“Từ hơn một trăm năm nay, Võ Hiệp Vương không ngừng thu thập các tài liệu ma thuật.”
Bên cạnh công chúa Alice, một lão già có bộ râu bạc trắng đứng dậy.
Hắn lấy ra từ trong cặp tài liệu một xấp giấy chi chít chữ, sau đó tiếp tục nói.
“Bảy mươi năm trước, Võ Hiệp Vương thực hiện triệu hồi Dị Thần tại Hàng Châu, kết quả dẫn đến toàn hộ khu vực bán kính năm cây số ở trung tâm Hàng Châu bị phá huỷ, thiện hại không thể đếm được.”
“Bốn mươi năm trước, nàng triệu hồi Dị Thần trên biển gần Nagasaki với sự hỗ trợ của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử, sóng thần đột ngột sau đó khiến vài chục nghìn người thương vong.”
“Mà lần này, Võ Hiệp Vương lại lựa chọn tới Ireland, đến [nơi đó] để triệu hồi Dị Thần.”
Sau khi đọc xong, lão nghị trưởng gương mặt trầm trọng, giọng nói nặng nề.
“Hai vị, chúng ta có lý do để tin rằng lần này Võ Hiệp Vương Luo Hao sẽ triệu hồi Dị Thần cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể chính là vị Dị Thần đã tạo nên trận hạo kiếp kia!”
Joe West không thể nào tiếp tục giữ được bình tĩnh, đập bàn biến sắc.
“Không thể nào!! Võ Hiệp Vương làm sao lại có thể ra quyết định như vậy?!”
“Chúng ta e rằng... Võ Hiệp Vương dường như muốn triệu hồi Dị Thần năm xưa, sau đó tự tay chinh phạt!”
Căn phòng rơi vào im lặng.
Bọn hắn đều biết rất rõ truyền thuyết năm đó.
Đó là lần đầu tiên mà các vị Ma Vương cùng nhau liên thủ - Bốn vị Thí Thần Giả cùng giao chiến với Dị Thần xâm lấn cùng quyến tộc mà nó mang đến.
Vị Dị Thần kia cuối cùng cũng chiến bại, nhưng vẫn kịp dùng quyền năng của mình để phá hủy bầu trời, mở ra lối đi cho quyến tộc của nó xâm lăng.
Cuối cùng, Ma Thuật Vương hi sinh và thành lập đại kết giới, đảm bảo những sinh vật dị dạng kia không thể tấn công thế giới này.
“Hiền Nhân Nghị Hội có dự định liên lạc cùng Hầu Tước Voban và Phu Nhân Aisha không?”
Ánh mắt của Joe West sắc bén nhìn vào Bạch Công Chúa cùng lão nghị trưởng, sau khi thấy bọn hắn lắc đầu mới thầm thở ra một hơi.
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chúng ta không thể dám suy đoán ý nghĩ của các vị Thí Thần Giả đã từng tham gia trận chiến đó, nên chỉ có thể nhờ vào Kiếm Vương Salvatore Doni cùng John Pluto Smith đại nhân.”
Bạch Công Chúa một lần nữa ngồi xuống, dùng tư thế thục nữ đặt hai tay lên đùi, nhẹ nhàng nói.
“Ta sẽ nhanh chóng báo lại thông tin này cho John Pluto Smith đại nhân.” Lão giáo sư Joe West ngay lập tức liền tỏ thái độ, thậm chí còn liếc mắt nhìn Andrea.
Hắn lo ngại rằng vị [Quản gia của Vương] này không nghiên cứu nhiều về lịch sử, không hiểu rõ những điều mà Hiền Nhân Nghị Hội vừa nói nghiêm trọng như thế nào.
May mắn cho hắn, Andrea Rivera dù sao cũng đã từng là một thành viên của hiệp hội ma thuật, thậm chí còn đạt đến trình độ Đại kỵ sĩ - loại bí mật này đối với hắn dù sao cũng là chuyện thường thức.
“Ta cũng sẽ truyền đạt cho tên rác r-.... Kiếm Vương về việc này.”
Andrea suýt chút nữa lỡ mồm nói ra cách gọi của hắn đối với tên bạn thân thích phá hoại của công, nhưng ngay lập tức liền sửa lại, nghiêm chỉnh nói hết câu.
Mà cả căn phòng dường như không ai phát hiện ra, chỉ có một vài tên ma thuật sư ở cuối phòng họp nhìn hắn với ánh mắt kính nể.
Thật là dũng cảm, không hổ là [Quản gia của Vương]!
“Vậy thì đa tạ các vị, hi vọng Kiếm Vương cùng John Pluto Smith sẽ có thể thuyết phục Võ Hiệp Vương thay đổi ý định của mình.
×— QUẢNG CÁO —
Công chúa Alice thở dài.
“Theo lẽ thường, chúng ta chỉ là một tổ chức ma thuật, không thể nào dám nhúng tay vào quyết định của Vương. Nhưng lần này thực sự là liên lụy đến hậu quả quá lớn…”
“Ta hiểu, John Pluto Smith sẽ không trách các ngươi.”
“Kiếm Vương sẽ không quan tâm việc nhỏ nhặt này.”
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, lão nghị trưởng cùng Bạch Công Chúa mới nở nụ cười, tiễn đưa hai người thân cận của Vương ra về.
Sau đó, bọn hắn quay trở lại phong họp - Tất cả các thành viên khác của Hiền Nhân Nghị Hội vẫn còn ngồi yên tại đó.
Nhưng có gì đó thay đổi.
Niềm vui trên gương mặt của công chúa Alice cũng dần biến mất, thay thế vào đó là vẻ khó chịu khi bước vào trong căn phòng.
Lão nghị trưởng vẫn đi đằng sau nàng vài bước, nhưng không biết từ lúc nào trên ngực hắn đã có thêm một viên huy chương.
Viên huy chương làm từ vàng ròng, điêu khắc rất đơn giản: Hình ngôi sao tám cánh ở vìa ngoài, bên trong là một thanh dao găm hoàng kim.
Lần này, Bạch Công Chúa không còn bước đến vị trí của nghị trưởng, mà chỉ đứng yên ở cửa, sau đó nhìn lão nghị trưởng ngồi xuống chiếc ghế của hắn.
“Cảm ơn công chúa Alice. Như chúng ta đã trao đổi, sau khi nghi thức lần này kết thúc, chúng ta sẽ không bao giờ quấy rầy ngài nữa.”
“Tốt nhất là như vậy.” Bạch Công Chúa khó chịu lắc đầu. “Ta rất thích tham gia vào các trò vui, nhưng thật sự không muốn tiếp xúc với các ngươi. Các ngươi đã điên rồi.”
Đúng, trong mắt của công chúa Alice Louis của Navarre, Hiền Nhân Nghị Hội đã điên hết rồi.
Từ khi nào? Có lẽ là năm năm trước, có lẽ là mười năm trước, hoặc có lẽ càng lâu hơn.
Công chúa Alice từ bỏ vị trí Nghị trưởng của Hiền Nhân Nghị Hội một phần là vì thân thể quá yếu ớt, nhưng một phần cũng là vì sự phát triển không thể kiểm soát của giáo phái kia.
Ban đầu, Hiền Nhân Nghị Hội dành đa số thời gian để tìm hiểu về “Đại kết giới” - Tìm hiểu cách nó vận hành, cách nó được dựng lên, nguồn năng lượng mà nó sử dụng…
Tất cả đều không có kết quả. Đại kết giới như được thành lập bởi một hệ thống ma thuật hoàn toàn khác, giống như là một [kỳ tích] mà nhân loại hay thậm chí là Dị Thần cũng không thể đạt đến.
Sau đó, lão nghị trưởng đưa ra quyết định nghiên cứu một số Dimensional Shambler lọt lưới tại Bắc Cực, để tìm hiểu cách có thể chống lại bọn chúng hiệu quả nhất.
Bọn hắn càng lún càng sâu.
Từ mục tiêu ban đầu là để sẵn sàng cho tình huống tồi tệ khi đại kết giới sụp đổ, sau đó đổi thành mục tiêu tìm hiểu về huyền bí của ma thuật, sau đó đổi thành thờ phụng vị Ma Thuật Vương kia lên làm Thần Linh….
Càng ngày Hiền Nhân Nghị Hội càng biến dạng, thậm chí lối suy nghĩ của nhiều thành viên cũng trở nên cực đoan hóa.
Phát hiện thấy điểm đó, công chúa Alice nhanh chóng quyết định rời đi Hiền Nhân Nghị Hội - nàng cũng không muốn ngày nào đó bị đám người này đưa lên bàn thí nghiệm làm tiêu bản.
Mà lão nghị trưởng cũng đồng ý để Alice hoàn toàn rời đi, chỉ cần vị công chúa nổi tiếng châu u này giúp bọn hắn một việc nho nhỏ.
“Các ngươi rốt cuộc định làm gì? Luo Hao giáo chủ thực sự định triệu hồi Dị Thần sao?”
Dù có cảm thấy khó chịu với đám người này, Bạch Công Chúa vẫn là một vị Ma Nữ. Trong máu của nàng chảy xuôi tính cách thích náo nhiệt cùng ma tính mà mọi Ma Nữ đều có.
Thiên hạ càng loạn, nàng càng cảm thấy có hứng thú.
“Đương nhiên là Luo Hao giáo chủ định triệu hồi rồi. Thế nào, ngài có hứng thú muốn tham gia kế hoạch của Luo Hao giáo chủ sao?”
Dùng đôi mắt quý khí mà linh động của mình liếc nhìn xung quanh, công chúa Alice lại nở nụ cười tinh nghịch, quay trở lại thái độ hoạt bát thường ngày.
×— QUẢNG CÁO —
“Đương nhiên là… Không! Ta chỉ đơn giản là cảm thấy hiếu kỳ thôi, còn không hứng thú đến mức muốn đánh cược tính mạng của mình vào trong đó.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc.”
Khi lão nghị trường vừa dứt lời, công chúa Alice đã biến mất khỏi căn phòng họp.
- ------
Alice lại mở mắt ra, nàng đã quay trở về phòng ngủ của mình.
Đối diện với đôi mắt của nàng là chùm đèn hoa lệ, được thiết kế và gia công tỉ mỉ, chỉ riêng giá tiền cũng đã đủ để mua lại một căn hộ ở London.
Ánh sáng dìu dịu khiến Bạch Công Chúa không phải mất nhiều thời gian để điều chỉnh sau khi trở về từ trạng thái [U Thể].
Dựa vào linh lực khổng lồ cùng thiên phú của mình, nàng có thể chế tạo ra [U Thể] - một dạng tồn tại giống như là linh thể, có thể ngay lập tức xuất hiện ở cách thân thể nàng rất xa.
Đây chính là năng lực mạnh nhất mà một Ma Nữ có thể đạt đến. Các Ma Nữ cùng Công Chúa Vu Nữ đều có nguồn gốc sức mạnh từ Netherworld, nên năng lực mạnh nhất mà các nàng có thể làm được chính là [Xuyên đến Netherworld].
Mà việc Bạch Công Chúa Alice vừa làm thậm chí còn cao hơn một bậc.
Sau khi vận mệnh lấy đi sức khỏe trong thân thể của nàng, Bạch Công Chúa chỉ còn có thể dùng phương pháp này để đi ra ngoài căn biệt thự cao cấp này.
“Công chúa Alice, chào mừng ngài trở về. Ta đoán là hội nghị diễn ra rất thuận lợi?”
Ở bên cạnh giường, gia sư kiêm người hầu Patricia Ericson của nàng vẫn đang chờ đợi nàng tỉnh lại.
“A a ~ Có thể tính là thuận lợi đi.” Nụ cười tinh nghịch vẫn giữ nguyên trên khóe môi của Bạch Công Chúa, nhưng giống như có thêm vài phần hắc ám. “Sắp tới sẽ có nhiều việc vui để nhìn, Patricia.”
“Xin ngài giữ gìn thân thể.” Patricia thở dài.
“Không sao không sao, chỉ có những việc như thế này mới có thể mang lại niềm vui! Lại nói, Patricia có nhớ [Đại dịch Dịch Hạch lần thứ ba (Third Bubonic Plage)] không?”
Thần sắc của Patricia Eriksson ngay lập tức trở nên nghiêm chỉnh.
Đối với thế giới bình thường, đây là một trong những đại dịch lớn nhất trong lịch sử, với nguồn gốc từ bệnh dịch hạch, cùng nguyên nhân gây ra Cái Chết Đen.
Tổng thiệt hại của đại dịch này lên đến gần ba mươi triệu người, lan tràn trên khắp thế giới.
Nhưng trên thực tế…
“Thợ săn từ Bên ngoài đi theo Dị Thần xâm lấn, bốn vị Thí Thần Giả liên hợp chiến đấu. Ma Thuật Vương hi sinh, thành lập đại kết giới. Những con thợ săn còn sót lại tiếp tục lẩn trốn tập kích nhân loại, cho dù hơn một trăm năm sau vẫn có khoảng 200 người chết mỗi năm vì chúng.”
Đây là một bí mật công khai trong thế giới ma thuật.
“Đúng vậy a ~ Ai có thể tưởng tượng một vị Dị Thần lại có thể có sức mạnh kinh khủng đến như vậy? Trong lịch sử chưa từng có. Mà...”
Công chúa Alice dùng tay vén rèm cửa sổ cạnh giường, dùng Linh Thị nhìn lên bầu trời, ánh mắt mê say.
“Ai có thể tưởng tượng được một vị Thí Thần Giả lại có thể có năng lực như vậy?”
Đôi mắt màu xanh lá cây của Bạch Công Chúa nhìn xuyên qua đám mây, chăm chú lên lớp giấy mỏng ngăn cách giữa thế giới và đám quái vật ngoài vũ trụ.
- -- Một lớp giấy mỏng mà 200 năm qua chưa ai hiểu được, chưa ai phân tích được, chưa ai phá vỡ được.