Dù có chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi Sayanomiya Kaoru thông qua [Cánh cửa truyền tống] được Masamune tạo ra cho Mariya Yuri để đến Nagasaki, nàng vẫn bị khung cảnh trước mặt làm cho sững sờ.
Khắp tầm mắt đều là gạch đá vụn, lác đác chỉ có thể nhìn thấy vài căn nhà hiếm hoi còn đứng vững. Trung tâm của thành phố, nơi từng có hàng loạt các toà nhà cao tầng bây giờ chỉ còn lại là các hố lớn liên miên không dứt - Loáng thoáng nàng còn có thể chú ý thấy vài tên Âm Dương Sư hoặc Ninja đang lật tìm vài tảng đá như tìm kiếm thứ gì.
Thiếu nữ nhíu mày, ra hiệu cho Amakasu Touma.
“Bọn hắn đang làm cái gì? Tìm kiếm người sống sót? Không phải là đa số người dân đã được sơ tán từ vài ngày trước sao?”
“Ha ha… Bọn hắn đang tìm kiếm một số vật tư, thủ lĩnh.” Trên gương mặt của Amakasu Touma xuất hiện nụ cười lúng túng. “Ngài biết quyền năng của Ma Thuật Vương có khả năng triệu hồi các sinh vật từ Netherworld, trong đó rất nhiều đã hoàn toàn tuyệt tích ở hiện đại….”
“… Nên bây giờ bọn hắn đang tìm kiếm nguyên vật liệu?!” Sayanomiya Kaoru khó tin hỏi ngược lại. “Từ lúc nào các nhân viên của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử lại trở thành một đám người chỉ biết đi nhặt thi thể?! Ai cho phép bọn hắn làm như vậy?”
Amakasu Touma càng lúng túng hơn.
Rất may cho hắn, đã có một người khác giúp hắn trả lời câu hỏi này.
“Là ta để bọn hắn làm như vậy.”
KHi âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ này vang lên, có trong nháy mắt gương mặt của thủ lĩnh Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử trầm xuống, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, quay người hành lễ:
“Xin chào ngài, Seishuuin gia chủ. Như vậy ta có thể hiểu đây là mệnh lệnh từ Vương?”
“Gia chủ nhà Seishuuin bây giờ là Seishuuin Ena, không phải là ta. Ngươi thân là gia chủ của Sayanomiya, không cần nhất thiết phải giữ lễ như vậy.”
— Nói nhảm. Sayanomiya Kaoru trong lòng thầm mắng, ai dám không hành lễ với ngươi?
Nếu như nói bóng tôi của Ma Vương bao phủ toàn bộ thế giới ma thuật Nhật Bản, thì người trước mắt nàng chính là lưỡi dao khiến cho tất cả những kẻ nào có mong muốn chống đối run rẩy vì sợ hãi.
Seishuuin Naoki, gia chủ đời trước của nhà Seishuuin, [Công Chúa Vu Nữ mạnh nhất Nhật Bản], đồng thời cũng là [đao phủ].
Trong lịch sử ghi chép lại nàng từng là thành viên phụ trách tổ hành động đặc biệt của Âm Dương Hiệp Hội, nhưng sau khi thần phục với Ma Thuật Vương thì từ chức. Chỉ có các thành viên dòng chính của ba gia tộc còn lại trong Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử - [Sayanomiya], [Renjou] cùng [Kuhoutsuka] mới biết được nàng chưa hề từ chức, chỉ đơn giản trở thành người đại diện của Ma Vương thống trị thế giới ma thuật Nhật Bản từ trong bóng tôi.
— Cho dù là sau khi Ma Thuật Vương [tử trận] cũng vậy.
Mà nổi tiếng nhất, không có gì khác chính là hành động vĩ đại mà Seishuuin Naoki đã thực hiện để đặt nền cho việc thành lập Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử ngày hôm nay… Huyết tẩy hơn một nghìn vị Âm Dương Sư cùng thành vien lúc đó đang có ý định chống lại tầng lớp quý tộc của Âm Dương Hiệp Hội.
“Vâng, cảm ơn lời dạy bảo của ngài. Liệu ngài có thể cho ta biết gia chủ nhà Seishuuin cùng Vương hiện nay đang ở đâu được không? Hành động của Vương ngày hôm qua có ảnh hưởng quá lớn. ta không dám tự tiện có hành động tiếp theo.”
Seishuuin Naoki lạnh lùng trả lời:
“Vương đang chữa thương, quá trình này không thể có ai quấy rầy. Ngài đã trao cho ta toàn quyết quyết định và xử lý các vấn đề có thể xuất hiện.”
“Chữa thương? Liệu Vương có cần chúng ta cung cấp các tài liệu ma thuật nào không? Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử không dám nói có thể có tác dụng gì lớn, nhưng vẫn có vài phần tự tin có thể tìm kiếm các nguyên liệu nếu —”
“Không cần.” Không hiểu vì sao, nhưng Sayanomiya Kaoru lại cảm thấy cảm xúc của Seishuuin Naoki bắt đầu trở nên khó chịu hơn.
“Võ Hiệp Vương cùng các Công Chúa Vu Nữ đang giúp Masamune đại nhân chữa thương, lúc này nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi là chuẩn bị để ứng đối với những vấn đề tiếp theo.”
“Vấn đề tiếp theo?”
“Đừng tưởng rằng đây đã là kết thúc. Tất cả cũng chỉ là đang làm nền, chờ đợi trận chiến cuối cùng xảy ra mà thôi.”
Luồng gió lạnh thổi qua, khiến cho thiếu nữ thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân. Nếu như đây cũng chỉ là làm nền… Vậy thì trận chiến cuối cùng sẽ như thế nào? Mà quan trọng hơn cả, là chiến đấu với ai?
Nhưng Seishuuin Naoki chú định là sẽ không trả lời câu hỏi này cho nàng.
———-
“Ena… Ena… Đổi… đổi người!”
“Xin lỗi, Yuri… Để ta nghỉ thêm một lát…”
“Công chúa Alice! Ngươi- Ngươi đang làm gì vậy?!”
“Đừng có giả bộ, Erica tiểu thư. Tối hôm đó lúc ngươi được Masamune đưa lên bầu trời mà ngất đi, ta cũng nhìn thấy rồi~ Đến đây, có rất nhiều để chúng ta cùng chia sẻ~”
Tiếng kêu huyên náo truyền ra từ mép cửa, kèm theo đó là thỉnh thoảng có tiếng thở nhẹ cùng với tiếng kêu rõ ràng cố gắng kìm nén nhưng không được của các vị thiếu nữ.
Trong pháo đài ma thuật của Ma Thuật Vương, cũng là đại bản doanh của gia tộc Seishuuin, Ma Vương đang cùng các thiếp thất của hắn [chữa thương]. Mà đáng thương thay, chỉ có một vị Đại Kỵ Sĩ tóc bạc lúc này đang bồn chồn bứt rứt đứng canh gác ngoài cửa, cố gắng bỏ ngoài tai các tiếng kêu khiến lòng nàng ngứa ngáy cùng với không khí ngày càng có màu hồng phấn này.
“Đã vài tiếng rồi… Bao giờ bọn hắn mới xong a…”
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường đối diện, Liliana Kranjcar bực bội vò đầu bứt tai. Trên gương mặt của thiếu nữ xinh đẹp như yêu tinh nổi tiếng châu Âu lúc này lại tràn đầy mệt mỏi, mơ hồ còn có thể thấy được vài tia máu nổi lên trong tròng mắt, chứng tỏ nàng cả đêm qua cũng không có ngủ ngon.
Sau khi được Erica đưa ra khỏi thành phố, chính mắt nàng đã nhìn thấy kết giới vô hình bao phủ cả Nagasaki đóng lại, cũng cắt đứt khả năng có bất kỳ người ngoài nào muốn nhúng tay vào trong trận chiến của các vị Ma Vương. Mà sau khi thứ trắng đêm chờ đợi, không chờ nàng kịp cảm thấy vui mừng vì Ma Thuật Vương là người chiến thắng, Erica đã một mặt nghiêm trọng nhờ cậy nàng “canh gác trong lúc chữa thương cho Ma Thuật Vương”.
Liliana mơ mơ hồ hồ đáp ứng, sau đó thì có cảnh này xảy ra.
Lại một tiếng kêu cao vút xuyên qua cánh cửa gỗ truyền đến - Chủ nhân của âm thanh này Liliana cũng đã gặp mặt vài lần, hình như là một vị Công Chúa Vu Nữ nhà Mariya, gần đây đã được thăng chức trở thành Viện Vu Nữ lãnh đạo của Mushashino ở Tokyo.
“… Thật là… Thật là… Quá trắng trợn!”
Gương mặt đỏ hồng như bị lửa thiêu, Liliana dùng hai tay che má, nhưng sau đó lại bị nhiệt độ cao làm cho giật mình.
“Nhưng mà… Có thực sự đến mức thế sao…”
“Liliana rất muốn biết ư?”
“A!!”
Âm thanh đột ngột khiến Liliana giật bắn mình, suýt chút nữa thì rút ra Il Maestro để chém về phía phát ra âm thanh. May mắn là nàng chỉ mất một giây liền nhận ra đây là tiếng nói của người bạn thân Erica của mình, vội vã dừng tay, tức giận nói:
“Erica! Ngươi làm ta giật mình!”
Erica nở một nụ cười quyến rũ, vuốt lấy lọn tóc vàng đang dính vào trước ngực, mị hoặc tựa thân trên vào cánh cửa nửa mở, để lộ ra dáng người có thể sánh ngang ma quỷ của nàng. Thiếu nữ lúc này cũng chỉ khoác trên người một chiếc khăn tắm, mà rõ ràng còn là vội vã khoác vào - Liliana còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình xăm hình hoa hồng như ẩn như hiện ở nơi bụng dưới của Erica.
Erica từ lúc nào thì bắt đầu thích hình xăm?
“Tại ngươi đang quá chăm chú trong suy nghĩ của mình rồi, Liliana… Đến mức ta mở cửa cũng không chú ý, đây rõ ràng là rất thất trách, đúng không?”
“… Đúng. Rất xin lỗi.”
Erica bước lên phía trước một bước, choàng tay qua cổ của Liliana, sau đó như trêu đùa thổi nhẹ một hơi vào vành tai của nàng.
“… Điểm mẫn cảm của Liliana vẫn ở vành tai, đúng không?”
“!!!”
“Ta đoán đúng rồi~”
Để mặc cho vị kỵ sĩ tóc bạc ôm tai đỏ bừng mặt chạy trốn lùi về sau, Erica lại xoay người tiếp tục bước về phía căn phòng đang thỉnh thoảng phát ra từng tiếng thở nhẹ khiến người khác mơ màng vô hạn kia.
Chủ nhân của âm thanh lúc nãy đã đổi người - Lấy thính giác của một vị Đại Kỵ Sĩ, Liliana dễ dàng phán đoán được bây giờ người đó chính là Bạch Công Chúa Alice Louis.
“Đây là cơ hội của ngươi a, Liliana?”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?!”
Không hiểu sao, lúc này Erica trong mắt của Liliana lại trở nên có phần lạ lẫm. Thiếu nữ tóc vàng vẫn tiếp tục toả ra sự tự tin cùng quyến rũ mạnh liệt, nhưng lúc này lại có thêm một thứ gì đó khác… Giống như vực sâu không đáy đang mời gọi kẻ khác rơi vào để trầm luân.
“Đây là cơ hội để ngươi có thể nhận được sự tha thứ của Vương a~ Chỉ cần ngươi cũng tiến vào, ngươi sẽ trở thành vị [thiếp thất] tiếp theo. Như vậy thì việc Masamune Vương có chinh phạt Hầu Tước Voban cùng Hoàng Tử Đen cũng sẽ trở thành chuyện [hợp tình hợp lý], không phải sao?”
Erica chỉ để lại câu nói đó, sau đó bước vào trong căn phòng. Nhưng dù vậy, nàng vẫn để cánh cửa hơi hé mở, dường như đang mời gọi ai đó tiến vào.
Trong đầu óc của Liliana lúc này đã loạn thành một bầy, tư tưởng của thiếu nữ liên tục đấu tranh giữa việc giữ vững [tinh thần kỵ sĩ] cùng với việc [sa đoạ], không ai nhường ai. Không biết trải qua bao lâu, lại một lần nữa tiếng kêu vút thanh thoát của Công Chúa Alice vang lên mới khiến Liliana như giật mình từ giấc mộng.
Trên đầu của nàng từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ta đang làm cái gì…”
— Bản hoà tấu âm thanh lại tiếp tục vang lên, lần này nhân vật chính đã chuyển thành người mà nàng vô cùng quen thuộc, Erica Blandelli.
Cuối cùng, thiếu nữ cũng dần đứng thẳng dậy, trong ánh mắt toát lên vẻ quyết tâm. Nàng như một vị kỵ sĩ thấy chết không sờn, bước về phía cánh cửa khẽ mở - đối mặt với bất kỳ cảnh tượng gì đang được lớp gỗ gần mười cm đó che giấu.
- ---------
Lời tác giả: Ta bắt đầu kiểm soát được khối lượng công việc, cố gắng dần viết đều trở lại...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT