rõ ràng thiếu niên có tên “Tokoyogi Masamune” đã nhường, hắn cố tình để nàng giết Dị Thần và trở thành Thí Thần Giả. Hắn tặng nàng của cải, vinh quang và quyền lực vô tận của một vị Ma Vương trên mặt đất.
Vì vậy, Luo Hao cảm thấy tức giận.
Nàng là Giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo, là minh chủ của võ lâm, đã bao giờ nàng cần bất kỳ ai bố thí?
Nhưng đồng thời, thiếu nữ giáo chủ cũng biết nếu không có hắn thì nàng sẽ gặp nguy hiểm, khả năng tử vong là rất cao.
Vì vậy, nàng cảm thấy “thiếu nợ” hắn.
Dù nữ giáo chủ là một bạo quân, kẻ độc tài, và bây giờ là Ma Vương – nhưng nàng luôn rất sòng phẳng.
Nhờ vào mị lực từ nhân cách của nàng, Ngũ Ngục Thánh Giáo mới có thể phát triển với tốc độ cực nhanh, chỉ sau ba năm đã nắm giữ gàn 30.000 giáo chúng và hàng trăm Phương Sĩ.
Nàng cất bước chân, tiến về phía thanh niên tóc đen. Hắn đã gỡ bỏ mặt nạ, đang ngồi vuốt ve một thanh kiếm phương Tây, gương mặt cúi xuống, không hề chú ý là nàng đang đến gần.
Rất tự tin vào sức mạnh của bản thân nên không thèm để ý xung quanh sao?
Luo Hao chú ý đến gương mặt của thiếu niên. Thiếu niên rõ ràng cũng chỉ ngang độ tuổi (theo bề ngoài) của nàng, gương mặt hắn tinh xảo đến mức làm cả nam và nữ đều phải ghen tị, lại mang theo một tia yên tĩnh như đã quen đứng ngoài thế gian...
Nữ giáo chủ nhíu mày, cơ thể tự động xua tan cảm giác vừa rồi.
Nàng lạnh lùng nhìn thiếu niên đang ngồi dưới gốc cây, lần đầu tiên có sát ý xuất hiện trong đôi mắt.
“Ngươi dám dùng Mị Hoặc Thuật lên người bản giáo chủ?”
“Há??”