“Mô hình ma thuật không cần quá cứng nhắc, Vivian ngươi có thể thử nghiệm liên hệ với ma lực trong không khí… Đừng nhìn ta với ánh mắt đó, trong huyết mạch của ngươi có chảy xuôi dòng máu của Tinh Linh (Fairy), hẳn là có thể làm được.”
“Tinh Linh vốn là sự kéo dài của tinh cầu, đại diện cho [thiên nhiên], ngươi không cần quá chú trọng tới hình thức. Ma thuật là do nhân loại tạo ra để cố gắng đạt tới thần bí, còn nguồn gốc của Tinh Linh vốn đã là thần bí cao nhất, là kỳ tích không thể đạt được bởi ma thuật… Đừng bỏ gốc lấy ngọn, Vivian.”
Trước căn nhà đá, thanh niên tóc đen đang dạy bảo ma thuật cho thiếu nữ tóc trắng.
Masamune dù không sử dụng quyền năng, nhưng chỉ những tri thức mà hắn nhận được từ Morgan Le Fay của tương lai đã thừa sức dạy dỗ vị Lady of the Lake mới chỉ có 12 tuổi này.
Chưa kể, nhờ vào linh hồn cường đại nên thiên phú của hắn khiến Luo Hao cũng ghen tị, lại thêm nhận được kiến thức đỉnh cao về ma thuật của một thế giới khác từ Hư Không Ma Nữ Minamiya Natsuki...
[Ma Thuật Sư từ thời đại của Thần], tên xứng như thật.
Mà một nữ hài cùng một thiếu nữ hắn gặp cũng không phải là nhân loại bình thường.
Cả Vivian và Morgan đều là nửa người, nửa Tinh Linh, nên cả hai đều thừa hưởng thiên phú ma thuật khủng khiếp của [Loài Huyễn Tưởng].
“... Làm… như vậy?”
“Điều chỉnh tư thế tay một chút, tâm linh cũng thả lỏng hơn… rất tốt.”
Thiếu nữ nghiêm túc làm theo chỉ thị của thanh niên tóc đen.
Masamune hài lòng nhìn học sinh đầu tiên của mình, trong lòng lại thầm phê phán đám Tinh Linh quá ngây thơ.
Không giống với Morgan sinh sống ở thế giới bình thường, Vivian được các Tinh Linh nuôi dưỡng lớn lên.
Loài Tinh Linh là chủng tộc có địa vị rất cao trong các loài huyễn tưởng, là đại diện cho thiên nhiên - vì vậy chúng thường không thèm quan tâm đến ma thuật, hoàn toàn dựa vào thiên phú bản thân.
Nhưng đồng thời, Tinh Linh cũng là tộc đoàn khép kín, tâm linh tinh khiết khiến chúng không có lòng cảnh giác trước những ý đồ xấu của nhân loại.
Chúng rất dễ tin tưởng sinh vật khác.
Giống như là khi Masamune nói “Ta là lão sư của ngươi”, Vivian cũng chỉ “A.” một tiếng trả lời, sau đó bắt đầu tiến vào trạng thái học tập.
Quả thật điều đó khiến thanh niên tóc đen vô cùng lúng túng, hắn còn chuẩn bị nghĩ ra câu chuyện nào đó bi đát buồn bã để đánh vào trái tim của thiếu nữ đây... ví dụ như là kiếp trước kiếp này, hay là vài vật nào đó khác mà hắn nhớ mang máng trong truyện ngôn tình.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc các Tinh Linh rất dễ bị lừa gạt bởi sinh vật khác.
Lại lấy ví dụ như một vị Tà Thần thực tập sinh nào đó.
“Học tập vô cùng hoàn mỹ, Vivian! Như vậy, tiếp theo ngươi muốn học gì?”
Thiếu nữ nghiên đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhìn thẳng vào hắn, gương mặt toát lên vẻ nghiêm túc.
“Học tập… về nhân loại!”
“Về nhân loại sao...” Đôi mắt màu tím của Masamune lập lòe hào quang. “Vivian muốn tìm hiểu về nhân loại, đúng không?”
“Nhân loại…”
“Theo Vivian, nhân loại là sinh vật như thế nào?”
Thiếu nữ lắc đầu, gương mặt ngơ ngác.
“Không biết…”
Masamune cũng không thấy ngạc nhiên. Hắn đã từ miệng của thiếu nữ mà biết được nàng vẫn luôn ở trong cánh rừng gần nơi này, cùng “mẫu thân” và “gia đình” sinh hoạt.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì vùng đất này chính là nơi ở của các Tinh Linh, chẳng qua không hiểu vì sao các Tinh Linh không xuất hiện trước mặt hắn.
Như vậy việc thiếu nữ không biết về nhân loại, thậm chí là chưa từng gặp nhân loại nào cũng là việc dễ hiểu.
“Ha… Nhân loại rất thú vị, Vivian. Bọn hắn có thể có tấm lòng cao thượng nhất, nhưng cũng có thể có những suy nghĩ dơ bẩn nhất.”
“...”
×— QUẢNG CÁO —
“Bọn hắn có đôi khi sẽ toả sáng ra những ánh sáng của nhân tính lu mờ cả hằng tinh, nhưng càng nhiều khi ác ý trong lòng bọn hắn sẽ đủ để làm ngươi tuyệt vọng.”
“...”
“Nói tóm lại…” Ánh mắt của Masamune có thâm ý: “Không cần quá tin tưởng nhân loại, Vivian!”
“...” Vivian không nói gì, nhưng rõ ràng có vẻ không chấp nhận cách nói này của thanh niên tóc đen.
“Không hiểu sao, Vivian?”
“... Không hiểu, lão sư…”
“Vậy thì chúng ta hãy lấy một ví dụ.” Masamune vuốt mái tóc màu trắng của thiếu nữ, từng sợi tóc như tơ lụa lướt qua bàn tay hắn.
“Vivian có nhớ Morgan không?”
Thiếu nữ gật đầu.
Khi nàng nhìn thấy nữ hài trong bộ váy công chúa kia, nàng đã cảm thấy hai người rất giống nhau. Đặc biệt là khi nàng nhìn thấy thái độ vui vẻ cùng hoạt bát của thiếu nữ - thái độ mà chỉ có người với cuộc sống cực kỳ hạnh phúc mới có thể có.
Có lẽ đó chính là sự khác biệt khi được sinh sống cùng nhân loại?
Cuộc sống của nàng cùng các Tinh Linh không thể nói là bất hạnh, nhưng quá đơn điệu. Các tinh linh là sinh vật vô cùng tinh khiết, nên bọn chúng cũng sẽ không biết cách thể hiện tình cảm của mình, càng không có tính sáng tạo để phát minh ra các hình thức giải trí khác nhau.
“Nữ hài đó rất hạnh phúc, đúng không?”
Thiếu nữ lại gật đầu.
“Như vậy… Nếu ta nói trong tương lai, nàng sẽ vì bị nhân loại đối xử tệ bạc mà lâm vào tuyệt vọng, Vivian có tin ta không?”
“...Không tin!”
Vivian phồng má bĩu môi.
“Vậy thì chúng ta cùng chờ xem, Vivian… Nếu như theo thời gian của tối qua thì Morgan sắp đến rồi.”
Khi Morgan Le Fay xuất hiện trước mặt thanh niên tóc đen, trời đã chuyển về đêm, các vì sao lại treo cao trên bầu trời.
Morgan vẫn trong bộ váy công chúa xinh đẹp, gương mặt tinh xảo mà đáng yêu, mái tóc dài màu vàng bị gió đêm thổi lất phất.
Vivian đã sớm rời đi trở về nhà - trích lời của nàng, “mẫu thân không cho phép ra ngoài ban đêm.”
Masamune nở nụ cười, liếc nhìn thiếu nữ có chút bất an đang đứng trước mặt.
“Hôm nay có chuyện gì không vui sao, Morgan?”
“Ngươi thực sự là nhân cách thứ hai của ta, tiên sinh?”
“Morgan thật là có lễ phép… Hôm qua cũng không biết gọi ta là tiên sinh đâu.”
“Vô cùng xin lỗi, tiên sinh. Hôm qua Morgan nghĩ rằng ngài là do Morgan tưởng tượng ra trong mơ nên không để ý, lần sau Morgan sẽ không như vậy nữa.”
“Không sao, không sao… Ta không ngại.”
Vẫy vẫy cánh tay để gọi nữ hài đến cạnh hắn, sau đó lại chỉ vào chiếc ghế đá ở một bên, Masamune lại tiếp tục kêu gọi ma lực hóa ra hai tách trà mới.
Hai tách trà ban ngày đã được hắn cất đi.
“Uống trà chứ Morgan? Có thêm đường hay sữa không?”
Dù thanh niên tóc đen không thể hiểu được vì sao người Anh lại có thói quen thêm đường và sữa vào trà, nhưng hắn vẫn rất thân sĩ chuẩn bị đường sữa cho vị công chúa nhỏ tuổi.
“Thêm sữa là được, cảm tạ tiên sinh.”
×— QUẢNG CÁO —
Morgan ngoan ngoãn lễ phép nhận tách trà từ tay thanh niên tóc đen, thổi thổi cho tách trà nguội bớt, sau đó nhấp từng ngụm.
Mà ở đối mặt nàng, thanh niên tóc đen đang ngồi ở tư thế rất thoải mái, thậm chí còn đủ rảnh rỗi để dùng ma lực cụ hiện ra một điếu thuốc.
Hắn từng phát hiện thứ này vậy mà có thể giúp hắn giảm được áp lực của [hỗn loạn] trong lý trí.
Miệng thở ra hơi khói, chú ý để hướng gió không thổi về phía nữ hài, thanh niên tóc đen sau đó mới nói tiếp:
“Morgan không nghĩ rằng đây là giấc mơ sao?”
“Ta không biết có phải là giấc mơ hay không, tiên sinh, nhưng ta biết ngài không phải là do ta tưởng tượng ra.”
Morgan Le Fay đặt chén trà xuống, tay cầm mép váy, thể hiện rõ cảm xúc lo lắng của nàng.
Cũng đúng thôi, nếu như ai tự dưng phát hiện mỗi khi ngủ sẽ gặp phải một người khác, người đó còn tự xưng là nhân cách thứ hai của ngươi thì sẽ đều không thể ổn định được.
“... Ra là vậy. Nếu thế thì Morgan cũng không cần phải lo lắng, ta đúng là nhân cách thứ hai của ngươi, nhưng ta sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới Morgan. Ngoài ra, cũng không cần lo lắng ta sẽ làm gì bất lợi cho ngươi - Có lẽ ta sẽ trở thành đồng minh duy nhất của Morgan trong tương lai cũng khó nói.”
Câu trả lời của hắn vẫn mang theo ẩn ý, nhưng công chúa bé nhỏ mới chỉ 8 tuổi không thể hiểu được.
“Ngài sẽ không nói dối ta, đúng không tiên sinh?”
“Ta hứa sẽ không nói dối với ngươi, Morgan.”
“Xin cảm ơn ngài.”
Morgan Le Fay cúi đầu sâu. Dù chỉ còn rất nhỏ tuổi, nhưng Morgan trong lòng cũng có tính toán nhỏ nhặt của mình: Nếu như phụ thân Uther không đồng ý để Merlin dạy ta ma thuật, vậy thì ta có thể để tiên sinh dạy ta trong mơ!
Nữ hài không biết là quyết định này của nàng là đúng hay sai, nhưng tâm trí trẻ con của Morgan thúc giục nàng muốn trở nên thân thiết với thanh niên tuấn mỹ lại còn thân thiện này.
“Tiên sinh, ta có thể nhờ ngài một việc được không?”
“Nói đi, Morgan.”
“Ngài có thể dạy ta ma thuật được không?” Trong mắt của công chúa nhỏ tuổi như lóe ra vì sao nhỏ.
… Nữ hài hướng về kẻ nắm giữ tất cả các tri thức ma thuật của nàng trong tương lai đặt ra yêu cầu.
Mà Masamune cũng đạt được mục đích, đương nhiên hắn sẽ không từ chối.
“Đương nhiên rồi. Ta đã nói ta sẽ không hại ngươi, Morgan. Ngươi cũng có thể coi là bạn bè nếu muốn.” Nụ cười của hắn ý vị mà thâm trường.
“Đa tạ tiên sinh! Morgan có phụ thân, có mọi người trong cung điện cũng làm bạn bè! Vì vậy, chắc chắn mọi người cũng sẽ là bạn bè của ngài!”
“... Ta phải nhắc nhở ngươi, tiểu công chúa. Tốt nhất là đừng nhắc đến sự tồn tại của ta trước mặt người khác.”
“Tại sao a?”
“Morgan cũng không muốn Merlin nghĩ rằng ta là ác linh hoặc đang có ý đồ hại ngươi, đúng không?”
Nữ hài nhỏ tuổi sinh sống trong hoàng cung vẫn chưa hề trải qua mưa gió, quá dễ tin tưởng “thiện ý” của người khác. Nàng suy nghĩ hồi lâu, sau đó miễn cưỡng gật đầu.
“Ta sẽ không nói với ai, tiên sinh. Nhưng nếu ta thấy ngài muốn hại ta, ta sẽ ngay lập tức báo cho Merlin các hạ!”
“Được thôi, tiểu công chúa.”
Masamune cũng không e ngại gì Merlin - Dù hắn đang trong trạng thái linh hồn nên không thể sử dụng ma lực trong thân thể, cũng không thể tận dụng đủ loại ưu thế của thân thể Thí Thần Giả, nhưng quyền năng của hắn vẫn còn.
[Hoa chi Ma Thuật Sư] vs [Ma Thuật chi Vương]? Chỉ cần là ở vùng đất tràn đầy ma lực này, kết quả vốn đã được định sẵn.
Thanh niên tóc đen chỉ không muốn trò vui bị phá hủy từ sớm thôi, nhưng nếu có bị phát hiện thì cũng không sao cả. Nếu chỉ phải đối mặt với sức mạnh trong truyền thuyết của Vua Arthur, hắn hoàn toàn tự tin có thể lật bàn khi cần thiết.