“Ma Vương Mười Mệnh a, ngươi bây giờ còn lại bao nhiêu cái mạng?”
“Đủ để chém giết ngươi, Ma Thuật Vương!”
Chiến đấu lại tiếp tục.
“Quyền năng của ngươi đúng là rất mạnh, nhưng cũng có điểm yếu, không phải sao? Chỉ cần ngươi sử dụng một ma thuật mạnh để tấn công ta, ngươi sẽ phải chờ đủ thời gian để ma lực tràn lại vào trong không khí!”
Vừa nói, Ma Vương Mười Mệnh vừa triệu hồi một thanh đại đao chém vào tường đá.
“Vậy thì sao? Ta vẫn đang chờ ngươi, Ma Vương!”
Masamune trả lời, đủ loại ma thuật vẫn liên tục tấn công kẻ địch.
Đáng tiếc là không có Rama giữ chân Ma Vương Mười Mệnh tại chỗ, các ma thuật đơn lẻ không gây được nhiều sát thương, còn các đại ma thuật thì cần thời gian quá lâu để chuẩn bị, đủ để hắn né tránh.
Ma Vương Mười Mệnh dùng đủ loại quyền năng để tấn công thần điện màu đen, cánh cổng đá chọc trời giờ đã lung lay sắp đổ đến nơi, các lớp tường đá cũng đã có nhiều mảng bị rơi vỡ.
“Rầm rầm rầm!”
“Đùng! Ầm!!”
...
Thánh Quân Rama trong lòng đang giao chiến.
Trận chiến này vốn là trận chiến của hắn cùng Ma Vương Mười Mệnh, để hắn có thể chinh phạt vị ma Vương đang hoành hành và giải cứu dân chúng. Nhưng dường như lúc này hắn lại hoàn toàn trở thành người ngoài, mà mục tiêu của hắn cũng đã thất bại một nửa.
Quân đội của Ma Vương cùng phản quân gần như đã bị đồng loạt hủy diệt.
Dưới các quyền năng của Ma Vương Mười Mệnh, lại thêm hình chiếu cực kỳ tà ác xuất hiện lúc trước, chiến trường bây giờ đã khó để tìm được người sống.
Một vài binh sĩ hiếm hoi còn sống sót lúc này cũng đang phải vật lộn, vì bọn hắn vẫn chưa thoát khỏi sự truy đuổi của các Dimensional Shamblers.
Nếu như hắn có thể sử dụng Thánh kiếm Mandala cùng Vimana…
Nếu như hắn có thể khởi động [Minh Ước]....
“Điện hạ! Ta không thể báo đáp được lòng tin của ngài cùng người dân, xin ngài trách tội!”
“Đại ca… Chúng ta không thể bảo vệ được bọn hắn.”
Cơn gió thổi đến sau lưng hắn, Hanuman thân cuốn băng vải quỳ xuống trên bầu trời, hướng chủ quân của mình tạ lỗi.
Laksmana cũng cúi đầu, không cam lòng nói với anh trai mình.
Bọn hắn được Rama giao nhiệm vụ bảo vệ chiến trường và phản quân bao gồm đa số là người thường kia, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn thất bại.
“Ta không thể trách các ngươi. Là do ta quá yếu, không thể ngăn cản Ma Thuật Vương cùng Ma Vương Mười Mệnh nên mới xảy ra nông nỗi này.”
Trong thần thoại Ramayana, Hanuman là khỉ trắng và là thuộc hạ của Rama - Hoàng tử, về sau là quốc vương của Kosala. Vì vậy, hắn gọi Rama là “Điện hạ” để tôn trọng xuất thân cao quý của Thánh Quân.
Nhưng lần này, chính lời xưng hô của hắn lại làm Rama cảm thấy sỉ nhục.
“...Ta nếu như không thể bảo vệ con dân của đại địa khỏi Thí Thần Giả, không thể tiêu diệt Ma Vương đang phá hủy thế giới thì làm sao xứng đáng với cái tên [Thánh Quân]?”
“Điện hạ?”
“Đại ca?”
Hanuman cùng Laksmana nghe không hiểu lời nói của Rama.
Vị Anh Hùng này chăm chú nhìn vào thanh [Cứu Thế Thần Đao] trên tay, xuất thần.
“Các ngươi biết rằng để có thể khởi động [Minh Ước], cũng như sử dụng [Thánh Kiếm Mandala] cùng [Vimana] chân chính, ta cần phải thu được tinh khí từ một vị Thần Đất Mẹ…”
“Đúng vậy, đại ca. Chẳng qua là ngài quá vội vã giải cứu vùng đất này, nếu như có thể có thời gian chuẩn bị để ngài khôi phục được toàn bộ sức mạnh, làm sao ngài lại có thể sợ Ma Thuật Vương cùng Ma Vương Mười Mệnh này!”
Laksmana nghiến răng nghiến lợi.
“Không, ngươi nói sai rồi, Laksmana… Vị Ma Vương Mười Mệnh kia là kẻ địch rất đáng sợ. Cho dù ta có thể sử dụng ra toàn bộ sức mạnh, có lẽ kết quả sau cùng cũng sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương.”
×— QUẢNG CÁO —
Rama lắc đầu.
“Còn bây giờ khi không có Mandala cùng Pushpaka Vimana, cũng không có [Minh Ước]... Mặc dù không muốn nói lời hạ uy phong chính mình, nhưng ta không phải đối thủ của hai bọn hắn.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta phải rút lui sao đại ca?”
“Điện hạ, ta vẫn còn có thể chiến đấu! Chúng ta có thể một lần nữa tái hiện [Ramayana] trên thế gian!”
Trong [Ramayana], Hanuman cùng Laksmana cũng đồng hành cùng Rama trong trận chiến với Ravana để giải cứu công chúa Sita. Vì vậy, bọn hắn cũng sẵn sàng chiến đấu bên cạnh Rama, dù điều đó có thể khiến bọn hắn tử vong và trở về thần thoại.
“Ta làm sao lại có thể hy sinh tính mạng của em trai cùng thuộc hạ một cách vô ích?”
Hắn cuối cùng cũng làm ra quyết định.
Thánh Quân Rama cất Thánh Kiếm lại vào bên hông, triệu hồi ra thần cung yêu quý của hắn.
Hắn giương cung, cài tên, nhắm thẳng vào tòa tháp gỗ có thể lờ mờ nhìn thấy ở phương xa cuối chân trời.
“Sita….”
Anh hùng là gì? Anh hùng là những người có thể chịu được hy sinh lớn không tưởng để phục vụ lợi ích lớn lao hơn.
Vì vậy, Masamune không phải là anh hùng, cũng cảm thấy bọn hắn rất ngu.
Nhưng điều đó không làm thanh niên tóc đen cảm thấy chán ghét bọn hắn là được.
Thánh Quân Rama lựa chọn hi sinh vợ mình để hoàn thành trách nhiệm của Tận Thế Chi Vương.
- ------
Trong tòa tháp gỗ, Sita vẫn ngồi yên trong tư thế ban đầu.
Đôi mắt thủy tinh xinh đẹp của vị công chúa này đóng chặt, mái tóc xõa dài hai bên vai.
Vẻ ngoài ôn nhu mà hiền thục, khí chất yên tĩnh mà cao quý. Chỉ từ vẻ ngoài của nàng, không ai sẽ có thể nghĩ rằng vị công chúa này lại có một tính cách cực kỳ cường liệt cùng trung trinh.
Trong thần thoại [Ramayana], nàng bị Ravana bắt cóc, sau đó phải dành thời gian một năm đấu trí đấu dũng cùng hắn để giữ vững trinh tiết của mình.
Sau đó, với sự giúp đỡ của đồng minh, Laksmana và Hanuman, Rama cuối cùng cũng thành công giết chết Ravana và giải cứu Sita, đưa nàng về quốc gia và lên ngôi vua với tư cách là trưởng hoàng tử.
Nhưng đáng tiếc, [Thánh Quân] trong thần thoại đối xử với vợ mình không [Thánh] bao nhiêu.
Sau khi trở về vương quốc Kosala của mình, dưới sự áp lực từ dân chúng, Vua Rama đã ra lệnh cho Sita phải bước qua [Thử thách lửa (trial by fire)] để chứng minh trinh tiết của mình.
Và khi đối mặt với mệnh lệnh đó của Rama, Sita ----
Trong tiếng Sanskrit - ngôn ngữ thần thánh của đạo Hindu, Sita có nghĩa là “mương rãnh”.
Truyền thuyết kể rằng Sita là một đứa trẻ đã được tìm thấy khi đang cày đất để làm ruộng, nên đây là tên được đặt cho nàng.
Nó cũng thể hiện những khía cạnh thần thoại mà Dị Thần Sita mang trong mình. Sita là Thần Đất Mẹ, là vị thần của mùa màng và bội thu.
- -- Sita đầu tiên là vượt qua [Thử thách lửa] để chứng minh trinh tiết của mình, sau đó nàng hướng đến Đất Mẹ cầu nguyện.
“Xin hãy chấp nhận ta nếu thân thể của ta còn thuần khiết.”
Với lời cầu nguyện đó, Sita vĩnh viễn đi vào thế giới dưới lòng đất, trở thành vật hiến tế sống để đảm bảo màu mỡ của đất đai.
Để thực hiện trách nhiệm của một vị vua, Rama đã bỏ rơi vợ mình.
Đương nhiên, đó chỉ là những điều đã xảy ra trong thần thoại, không phải là những điều thực tế đã xảy ra giữa Dị Thần Sita và Tận Thế Chi Vương Rama.
Nhưng Dị Thần cùng Tận Thế Chi Vương trên bản chất vẫn là sự hiện thực hóa của thần thoại - Bọn hắn có thể bây giờ chưa hề biết nhau, nhưng mối liên hệ vẫn tồn tại.
Bao gồm cả tình cảm cùng oán hận.
Có lẽ bây giờ, khi Dị Thần Sita giáng lâm tại hiện thực, Tận Thế Chi Vương Rama chỉ cần mất một ít công sức, xin lỗi vài câu là có thể có được tấm lòng của nàng.
Nhưng nếu như hắn lại lựa chọn “một lần nữa” phản bội Sita đây?
×— QUẢNG CÁO —
Với tính tình cương liệt của công chúa với đôi mắt thủy tinh, nàng sẽ làm gì?
Tà Thần thực tập sinh vẫn luôn rất chờ mong kế hoạch của mình thành công.
“Cái này là…”
Sita khó tin mở mắt ra.
Công chúa mắt thủy tinh nhìn xuyên qua lớp tường bằng gỗ, dường như cảm nhận được một khí tức quen thuộc… cùng cảm giác nguy hiểm tột độ.
Nàng phá hủy tòa tháp gỗ, lơ lửng trên bầu trời. Trong ánh mắt của nàng, một thân ảnh khoác áo choàng trắng, mái tóc dài màu xanh lam đang giương cung cài tên nhắm thẳng.
“Đây là lựa chọn của ngươi sao, Rama?”
Thân thể của Sita lắc lư, dường như khó có thể tin được đây là sự thật.
“Ngươi đã phản bội ta một lần, bây giờ còn tiếp tục muốn phản bội ta thêm lần nữa? Nghĩ hay lắm!”
Thần Đất Mẹ Sita toát lên ma lực nồng độ cao, kêu gọi mặt đất dâng lên, làm thành hàng rào phòng thủ cho mình.
Nhưng chính nàng cũng biết đây chẳng qua chỉ là những giãy dụa sau cùng.
Thần thoại vốn là có tính chất khắc chế lẫn nhau - Nếu như một vị thần đã từng bị thua bởi thần khác trong thần thoại, thì khi vị thần đó hóa thành Dị Thần cũng sẽ bị khắc chế bởi vị Dị Thần kia.
Rama trong [Ramayana] vừa là vua, vừa là phu quân của Sita, vừa là người dẫn đến việc nàng phải đi vào thế giới dưới lòng đất ---
- -- Thần Thép tối cường hoàn toàn khắc chế nàng.
Trong đôi mắt thủy tinh của Sita có hai dòng lệ chảy ra, một phần là vì đau khổ khi bị phản bội, nhưng chín phần là do phẫn nộ.
Ở phương xa, Rama thầm thì.
“Xin lỗi, Sita.”
Hắn thả mũi tên.
Rama lấy chính ma lực hấp thu từ Đất Mẹ, cội nguồn của Thần Đất Mẹ Sita để bắn ra mũi tên này.
Nó hóa thành một viên sao chổi trắng kéo dài trên bầu trời, lao thẳng vào công chúa mắt thủy tinh.
Chỉ cần Sita chết đi, Rama sẽ đạt được điều kiện để khởi động [Minh Ước], đồng thời giải phóng [Thánh kiếm Mandala] và [Pashpaka Vimana].
Một lần nữa, Thánh Quân lại vì chức trách của mình mà hi sinh thê tử.
Tử vong đang đến gần - Sita có thể cảm nhận được điều đó.
Nàng dùng tất cả ma lực cùng quyền năng mình có thể điều động để làm ra phản kháng sau cùng, đắp nặn một tầng lại một tầng núi đồi để chống lại mũi tên do chồng mình bắn ra.
“Ta nguyền rủa ngươi! Rama! Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa tất cả các Thần Thép! Nguyện tất cả các ngươi sẽ bị bẻ gãy, vĩnh viễn lãng quên trong thần thoại!”
Khi viên sao chổi đâm xuyên qua tầng tầng phòng thủ, Sita gào thét lên lời nguyền rủa sau cùng của mình.
Nhưng… đúng lúc này, ngôn linh được phát động.
“Hãy thức tỉnh, hỡi linh hồn của Thép! Trưng bày cho thế giới sự vô tình của Kiếm!”
Một con đại ma quỷ (Archdemon) làm bằng thép cao hơn mười mét xuất hiện trước mặt tòa tháp gỗ, nửa người trên mặc áo giáp nặng nề, nửa người dưới làm bằng sương mù.
Thân hình của nó mập mạp, cánh tay ngắn tũn khiến cho nó nhìn rất buồn cười, nhưng sự nguy hiểm của nó khiến không người hoặc Thần nào có thể cười nổi.
Aisha lắng nghe kế hoạch của Masamune, lắng nghe lời cầu nguyện của dân chúng để được [giải phóng], phát động quyền năng [Jabberwock Slayer] của mình.
- -------------
Hết tết, quay lại 2c/ngày