Cuối cùng Erica vẫn không thể có được câu trả lời từ công chúa Alice.
Bạch Công Chúa từ đâu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười bí ẩn mà ưu nhã, tung tăng đi dạo trong thành phủ một hồi lâu trước khi ước tính rằng đã đủ thời gian trôi qua.
Hai thiếu nữ cùng quay trở lại trong phòng làm việc của thanh niên tóc đen - Ở nơi đó, Masamune cùng Phu Nhân Aisha đã ăn xong.
Bỏ qua vẻ đỏ ửng vô cùng đáng nghi cũng như bộ trang phục hầu gái rõ ràng là mới tinh vừa mới thay trên người của vị Thí Thần Giả từ Ấn Độ, Erica bước đằng sau Alice vào trong phòng.
“Cẩn thận đừng để bùng nổ [Nữ Vương trói buộc], Aisha. Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử gửi nhiều thư cầu cứu trên mặt bàn của Ena đến mức ngập đầu nàng.”
“A ha ha~ Ta sẽ cố gắng!”
Chỉnh lại bộ quần áo hầu gái trên người, ánh mắt của Aisha lấp lánh nhìn Masamune.
Thanh niên tóc đen tiến lại gần Aisha, không quan tâm rằng đang có hai thiếu nữ khác ở gần đó, cúi đầu gặm miệng của nàng. Chờ đến lúc hai người tách nhau ra, giữa không trung liền xuất hiện một sợi tơ bạc lơ lửng nối liền hai vị Thí Thần Giả.
“Chưa đủ, Masamune tiên sinh!”
Hắn lại cúi đầu, ôm vị hầu gái chặt hơn.
Ở một bên, Erica dùng ánh mắt trao đổi với công chúa Alice.
[Chúng ta có nên rời đi không?]
[Không cần, Phu Nhân Aisha... cũng không dễ dàng có nhiều cơ hội như vậy.]
Tại thành phủ, vì có một Công Chúa Vu Nữ tình nguyện làm [tai mắt] cho Võ Hiệp Vương, Phu Nhân Aisha cũng không thường xuyên có cơ hội thoải mái chơi đùa của Masamune. Dù Seishuuin Ena rất kính trọng vị Thí Thần Giả từ Ấn Độ này, nhưng thực sự là lần trước Luo Hao để lại bóng ma tâm lý khá lớn trong lòng của Aisha.
Hậu quả là nhiều khi thanh niên tóc đen có cảm giác quái dị như đang vụng trộm với hầu gái của gia đình trong khi nữ chủ nhân ở xa.
— Cảm giác còn không tệ.
“Như vậy ta đi rồi, master~”
Aisha vẫy tay chào thanh niên tóc đen, sau đó gật đầu tạm biệt công chúa Alice cùng Erica trước khi bước ra ngoài cửa phòng.
Ngoại trừ thỉnh thoảng chơi trò đóng vai hầu gái, Aisha vẫn rất thích đi du lịch thế giới - Điều này Masamune cũng không hề ngăn cản nàng.
“Tiếp tục vấn đề lúc trước chúng ta đang thảo luận....” Masamune lại quay trở lại ngồi trên ghế làm việc, sau đó quyển sách ma thuật Necronomicon lại tự động xuất hiện trên tay.
“Các ngươi nói rằng ta nên đi du lịch ra bên ngoài, nhưng điều đó thực sự là không có ý nghĩa gì. Nếu như kết hợp giữa việc tiêu diệt Dị Thần cùng tận hưởng thì ta cũng không phản đối, nhưng nếu như chỉ là đi lung tung... Vậy thì vẫn là thôi đi.”
Hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Nghiên cứu bí thuật, nghiên cứu ma thuật, nghiên cứu về lãnh địa ở Netherworld, tìm kiếm vị trí mà Tận Thế chi Vương đang ngủ say....
Chưa kể kế hoạch với Sita vẫn cần hắn phải kiểm tra và theo dõi tiến độ.
“Nếu như đi núi Phú Sĩ thì sao, Masamune Vương?”
Công chúa Alice đưa ra đề nghị.
“Tại Nhật Bản, ta được biết rằng điểm trung tâm của các địa mạch đều quy tụ tại núi Phú Sĩ. Có lẽ ở đó chúng ta cũng có thể sẽ tìm kiếm được một số vật thú vị, đúng không?”
Ví dụ như là yêu quái chẳng hạn.
Đối với loại sinh vật trong truyền thuyết này, Bạch Công Chúa biết rằng bọn chúng chỉ tồn tại trong Netherworld. Nhưng không bao giờ có chuyện gì là tuyệt đối - Nếu như các vị thần linh có thể thoát khỏi thần thoại và hoá thành Dị Thần tàn phá thế gian, biết đâu trên thế giới này vẫn còn các con yêu quái thoát khỏi Netherworld và lưu lạc trên mặt đất?
Mà nếu như có, nơi mà bọn chúng dễ xuất hiện nhất chính là núi Phú Sĩ.
Vị Ma Nữ nổi tiếng châu u rất muốn tìm được một vài con yêu quái để nuôi làm sủng vật... Chỉ cần tưởng tượng là nàng đã cảm thấy hào hứng.
×— QUẢNG CÁO —
“Ta cảm thấy rằng ngươi lại đang suy nghĩ lung tung cái gì, Alice...”
“Ngài đây là vu khống, Ma Vương của ta!”
“Vương, ta thấy công chúa Alice nói rất đúng. Dù sao ngài đã trải qua một thời gian dài mới quay trở lại thế giới hiện đại, có lẽ cũng nên chút thời gian để tìm hiểu về sự khác biệt giữa thời kỳ hiện đại và thời kỳ ngày xưa.”
Erica nghiêm túc đưa ra ý kiến can gián.
... Nhưng mà lời nói này lại làm cả Masamune cùng công chúa Alice cảm thấy quái dị.
Masamune thì không cần phải nói - hắn vốn đến từ thời kỳ hiện đại, thời gian bị đưa về thời kỳ cận đại mới là làm khổ hắn. Bây giờ được trở về thế kỷ 21, tận hưởng đủ loại tiện ích của công nghệ, hắn làm gì cần phải làm quen lại?
Còn công chúa Alice... ngạc nhiên phát hiện ra lời này của Erica lại rất đúng. Nàng chợt nhận ra rằng Masamune trên lý thuyết là người đã xuất hiện cùng thời với Võ Hiệp Vương, nhưng lại vô cùng quen thuộc với các loại công nghệ hiện đại.
Nếu như nói Hầu Tước Voban cũng là một người quen thuộc với công nghệ thì không sai, nhưng đó là hắn đã trải qua 200 năm vừa qua. Masamune rõ ràng là từng [ngủ say], thời gian gần đây mới tỉnh lại, vậy thì làm sao lại quen thuộc đến như thế?
Thấy Bạch Công Chúa bắt đầu tự hỏi, thanh niên cũng đành phải ngắt lời - hắn cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này.
“... Được rồi. Nhưng nếu như đi đến núi Phú Sĩ, tốt nhất chúng ta cũng nên tìm một hướng dẫn viên hợp cách.”
“Ngài dự định gọi Seishuuin Ena tiểu thư về sao, thưa Vương?”
“Sáng nay nàng mới hăng hái rời đi, bây giờ lại vì việc này mà gọi nàng về thì không quá hợp lý.”
Masamune chống cằm suy nghĩ, không chú ý thấy hai thiếu nữ tóc vàng bí mật giơ hai ngón tay tạo thành chữ V với nhau.
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ra quyết định.
“Vẫn là Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử đi!”
———-
Tokyo, trụ sở của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử.
Seishuuin Ena đang cùng Sayanomiya Kaoru trò chuyện thảo luận về các gia tộc ma thuật tại Nhật Bản, cũng như là sức mạnh và năng lực của bọn hắn.
Có thể Vương không thèm quan tâm tới sức mạnh nhỏ nhặt này, nhưng thân là thuộc hạ kiêm thiếp thất kiêm Vu Nữ, Seishuuin Ena không cho phép có bất kỳ vấn đề gì có thể xảy ra dưới mắt mình.
Cho dù năng lực của ta không thể sánh bằng của tổ tiên, nhưng ta sẽ không thể làm xấu hổ dòng họ Seishuuin!
Đó chính là quyết tâm của thiếu nữ.
“... Đây là tình cảnh chung của các gia tộc tại khu vực Tokyo, Seishuuin-san.”
“Như vậy Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử không phải là không có quyền khống chế trực tiếp với bọn hắn sao?”
“Cũng không hẳn. Bọn hắn về mặt lý thuyết không phải là thuộc hạ của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử, nhưng tất cả đều công nhận rằng Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử là tổ chức đại diện cho thế giới thần bí của Nhật Bản.”
Tương tự như Seven Sisters với Italy.
Công Chúa Vu Nữ của Kiếm không hài lòng. Nàng xoa đầu để giảm bớt cảm giác nhức nhối do đọc quá nhiều tài liệu, chất vấn thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử:
“Ena nghĩ rằng chúng ta cần phải siết chặt lại quyền kiểm soát ở Nhật Bản! Nếu không thì hai con hồ ly tinh lông vàng kia sẽ có thể cười nhạo chúng ta!”
“... Seishuuin-san, thứ nhất, có cho bọn hắn mười cái mạng bọn hắn cũng sẽ không bao giờ dám làm trái ý của Vương. Thứ hai...” Sayanomiya Kaoru thở dài giảng giải: “Đây chính là phương pháp do gia chủ Seishuuin đời trước nghĩ ra để đảm bảo tính ổn định của thế giới thần bí tại Nhật Bản. Ngài có chắc là muốn thay đổi nó?”
“... Vậy thì thôi.” Thiêu nữ Yamato Nadeshiko nghẹn lời.
Thấy nàng lại trầm mặc tiếp tục lật xem tài liệu, Sayanomiya Kaoru mới lo lắng đặt câu hỏi:
“Mấy ngày hôm nay... mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ, Seishuuin-san?”
×— QUẢNG CÁO —
“Ta cần phải chứng minh rằng gia tộc Seishuuin vẫn sẽ luôn là cánh tay đắc lực của Vương!”
Mỹ nhân tóc đỏ chần chờ.
... Nàng biết rằng Seishuuin Ena nếu nói về sức chiến đấu thì có thể vững vàng vượt qua cấp độ Đại Kỵ Sĩ, nhưng nếu như nói về năng lực quản lý... Vẫn là thôi đi.
“Seishuuin-san, ngươi không cảm thấy là ngươi đang đi lạc đường sao?”
“Lạc đường?”
“Đúng vậy. Tại sao ngươi lại phải cần chứng minh gia tộc Seishuuin là cánh tay đắc lực cho Vương? Chỉ cần được Vương sủng ái, ngươi chính là cánh tay đắc lực nhất - Không cần biết năng lực ra sao...”
“Như vậy thì khác gì ta đang hướng về hai con hồ ly lông vàng đó chịu thua!” Ena phản đối mãnh liệt. “Ta không thể làm mất mặt của tổ tiên!”
Sayanomiya Kaoru bắt đầu cảm thấy Nhật Bản có nguy cơ sớm tối.
Không giống như Seishuuin Ena, dù Sayanomiya Kaoru cũng mới chỉ có 18 tuổi nhưng cũng đã là thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử - năng lực xử lý vấn đề của nàng cũng không kém công chúa Alice là bao.
Nàng rất dễ dàng có thể ngửi thấy có mùi âm mưu ở đây. Nhưng rõ ràng vị Công Chúa Vu Nữ của Kiếm trước mắt sẽ không nghe lời nàng, nên có cảnh báo cũng vô dụng.
Truyện NgượcPhải làm thế nào...
“Reng reng!”
Tiếng điện thoại di động của Sayanomiya Kaoru vang lên, hiển thị người gọi là [không biết].
Điện thoại của Sayanomiya Kaoru được trực tiếp kết nối với toàn bộ hệ thống dữ liệu của các nhà mạng tại Nhật Bản, nên nàng ngay lập tức có thể biết người gọi là ai.
“Là Vương.”
Thiếu nữ thấp giọng nói với Seishuuin Ena, mà người sau cũng ngay lập tức bỏ tài liệu xuống lắng nghe.
“Vâng, thưa Vương, Sayanomiya Kaoru xin nghe.”
Từ đầu dây bên kia, mệnh lệnh của thanh niên tóc đen vẫn rất trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề.
“Ta muốn đi núi Phú Sĩ một chuyến. Cử cho ta một đại diện của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử để làm hướng dẫn viên, sáng mai khởi hành.”
Sau đó điện thoại ngay lập tức bị cúp.
“...Seishuuin-san, ngươi xem...”
Sayanomiya Kaoru nghiêng đầu hỏi ý kiến của Seishuuin Ena, nhưng nàng tiếc nuối lắc đầu.
“Vương chỉ thị yêu cầu đại diện của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử đi, không phải là Ena. Ena cũng cần phải hoàn thành công việc!”
“Được rồi...”
Thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử ngày càng cảm thấy không ổn.
Làm việc dưới quyền vị Vương này một thời gian, nàng cũng hơi hơi tìm hiểu được thói quen của hắn. Trên thực tế tính cách của vị này rất giống với Võ Hiệp Vương - Cả ngày ở nguyên một chỗ.
Bây giờ lại đột nhiên yêu cầu đi núi Phú Sĩ... Hoặc là có điều gì đó đặc biệt sắp xảy ra, hoặc là có người nào đó tác động lên Vương. Mà nếu là trong trường hợp thứ hai thì [người nào đó] là ai đã không cần phải bàn cãi.
Nhưng rõ ràng Công Chúa Vu Nữ trước mặt lại không nhận ra được điều đó.
‘Nhật Bản an nguy trong sớm tối a!!’