Nửa đêm.

Trong toà lâu đài đồng thời là vương cung của vua Uther Pendragon, ngọn lửa đang bùng cháy khắp nơi, sáng rực một mảng trời.

Người hầu hoảng loạn chạy bốn phía tìm cách dập lửa, các ma thuật sư bối rối cố gắng triệu hồi dòng nước để ngăn chặn thế lửa ngày càng hung mãnh.

Rất nhanh, bọn hắn phát hiện có gì đó không đúng.

“Đây là ngọn lửa ma thuật được triệu hồi! Dùng nước không có tác dụng, ma thuật sư tập trung dùng ma thuật [phong ấn] chúng!”

“Vô dụng, đổi cách khác!!”

“Merlin! Merlin đại nhân ở đâu??”

“Ngọn lửa bùng lên từ thư phòng của vua Uther, tất cả tập trung về hướng đó!”

Gộp hết toàn bộ sức lực cùng ma thuật của vài chục ma thuật sư cung đình, sau gần nửa ngày, ngọn lửa mới được khống chế lại.

Từ đầu đến cuối bọn hắn vẫn không hề thấy vua Uther hay Merlin xuất hiện.

Đến khi ngọn lửa hoàn toàn tắt, các ma thuật sư mới kết thành đoàn, cảnh giác tiếp cận căn phòng đóng kín.

Đó là phòng làm việc của vua Uther.

Một ma thuật sư bỗng thì thầm với đồng bạn:

“Trước khi ngọn lửa bùng lên không lâu, vua Uther có truyền lệnh yêu cầu [Thánh Mẫu Đen] tới thư phòng…”

Tên đồng bạn kia nghiêm mặt, nặng nề gật đầu. Hắn cũng biết việc này.

“Nếu như thực sự là nàng thì chúng ta phải chuẩn bị tâm lý. Vua Uther đã từng nói nàng đã hoàn toàn sa đoạ, trình độ ma thuật của nàng nhờ bán linh hồn cho Ma Quỷ nên tăng vọt khủng khiếp trong vài năm qua.”

Không khí trầm trọng bao phủ các ma thuật sư.

Cánh cửa căn phòng được đẩy ra.

Tất cả bọn hắn hít sâu một hơi, đè lại cảm giác lạnh lẽo bốc lên ở sống lưng.

Trong căn phòng đã cháy rụi, một thi thể nám đen ngồi trên ghế, trên đầu còn đội chiếc vương miện tượng trưng cho quyền lực của vương quốc.

Giữa ngực hắn, thanh dao găm màu vàng cắm sâu đến tận cán thẳng vào trái tim, thể hiện chủ nhân của nó phẫn nộ đến nhường nào.

Tên ma thuật sư dẫn đầu tỉnh táo lại, giọng nói run rẩy:

“Lập tức gửi cấp báo đến hoàng.. Không, vua Arthur! Tiên vương Uther bị Ma Nữ Morgan Le Fay sát hại!!”

Hắn không hề biết rằng vị vua Arthur trong miệng hắn cũng đang gặp nguy hiểm lớn.

- -- Vài giờ trước.

Cách đó khoảng ba trăm cây số, trong doanh trại mới được thành lập.

[Arthur Pendragon] quay trở về lều, mệt mỏi tháo ra bộ áo giáp.

Mái tóc đuôi ngựa màu vàng được thả ra sau lưng, [Arthur] tháo ra bộ giáp ngực, không còn che giấu giới tính của mình.

“Artoria không tham gia tiệc mừng nữa sao?”

Từ đằng sau, giọng nói của con trai kỵ sĩ Ector vang lên.

Artoria không quay đầu lại, tiếp tục tháo bỏ giáp tay.

“Không cần, Kay đại ca. Các binh sĩ đã mở tiệc cả một ngày, ngài có thể báo với bọn hắn ngày mai chúng ta sẽ nhổ trại. Chúng ta cần bắt đầu quét sạch quân đội Saxon khỏi Britain.”

“... Ngươi bây giờ đã chính thức trở thành người thừa kế của vua Uther, được người dân công nhận. Ngươi không nên gọi ta là [ngài] - điều đó sẽ làm binh sĩ thiếu tôn trọng với vị vua tương lai của bọn hắn.”

Artoria ngừng động tác, quay người đối mặt với vị huynh trưởng của mình, gật đầu.

“Đúng, cảm ơn Kay đại ca đã nhắc nhở. Dù sao thời gian dài làm kỵ sĩ thực tập, ta cũng thành thói quen…”

Từ khi còn bé, Artoria đã được kỵ sĩ Ector giao cho Kay để huấn luyện. Trong mười năm tập luyện tại nhà của Ector, nàng vẫn luôn thực hiện chức trách của kỵ sĩ thực tập cho Kay, cũng như được hắn chỉ đạo về kiếm thuật.

Tình cảm giữa hai người giống như là huynh muội ruột thịt.

×— QUẢNG CÁO —

“Ta sẽ thông báo với quân đội. Bọn hắn sẽ sẵn sàng để nhổ trại vào sáng mai.”

“Cảm ơn, Kay đại ca”

Thiếu nữ nở nụ cười tươi rói.

Nhưng nụ cười này lại không hề để Kay cảm thấy vui vẻ, chỉ làm hắn cảm thấy bị đè nén. Mười năm sinh sống khiến Kay hiểu rất rõ Artoria - nàng đang nở nụ cười vì các binh lính sẽ làm theo đúng những gì cần thiết để phục hưng Britain.

[Arthur Pendragon] được chế tạo để trở thành một vị Vương hoàn mỹ, mà nàng cũng hoàn toàn bỏ qua [bản thân], chỉ thực hiện trách nhiệm của một vị Vương.

Kay cũng biết thiếu nữ đã cố gắng như thế nào trong mười năm qua. Hàng ngày hắn dậy khi mặt trời mới mọc, nhưng luôn nhìn thấy thân ảnh của Artoria đã tập luyện trong sân từ lúc nào.

Đến lúc tối mịt, hắn vẫn có thể nghe được tiếng va chạm của kiếm gỗ trong sân.

Kay từng hỏi Artoria: “Một ngày ngươi ngủ bao nhiêu giờ?”

“Ta ngủ rất đủ, Kay đại ca. Ngài đừng lo, ta luôn ngủ từ hơn nửa đêm đến lúc trời bắt đầu chuyển bình minh.”

Thiếu nữ trả lời như vậy.

Nói cách khác, trong mười năm mỗi ngày nàng chỉ “ngủ” chưa đến ba tiếng. Dù là với thân thể mạnh mẽ của Kay, hắn cũng không thể tưởng tượng được gánh nặng của lối sống như vậy lên thân thể.

Chưa kể…

“Ngươi vẫn định để Merlin tiếp tục dạy ngươi trong giấc ngủ đúng không?”

“Đúng vậy.” Artoria nghiêm túc trả lời. “Britain đang gặp phải kẻ địch bốn phía, nhân dân lầm than, ta phải tận dụng mọi thời gian để gia tăng kiến thức cùng sức mạnh của bản thân. Chỉ như vậy ta mới có thể trở thành vị Vương hoàn mỹ để dẫn dắt Britain.”

Thiếu nữ chưa từng có một giờ khắc nào chân chính nghỉ ngơi kể từ lúc nàng năm tuổi.

Ý nghĩa cuộc sống của nàng chính là trở thành [vị Vương hoàn mỹ dẫn dắt Britain], vì vậy thậm chí nàng có thể hi sinh sự tồn tại của thiếu nữ [Artoria].

“Ngươi a….” Kay khó chịu thở dài.

Dù Kay không thể nói là một vị trí giả, cũng không hề biết về tương lai mà Merlin nhìn thấy, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy tư tưởng như vậy của Artoria rất nguy hiểm.

Nhưng chỉ có trong vấn đề này, tài ăn nói vô song của hắn cũng không thể phát huy được tác dụng.

Artoria thấy Kay có vẻ khó chịu liền nở nụ cười.

“Kay đại ca ngài không cần phải lo lắng, ta đã quen thuộc với cuộc sống như vậy. Ngày mai chúng ta cũng sẽ chính thức cùng Merlin thành lập [Kỵ sĩ Bàn Tròn (Knight of the Round Table)], bắt đầu…”

Tia sáng lóe lên trong lều, cắt đứt lời nói của Artoria.

“Nguy hiểm! Lui về sau!”

“Không, đây là ma thuật của Merlin, Kay đại ca. Không cần phải… Merlin!!!”

Thiếu nữ đang định giải thích cho vị huynh trưởng của mình, nhưng bóng người nhuộm đầy máu đổ ra từ luồng sáng đã cắt đứt lời của nàng.

Hoa chi ma thuật sư không còn dáng vẻ tao nhã cùng tiêu sái thường ngày. Hắn ngã đổ vật xuống sàn, dòng máu nửa đỏ nửa xanh của phi nhân loại chảy xuống trên mặt đất, lâm vào hôn mê.

Cả Kay cùng Artoria đều biến sắc - Có chuyện lớn xảy ra.

Merlin là một vị [Ma thuật sư từ thời đại của Thần], là pháp sư cố vấn cho vua Uther. Kay có thể hoàn toàn tự tin nói rằng cho dù toàn bộ các ma thuật sư cung đình của Uther cùng gộp vào một chỗ cũng chưa chắc có thể đã làm hắn bị thương.

Chưa kể đến trình độ bị trọng thương sắp chết.

“Artoria! Để ta cấp cứu cho hắn!”

“... Cảm ơn Kay đại ca.”

Artoria biết rằng nàng chưa có nhiều kinh nghiệm chiến trường bằng vị huynh trưởng của mình, bèn dứt khoát lùi về sau để nhường chỗ cho Kay.

Vị kỵ sĩ này rất nhanh liền lấy từ trong ngăn chứa của áo giáp một cuộn băng bó khẩn cấp, bắt đầu thực hiện sơ cứu cho Merlin. Sau một lát, hắn mới đứng lên, sắc mặt âm trầm.

“Trên người Merlin có vết thương do ‘Kiếm’ gây ra… Vết thương rất sâu, chỉ suýt chút nữa là cắt đứt nửa người của hắn. Ta có thể nhận ra được là Merlin đã thực hiện ma thuật để tự chữa trị trước khi đến đây.”

“Kiếm? Lại có kiếm sĩ có thể làm Merlin bị thương đến mức này?”

Artoria ngạc nhiên, sau đó nhíu mày lo lắng. Kiếm sĩ có thể chiến thắng [ma thuật sư từ thời đại của Thần] không phải là không có, nhưng có thể làm đến trình độ này với Merlin… Nàng chưa từng nghe đến.

Chẳng lẽ là kẻ địch mà Vortigern mời tới? Hay là sát thủ do Rome phái ra? ×— QUẢNG CÁO —

Kay lắc đầu.

“Không phải là kiếm sĩ. Đây là vết thương do ‘Kiếm’ gây ra, nhưng chắc hẳn là một loại ma thuật nào đó. Một loại ma thuật rất, rất đáng sợ…”

Nhiều năm kinh nghiệm chiến trường khiến Kay biết được sự khác biệt giữa vết thương do kiếm sĩ gây ra và vết thương do ma thuật. Mà góc độ cùng độ sâu của vết thương trên người Merlin rất bất hợp lý - giống như là hắn dùng mọi cách cũng không thể né tránh được, chỉ có thể chủ động lao đến mũi kiếm khổng lồ để giảm thiểu trình độ nghiêm trọng của vết thương.

Artoria cùng Kay đều chìm vào trong suy nghĩ, chờ đợi Merlin tỉnh lại.

Mà nhờ vào dòng máu phi nhân loại của mình, Merlin đúng là khôi phục rất nhanh.

Chỉ một tiếng sau, mí mắt của hoa chi ma thuật sư nhấp nháy, hắn mệt mỏi mở mắt ra. Đập vào mắt Merlin là gương mặt lo lắng của Artoria cùng gương mặt nghiêm nghị của Kay.

‘Còn sống thật là tốt…’

Merlin cảm thán.

Thiếu nữ thấy Merlin đã tỉnh, nàng ngay lập tức liên hoán đổi trạng thái thành [vua Arthur], trực tiếp hỏi:

“Merlin! Ai đã làm bị thương ngươi? Phụ vương giờ ra sao?”

Merlin là cố vấn cho Uther, dù có trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng rất ít khi rời quá xa lâu đài. Vì vậy Artoria không thể không cảm thấy lo lắng cho vị phụ vương của mình, dù nàng cùng hắn rất ít khi gặp nhau.

Hoa chi ma thuật sư cũng biết tình thế nghiêm trọng của vấn đề, ngay lập tức trả lời câu hỏi của vua Arthur.

“Một kẻ địch vô cùng mạnh mẽ… Artoria, chờ một chút, để ta dùng [Thiên Lý Nhãn]...”

Hắn nhắm mặt lại trong giây lát, sau đó lại mở mắt ra, gương mặt vốn đã nhợt nhạt giờ tái mét không còn giọt máu.

“Kay! Artoria! Chúng ta phải rời khỏi đây, ngay lập tức! Uther đã bị sát hại, nàng đang đến rất gần!!”

“Cái gì?!”

Kay thất thanh. Nghe thấy lời nói của hắn, Artoria thân thể cũng lắc lư, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Chúng ta không thể chiến thắng kẻ địch sao? Ở đây có gần 2000 binh lính, năm vị ma thuật sư cùng ta và Kay.”

“Nếu như ta không bị thương thì sẽ không cần phải lo… Nhưng vị Thần Linh kia ra tay quá độc ác, chỉ sợ Morgan lúc này đã biết ta bị thương nặng!”

“Thần Linh? Merlin, người làm cái gì??”

“Không phải lúc tranh cãi, Kay đại ca!” Artoria khoát tay ngăn chặn huynh trưởng của mình. “Ngươi nói ‘Morgan’ là ‘tỷ tỷ’ của ta sao?”

“Đúng vậy. Chúng ta cần… Mà thôi.” Merlin bỗng thở dài. “Nàng đã tới.”

Mặt đất rung chuyển.

Binh sĩ trong doanh trại lần lượt ngẩng đầu, nhìn về hình bóng đang lơ lửng giữa ánh trăng.

Ma Nữ như hút lấy toàn bộ bóng đêm vô tận, ma lực từ địa mạch của quần đảo Anh bốc lên che kín các vì sao.

Nước mắt từ từ lăn xuống trên khóe mắt, bị cơn gió thổi tan vỡ, giống như là lòng của nàng vào lúc này.

“...Trả lại tiên sinh cho ta, Merlin.. Arthur.”

Dưới chân nàng, hàng vạn sứ ma (Familiar) bao phủ núi đồi, lao thẳng đến doanh trại - như là một cơn sóng thần trải dài bao phủ lấy vạn vật.

- ------

Historia regum Britanniae (Anh Quốc liệt vương sử), quyển 9, chương 1, lời mở đầu:

‘Dù vua Arthur là vị vua bất bại, nhưng trận chiến đầu tiên của vua Arthur tại ngọn đồi gần York không thể nói là chiến thắng.

Khi vua Arthur đối mặt với Ma Nữ giết cha - Morgan Le Fay, kẻ đã bán linh hồn cho Ma Quỷ đồng thời cũng là tỷ tỷ của chính mình, vua Arthur đã phải nhờ tới sự giúp đỡ của Tiên nữ trong Hồ để thoát thân. Gần 2000 binh sĩ cũng tự nguyện hi sinh chính mình để bảo vệ vị Vua Kỵ Sĩ tương lai.

Dưới sự yểm hộ của Kỵ sĩ Bàn Tròn Kay cùng Đại ma thuật sư Merlin, vua Arthur quay về Londinium, thực hiện tang lễ cho tiên vương Uther Pendragon.

Biến sự đau thương thành sức mạnh, vua Arthur sau đó đã tổ chức chiến tranh với quân Saxon, dành chiến thắng 11 trận liên tiếp và chính thức lên ngôi vua của Britain, thành lập thủ đô mới Camelot.

- Geoffrey của Monmouth, thế kỷ XII viết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play