Tokoyogi Masamune mở mắt. Từ khi trở thành Thí Thần Giả, thân thể của hắn đã được điều chỉnh và cố định hoá ở trạng thái tốt nhất - bao gồm cả về vật lý, sinh lý lẫn tinh thần. Vì vậy, hàng sáng đồng hồ sinh học của hắn vẫn sẽ vô cùng chuẩn xác gọi hắn dậy đúng giờ, không cần biết đêm hôm trước có chơi muộn đến mức nào.
Hoặc là tiêu tốn thể lực kịch liệt đến như thế nào.
Đập vào mắt Masamune là chùm đèn hoa lệ trên trần nhà được vẽ lên bức tranh theo phong cách Phục Hưng. Chớp chớp đôi mắt, Masamune cảm thấy thân thể của mình giống như là đang bị hai con Bạch Xà cuốn lấy chặt chẽ ở chính giữa, gần như không thể động đậy.
Erica Blandelli cùng công chúa Alice ngủ rất say sưa, các đường cong trên cơ thể mềm mại ép chặt lấy thanh niên tóc đen.
Masamune cười nhẹ, sau đó quan sát gương mặt của vị Đại Kỵ Sĩ đang ngủ say ở bên trái. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp không còn dáng vẻ bất nhã của đêm qua, mái tóc dù còn dính một ít chất bẩn nhưng vẫn không thể che giấu được màu vàng óng ánh thu hút chú ý của mọi người. Trên thân thể của thiếu nữ trải nhiều dấu vết của trận chiến, lại làm cho nàng có thêm một cảm giác “bị tiết độc” rất hấp dẫn nam giới.
Ánh mắt của hắn lướt qua gương mặt của thiếu nữ cùng dãy núi ngạo nghễ đang áp sát vào tay, lại trải qua vùng bụng xinh đẹp không một tì vết, cuối cùng dừng lại ở một “đồ án” đặc biệt nơi bụng dưới của nàng - Ở đó, một vật giống như là hình xăm của trái tim với bông hồng ở chính giữa xuất hiện, toả ra một loại khí tức kỳ lạ mịt mờ.
Sự vui vẻ trong mắt hắn càng trở nên ác liệt hơn.
“... Ta cảm thấy nàng thật là đáng thương đấy Masamune. Tối qua bị ngươi đùa thành như vậy, bây giờ còn bị ngươi [kiểm soát]... Ma Vương của chúng ta từ lúc nào trở nên tồi tệ như vậy?”
Hơi thở như hoa lan kích thích lỗ tai của Masamune
“Đây là lựa chọn của nàng. Nàng muốn gia nhập vào [giáo phái], bản thân lại không có tư chất của Công Chúa Vu Nữ nên ta không thể gây ảnh hưởng [ngược dòng] lên linh hồn của nàng... Chỉ có thể thông qua [vật dẫn] là thân thể thôi.”
Thật lòng mà nói, tất cả các thiếu nữ Masamune từng có quan hệ tới bây giờ đều là [Công Chúa Vu Nữ]. Các Phương Sĩ cũng chỉ là tên gọi khác của các [Công Chúa Vu nữ], nhưng về bản chất vẫn không thay đổi - Các nàng là những người có trong mình dòng máu của Thần Tổ, có thể kết nối với [Thần Linh].
Vì vậy, hắn mới có thể thông qua tia liên hệ về mặt linh hồn để bảo vệ các nàng khỏi [dị hoá]. Nếu không, tiếp xúc với các loại kiến thức cùng bí thuật mà hắn sử dụng trong thời gian dài, các thiếu nữ hay Vu Nữ cũng sẽ không thể nào tiếp tục giữ vững được lý trí như bình thường.
Tiếng nói chuyện của hai người đánh thức vị Đại Kỵ Sĩ từ giấc ngủ say. Đôi lông mi hơi rung động, thiếu nữ tóc vàng dần mở ra cặp mắt đầy mơ hồ của mình, đại não vì bị kích thích quá lớn mà vẫn hơi hỗn loạn khiến nàng tạm thời chưa thể nhận rõ tình huống xung quanh.
“Tỉnh chưa Erica?” Masamune ngồi dậy, nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc trên trán của thiếu nữ. “Dọn dẹp một chút, chúng ta cần phải đi thôi.”
“A.... A? Ô....”
Từ trong miệng của Erica phát ra mấy âm thanh không rõ. Đây không phải là vì nàng xảy ra vấn đề - Masamune đã đảm bảo toàn bộ hành trình lý trí của nàng đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, thậm chí là còn hưởng thụ quá đáng - Mà chỉ đơn thuần là nàng vẫn còn buồn ngủ chưa tỉnh.
Masamune nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó cúi người hôn lên trán thiếu nữ.
Quảng Cáo
“Dậy thôi Erica, đừng có tiếp tục nằm như con mèo lười nữa.”
“Này này! Masamune, đây là không công bằng!!”
“Người ta dù sao cũng là lần đầu tiên, Alice ngươi chẳng lẽ lại tranh giành với nàng?”
“Nếu như không có ta, ngày hôm qua ngươi lại vui vẻ được như vậy sao?!?”
“... Nhờ ta cải tạo thân thể ngươi nên ngươi mới có thể khoẻ mạnh như vậy a....”
Cảm giác ướt át trên trán cùng thanh âm quen thuộc truyền đến, kèm theo đó là tiếng tranh cãi có mấy phần náo nhiệt, Erica đột nhiên tỉnh ngủ.
Trí nhớ của buổi đêm hoá thành dòng sông cuồn cuộng chảy ngược xuất hiện lại trong đầu.
Bàn tay nhẹ nhàng di động đặt lên vị trí của “hình xăm”, Erica gương mặt hơi đổi, trong lòng lại quái dị không nói lên lời. Trước ngày hôm nay nàng dù giả ra một vẻ rất trưởng thành, rất tự tin... Nhưng nàng không bao giờ dám tưởng tượng trên thế giới lại có thể có nhiều “chiêu trò” như vậy.
Đặc biệt là còn các vật giống như xúc tu kia... Tại sao Vương lại có thể nghĩ ra các chiêu trò hư hỏng như vậy!!??
Chết người nhất là thiếu nữ vẫn còn nhớ được cảm thụ của bản thân mình - Gần như là điên cuồng, khoái hoạt như thuỷ triều không ngừng đánh vào lý trí, đau đớn nhỏ nhẹ lại trở thành máy phóng đại các kích thích đó.
Truyện Khoa Huyễn— Ta điên rồi.
Gương mặt đang thiêu đốt của thiếu nữ đột nhiên lại bị bàn tay quen thuộc nắm lấy, ép phải nhìn về phía chủ nhân của nó. Đập vào mắt của Erica là gương mặt mà nàng đã quen thuộc nhiều tháng nay:
“Nên chuẩn bị sạch sẽ một chút, thủ lĩnh của Copper-Black Cross lát nữa sẽ đến. Ngày hôm nay cũng sẽ là cơ hội để ngươi thử nghiệm [năng lực] mới của mình, Erica.”
Thủ lĩnh của Copper-Black Cross chính là Paolo Blandelli. Nghe được chú mình sắp đến, Erica miễn cưỡng tỉnh táo lại từ trong trạng thái chết máy vừa rồi, bối rối ôm chăn ngồi dậy.
“Năng lực...”
“Nghĩ một chút, ta đã dùng ma thuật để truyền lại phương thức sử dụng cho ngươi.” Masamune nhắc nhở.
Quảng Cáo
Thiếu nữ nghe lời nhắm mắt lại.
Hơn mười phút sau, nàng lại mở mắt ra. Vẻ xấu hổ cùng mơ hồ lúc trước đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt xanh lam của Erica lúc này toả ra ánh sáng sáng rọi, cả người đều trở nên tràn đầy sức sống.
Erica nhìn vị Thí Thần Giả cùng công chúa Alice đã thay xong trang phục đang ngồi trên bàn uống trà, sau đó nhẹ nhàng dùng chăn cuốn lấy thân thể mình, rời giường bước về phía bọn hắn.
“Vương, bây giờ ta có thể ngồi chung với ngài chứ?”
Vẻ rực rỡ cùng tự tin của Đại Kỵ Sĩ khiến nàng càng trở nên mỹ lệ chói mắt hơn thường ngày. Thanh niên tóc đen tán thưởng gật đầu, sau đó lại tiếc nuối lắc lắc ngón tay.
“Bây giờ ngươi đã có thể ngồi cùng chúng ta, Erica. Ta biết ngươi có nhiều câu hỏi, nhưng mà rất tiếc - Thời gian của chúng ta không có nhiều.”
Hắn chỉ ngón tay về phía biển. Ở nơi xa, Erica có thể thấy được một mảng bầu trời đã bị giông tố bao phủ, sấm chớp rì rầm, những đám mây u ám làm tôi đen cả mảng trời.
“Đó là Dị Thần?” Chớp chớp mắt, thiếu nữ lại nghiêm nghị hơi cúi người. “Vương! Lần này, xin cho ta tham gia chiến đấu?”
Động tác của Erica, nhất là trong trạng thái như thế này... Thực sự rất hấp dẫn người. Nhưng Masamune dù sao cũng không phải là cả ngày chỉ biết làm loại chuyện kia, hắn vẫn rất biết lúc nào là lúc hưởng thụ, lúc nào là lúc cần làm việc nghiêm túc.
... Từ chối sẽ làm kỵ sĩ hộ vệ đáng yêu thất vọng, đồng ý lại quá lỗ mãng... Gõ ngóng tay trên bàn mấy lần, một lát sau thanh niên tóc đen mới ra quyết định.
“Ngươi đứng ở khu vực bờ biển, Erica. Để các thủ lĩnh của Seven Sisters bảo vệ khu vực thành phố, nhưng nếu có [quyền năng] của Dị Thần gây ảnh hưởng đến đây... Ngươi có toàn quyền xử lý.”
— Biện pháp trung hoà cả hai bên. Để nàng có thể hỗ trợ trong cuộc chiến, nhưng cũng sẽ không gặp nhiều nguy hiểm.
...
Melqart là một vị Thần Vương được thờ phụng bởi các tín đồ của những bộ lạc Semitic thời xưa, nhưng khi đó tên của Dị Thần không phải là Melqart, mà là [Baal]. Khởi đầu là thần của bão, sét và bầu trời, sức mạnh của hắn tiếp tục phát triển cho đến khi sở hữu vô số quyền năng.
Địa vị của hắn tương đương với Zeus trong thần thoại Hi Lạp, hay Odin trong thần thoại Bắc Âu.
Sau khi trở thành vị thần bảo vệ thành phố Tyre, Baal mới được người dân của thành phố kính xưng là [Melqart]. Nhưng có lẽ ít người biết rằng những người sinh sống trong thành phố Tyre - người Phoenica - cũng là những bá chủ trên biển xa xưa, và cũng là những người đầu tiên thống trị đảo Sardinia.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi nơi mà vị Dị Thần này xuất hiện là ở gần hòn đảo Sardinia. Không, điều đáng ngạc nhiên là ở cách mà hắn đã được triệu hồi, cũng là nguyên nhân khiến hắn đang nổi cơn tức giận và mang đến bão tố bao phủ mặt biển.
Quảng Cáo
“Đó lại là nguyên nhân ngươi dám thức tỉnh ta - Thần Vương [Baal Hadad]?! Ngươi sẽ vì sự ngạo mạn này mà trả giá đắt, Quân Thần Ba Tư!!”
Tiếng rống giận giữ phát ra từ người đàn ông khổng lồ hoang dã rung chuyển mặt biển. Bầu trời cùng bão tố cảm nhận được sự giận giữ của chủ nhân, sấm chớp liên miên xuất hiện như ngày tận thế.
Cơ bắp trên người hắn sung mãn mà mạnh mẽ, kèm theo sức mạnh của thần lực tạo ra cảm giác thiêng liêng, dù trên người Dị Thần chỉ đang khoác lên vài lớp vải thô rách nát bẩn thỉu.
Đối mặt với hắn, một thiếu niên xinh đẹp đứng sừng sững trên không trung. Từ thân thể của hắn cũng toả ra thần lực không kém chút nào với Thần Vương, gương mặt lại cười nhẹ, đối lập rõ rệt với vẻ giận giữ của Melqart.
Ánh sáng vàng bao phủ lấy thân thể của hắn, giống như đang thể hiện lấy chức trách bảo vệ và phục vụ cho Thần Ánh Sáng Mithra của thần thoại Ba Tư mà hắn nắm giữ.
“Chiến đấu không phải là niềm vui thú tối thượng sao, Thần Vương của Địa Trung Hải? Ta đã từng chỉ là một chiến binh thông thường, trải qua vô số chiến tranh mà vẫn bất bại, cuối cùng hoá thân thành Thần Chiến Thắng, kẻ bảo vệ của chính nghĩa - Verethragna! Hãy để chúng ta cùng hát lên bài ca của máu và lửa trong thời đại mới này!”
Đối mặt với vô số sấm chớp đánh tới cùng châu chấu ngập trời cắn xé, Quân Thần Ba Tư chỉ cười to phóng khoáng. Ánh sáng vàng thiêu đốt hết tất cả các sinh vật nhỏ bé thuộc về quyền năng của Baal cai quản trước khi bọn chúng có thể chạm được đến người hắn, thanh kiếm vàng loé lên cùng biến mất, hoá thành bức tường vững chãi không lọt được dù một giọt nước ngăn cản lấy từng tia chớp.
“... Nhưng Thần Vương a, nếu như chúng ta đã gặp phải [thiên địch], phân thắng bại trước khi chiến đấu với hắn thì thế nào?”
Verethragna giang hai tay, ánh mắt như có như không nhìn về phía hòn đảo nhỏ ở nơi xa tít tắp.
“Không cần ngươi nói, Quân Thần! Ta sẽ tiêu diệt Thí Thần Giả, đồng thời tiêu diệt đám giòi bọ dám chiếm lấy lãnh địa của ta!”
“Ồ? Đáng tiếc... Thí Thần Giả kia có vẻ cũng là người rất nóng lòng đâu.”
Lời nói của Verethragna vừa kết thúc, thanh niên tóc đen đã bước ra khỏi ma thuật trận, xuất hiện cách đó không xa.
Hai Dị Thần cùng một Thí Thần Giả tạo thành thế chân vạc đứng trên không trung, ma lực cùng thần lực xoắn lấy trong hư vô, không ngừng tiêu diệt lẫn nhau. Hậu quả là biển động ngày càng mãnh liệt, trên bầu trời u tối cũng xuất hiện một vài khe hở, ánh sáng mặt trời le lói từ đó chiếu xuống.
“Melqart, Verethragna...”
Bị gọi ra tên thật của mình, hai vị Thần Vương cũng không hề biến sắc. Tên gọi của bọn hắn cũng chính là vinh quang cổ xưa, là đại diện cho [quyền năng] mà thần thoại giao phó - Tại sao phải che giấu?