Trong bóng tối do bí thuật tạo ra, Masamune cũng không nghe thấy âm thanh gì ngoại trừ tiếng sột soạt của quần áo trên người.
Dự tính ban đầu của hắn là triệu hồi lý trí của Tà Thần Daoloth - Kẻ Xé Rách Màn Che, giống như lần hắn đã triệu hồi [lý trí] và [cách tự hỏi] của Hastur để đối mặt với Baphomet.
Chỉ cần hắn có thể có được [lý trí] của Tà Thần Daoloth, dù không dám nói có thể trở thành [toàn trí toàn tăng] như vị đại thần đứng thứ hai của tất cả các Tà Thần, nhưng đúng là có thể thoải mái sử dụng [không gian].
Đặc biệt là khi hắn ở trong [Không Tưởng Hiện Thực Hóa].
‘Rốt cuộc thì nghi thức vẫn không đủ sao… Hay là do ta đã quá hấp tấp rồi?’
Thanh niên tóc đen vẫn còn nhớ rõ sự “coi trọng” của Daoloth đối với hắn trong lần chiến đấu trước.
Lần đó, hắn cũng phải dựa vào [Không Tưởng Hiện Thực Hoá] cùng với khoảnh khắc bất cẩn của Dị Thần Daoloth để có thể cầm cố nàng, sau đó lại lợi dụng ma lực gần như vô tận của [Anh Đảo chi Vương] để có thể dùng luồng ánh sáng từ Excalibur tiêu diệt Dị Thần.
Thiếu nữ Dị Thần kiêm Tà Thần đã từng thể hiện thái độ đặc biệt ưu đãi với hắn, thậm chí dường như còn nhận ra điều gì đó khi nhìn thấy thần điện màu đen.
Đó cũng là lý do vì sao hắn có cam đảm dám dùng Nghi Thức kết nối với nàng để xin sức mạnh - nếu ngài đủ mạnh để thống trị 25 chiều không gian khác nhau, ngài có thể cho một tên bí thuật sư mà ngài không ngứa mắt chút sức mạnh nho nhỏ đúng không?
Làm ơn? Không à, được thôi…
“Phiền phức rồi…”
Lần này hắn không có Anh Đảo chi Vương, mà đổi lại là Rama có khả năng rút ra năng lượng vô tận từ đại địa để phục hồi vết thương cùng cường hoá bản thân.
Ai biết Ma Vương Mười Mệnh còn lại bao nhiêu cái mạng? May mắn thì còn sáu bảy, xui xẻo thì còn chín.
[Thiên nhiên] có thể giữ chân được khá lâu, nhưng không thể thực sự giết chết bọn hắn.
“Phiền phức?”
“Vì bọn hắn khó xử lý… a.”
Theo bản năng trả lời, nửa chừng thì thanh niên tóc đen phản ứng lại.
Thiếu nữ tóc trắng dài chấm đất, gương mặt tuyệt mỹ mặc trang phục dạ hội không biết đã đứng trước hắn từ lúc nào. Đôi mắt của nàng màu trắng trên nền đen, quỷ dị nhưng lại có sức hấp dẫn riêng.
Nàng nghiêng đầu [ra vẻ] tò mò, nhưng trên gương mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
“Daoloth… Bệ Hạ?”
Masamune cảm thấy hắn cần ngồi xuống. Khoan đã, đây là bóng tối được triệu hồi từ bí thuật, tại sao hắn lại có thể nhìn thấy?
Thiếu nữ tóc trắng giang rộng hai tay, nhìn thẳng vào mắt của thanh niên tóc đen.
Vì là Tà Thần nên có thể tùy ý thay đổi tính chất của bí thuật sao… Ít nhất đây cũng là trong [Không Tưởng Hiện Thực Hóa], hắn có thể… Không được.
Hắn mất hoàn toàn quyền khống chế [không gian]. Điều này đồng nghĩa với việc Dị Thần Daoloth lần này xuất hiện là mạnh hơn lần trước, mà mạnh hơn không ít.
Thiếu nữ vẫn đang giang rộng hai tay, nhìn vào mắt hắn. Mồi hồi sau, không thấy hắn phản hồi gì, nàng mới dùng giọng không chút tình cảm nào nói:
“[Xích khóa]... Không, [Tokoyogi Masamune]...”
“Daoloth Bệ Hạ, được gặp ngài thêm một lần nữa là vinh hạnh vô cùng lớn lao của ta. Không biết lần này ta có thể giúp đỡ gì cho ngài?”
Masamune cúi người, đặt tay phải lên ngực trái hỏi thiếu nữ. Trong lòng hắn cầu nguyện: ‘Khả năng cao là không phải đến tính sổ với ta, như vậy là vẫn còn có cơ hội… Chỉ cần không phải đến hủy diệt thế giới là được.’
Đôi mắt của thiếu nữ tóc trắng lạnh băng, nàng mở miệng:
“Ôm…”
×— QUẢNG CÁO —
Xin lỗi, Kẻ Xé Rách Màn Che Bệ Hạ, kẻ thống trị của 25 chiều không gian, ngài vừa nói gì?
“Ôm….”
A ha ha ha… Tokoyogi Masamune cảm thấy hắn chắc chắn là đã bắt đầu gặp ảo giác, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả thính giác của một vị Thí Thần Giả mà không hề nhận ra. Phản phệ của nghi thức này tệ đến như vậy? Hay là….
“Bệ Hạ, ngài muốn dịch chuyển ta tới góc xó xỉnh nào đó trong đa nguyên vũ trụ sa-”
Thiếu nữ Daoloth chủ động ôm lấy Masamune, khiến cơ thể của hắn theo bản năng suýt chút nữa tự phản ứng để bảo vệ mình. Mà thực ra là bản năng của Thí Thần Giả đã phản ứng, nhưng hoàn toàn không kịp.
Đây chỉ là một cái ôm rất bình thường, chỉ là nhiệt độ lạnh băng như thép.
Thanh niên tóc đen mất một giây để xác nhận rằng tỷ lệ Dị Hóa trong linh hồn không nhảy vọt lên 100%, đảm bảo các bộ phận trên thân thể không có bộ phận nào đột nhiên bay đến vũ trụ đối diện, chắc chắn rằng lý trí của mình không bị uốn cong… sau đó nghiêm túc trả lời:
“Bệ Hạ, ta xin được cảm tạ lòng hậu ái của ngài, nhưng ta vẫn còn đang phải đối phó với kẻ đ-”
Thiếu nữ Daoloth (?) vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, vung vung bàn tay. Bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một tấm gương làm từ mảnh vỡ của [không gian].
Ma Vương Mười Mệnh cùng Anh Hùng Rama đang đứng dựa lưng trong một vùng đất với những góc cạnh kỳ lạ khó có thể miêu tả, vung vẩy [Cứu Thế Thần Đao] cùng thanh đại đao để phòng thủ thứ gì.
Vô số con động vật giống chó xuất hiện từ trong các điểm nhọn của vật thể xung quanh, dùng vòi mọc từ miệng để tấn công Ma Vương cùng Anh Hùng, sau đó khi bị bọn hắn chém chúng thì lại tan biến.
Thanh niên tóc đen nhận ra chúng là gì - [Chó săn của Tindalos (Hound of Tindalos)], một loài sinh vật sống ở chiều không gian và thời gian khác.
“Ôm…”
Vị này cuối cùng là bị làm sao?
“Tuân theo mệnh lệnh của ngài, Bệ Hạ.”
Cuối cùng Masamune cũng đành phải thở dài, mang theo tinh thần không sợ chết vòng hai tay ra sau lưng của thiếu nữ rồi siết chặt.
Động tác này hắn đã làm rất rất nhiều lần trong quá khứ, với rất nhiều thiếu nữ, thậm chí có cả hai vị Thí Thần Giả. Nhưng chưa lần nào hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh như lần này.
Nói đùa, cho ngươi ôm quả bom nguyên tử đã bị kích hoạt thì tim ngươi đập có nhanh không?
Không có chuyện gì xảy ra.
Đúng hơn là có - Gương mặt của thiếu nữ Daoloth bắt đầu xuất hiện biểu cảm, từ mặt lạnh băng chuyển thành “an tâm” rồi “đau đớn”, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Masamune… [Hỗn loạn]... ta bị thương, cần ngủ… Chỉ lần này.”
Nói xong, thiếu nữ tóc trắng mở một bàn tay đang ôm Masamune ra rồi nắm chặt, sau đó như là hình ảnh bị nhiễu sóng, hóa thành một tia nhiễu “chui vào trong” chiếc nhẫn đỏ trên ngón tay hắn.
Hai chiếc kính “rắc” một tiếng rồi tan vỡ.
Lần này Masamune có thể cảm nhận được không gian trong thần điện bị động đậy. Một cánh cổng vô hình nào đó được mở ra ở giữa mặt sàn đá bên dưới, sau đó đóng lại.
Các ngọn đuốc lại bừng sáng lửa đỏ, thay thế cho ngọn lửa đen ma quái lúc trước.
Phía dưới, hai thân thể rất giống với thi thể đang nằm đó.
Rama nhắm nghiền đôi mắt, trên người có đủ loại vết cắt chém chảy máu sâu đến tận xương, bộ quần áo xanh dương bị thấm thành màu đỏ tím. Chiếc áo khoác trắng sau lưng đã bị xé rách từ lúc nào, mái tóc dài cũng bị đứt tả tơi.
Tay hắn vẫn nắm chặt Cứu Thế Thần Đao, nhưng cả hai cánh tay đều có nhiều góc uốn lượn mất tự nhiên.
Ở bên cạnh hắn, Ma Vương Mười Mệnh cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Lồng ngực cường tráng có nhiều chỗ bị đâm xuyên thủng, nơi trái tim có một lỗ hổng lớn, cánh tay phải cùng thanh đại đao hoàn toàn biến mất. Hốc mắt phải, không, nửa đầu bên phải đã bị cái gì đó “gọt” mất, mắt trái của hắn đỏ bừng nhìn Masamune trên đài cao đang ôm lấy thiếu nữ tóc trắng.
×— QUẢNG CÁO —
“Ngươi.. Gọi đến quái vật gì?”
Ma Vương Mười Mệnh thều thào, nhưng từ rất xa thanh niên tóc đen vẫn có thể nghe rõ lời của hắn.
Masamune không trả lời hắn.
Thanh niên sững sờ giơ bàn tay nhìn vào chiếc nhẫn đỏ - vốn chỉ là chiếc nhẫn làm từ nguyên liệu bình thường, dùng công nghệ của [Binh Khí Thần Tạo] cùng nghi thức đặc biệt để thành lập mối liên hệ với nữ giáo chủ. Hắn cũng có dự định nâng cấp chiếc nhẫn trở thành một loại [nhẫn chứa đồ], nhưng vẫn chưa có cơ hội cùng tài liệu để biến nó thành sự thật.
Trong đầu hắn đang có hàng vạn câu hỏi xoay tròn.
‘Tại sao Tà Thần Daoloth lại bị thương? Ai có thể làm Tà Thần bị thương? [Hỗn loạn] là sao? Tại sao lại lựa chọn đi vào trong nhẫn của hắn?’
Quan trọng hơn cả là… Nếu như Thần làm nàng bị thương đuổi tới thì sao?
“Ma Thuật Vương!! Có giỏi thì giết ta!!”
Tiếng kêu gào gọi Masamune tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ của mình. Hắn liếc mắt nhìn thấy Ma Vương Mười Mệnh trên người bắt đầu chảy ra mủ màu xanh lam, giống như là acid bắt đầu ăn mòn thân thể thép của Ma Vương.
Bên cạnh hắn, Rama đã biến mất, chỉ còn lại thanh Cứu Thế Thần Đao nằm trơ trọi trên sàn đá.
Thanh niên bật cười.
“Suy nghĩ nhiều có tác dụng gì? Không thay đổi việc ta phải làm, thậm chí có lẽ sẽ khiến ta vượt qua mọi thứ dễ dàng hơn…”
Nếu như thực sự có Thần đuổi theo đến, hắn chắc chắn sẽ dùng hết sức mình để phản kháng, sau đó chết đi. Nếu như không có thì đây cũng là cơ hội để hắn tạo được “thiện cảm” với một vị Tà Thần cấp cao, thậm chí từ đó thu được một số kiến thức [không có độc].
Tiếp tục nén cảm giác như bị ai đó dùng rìu liên tục bổ vào não, Masamune lảo đảo bước đến gần Ma Vương Mười Mệnh.
“Giết ta!! Giết ta!!” Trên nửa gương mặt còn sót lại, Ma Vương Mười Mệnh tức giận gào thét. “Ngươi đã dùng ma thuật tà ác của ngươi để chiến thắng, giờ thì giết ta!!!”
Sức sống mãnh liệt của Thí Thần Giả cùng tính bất tử khiến hắn phải chịu dày vò ngoài sức tưởng tượng.
Ma Vương Mười Mệnh cũng không sợ đau đớn, nhưng trong thời khắc khi mà hắn đã thất bại và tử vong đã cận kề, bản thân lại mất đi năng lực chiến đấu hoàn toàn… Hắn không cần phải chống lại cái chết.
“Một câu hỏi cuối cùng.”
Gương mặt của Masamune vẫn méo xệch vì đau đớn, nhưng hắn vẫn giơ cao thanh kiếm Excalibur Accolon.
“Khi ngươi bước vào thần điện, ngươi còn mấy cái mạng?”
Dường như không nghĩ rằng đây sẽ là câu hỏi sau cùng của vị Ma Vương với những sức mạnh tà ác quá mức tưởng tượng của thần thoại, Ma Vương Mười Mệnh sững sờ.
Sau đó hắn lại cười phá lên, trong tiếng cười xen lẫn tiếng òng ọc của máu nơi cổ họng.
“Còn bốn!! Khốn kiếp!! Ma Thuật Vương a! Chúc ngươi võ vận hưng thịnh, sau đó chết đi!!!”
“Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi.”
Đôi mắt phải nhắm nghiền để giảm bớt gánh nặng cho não, âm thanh cũng tự động bị bỏ ngoài tai, Masamune lại một lần nữa ngâm nga quyền năng phá giáp của mình.
“Không gian a! Thứ nguyên a! Lắng nghe mệnh lệnh của ta, để kẻ địch của ta vĩnh viễn không thể trốn khỏi thẩm phán!”
“Vĩnh biệt, Ma Vương Mười Mệnh.”
Lưỡi kiếm Excalibur Accolon được bao phủ bởi quyền năng [Kẻ Xé Rách Không Gian], sau đó rơi xuống.