Thomas Cartwright tuyệt vọng nhìn dây xích đang giữ chặt lại cổ tay mình từ đằng sau, nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao vị [khách nhân tôn quý] kia lại quyết định giúp đỡ con quái vật kinh tởm trước mặt.

“Đồ phản bội! Khốn kiếp! Ngươi cũng sẽ chết, *** ***!”

Họa sĩ trẻ tuổi phẫn nộ đá chân trong không khí. Hai sợi dây xích tím giữ lấy cánh tay của hắn, nâng hắn lên cao; Ở trước mặt hắn thì là con sên khổng lồ đang kéo dài cây gai xương sống nhọn hoắt từ sau lưng, mũi xương nhọn giơ lên nhắm thẳng vào lồng ngực chuẩn bị đâm xuống.

Tokoyogi Masamune lạnh lùng nhìn [Gla’aki] lấy gai nhọn đâm xuyên qua giữa ngực của hoạ sĩ trẻ tuổi. Nhờ vào thính giác xuất sắc, thanh niên tóc đen có thể nghe được tiếng của những dòng dung dịch nhỏ chảy từ trong cây gai vào người của Thomas.

“Giết ta! Khốn kiếp, giết ta! Ta không muốn trở thành [bọn hắn]!”

“Không được a, Thomas.” Giọng nói hờ hững của thanh niên truyền đến.

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng... Có lẽ vị Bệ Hạ kia sẽ dành cho ngươi một vài quyền lợi đặc biệt cũng không biết chừng.”

“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?!!”

“Suỵt. Cảm nhận ban ân từ Gla’aki Bệ Hạ đi, Thomas. Đừng nói nữa.”

Ma lực trong không khí hoá thành chất dính, bịt lại miệng của hoạ sĩ trẻ tuổi. Một lát sau, khi động tác của Thomas đã ngừng hẳn, dây xích ở hai cổ tay mới thả hắn ra để thân thể rơi uỵch xuống đất.

Trước khi Masamune kịp chờ đợi vị hoạ sĩ kia biến thành một trong các xác sống, dị biến lại xảy ra.

— Không gian xoay tròn, cảm giác mất trọng lượng truyền đến, chớp mắt sau Masamune đã phát hiện mình quay lại bờ sông nơi hắn bước ra khỏi cánh cổng truyền tống.

Nhưng nơi từng cắm tấm biển chỉ đường tới Brichester bây giờ chỉ là một mảnh đất trống.

“... Cái gì?”

Thanh niên tóc đen mờ mịt khó hiểu.

Đi lòng vòng thêm một hồi, Masamune xác định rằng thị trấn Brichester đã biến mất. Nhíu nhíu mày, Masamune suy đoán mãi cũng không ra nguyên nhân vì sao.

Đột ngột xuất hiện, đột ngột diễn ra, đột ngột biến mất... Chẳng ra đâu vào đâu.

Thật là khó hiểu.

“... Thật là không hiểu logic của các vị Bệ Hạ... Mà cũng đúng, các vị Tà Thần vốn là hoá thân của Hỗn Loạn, có logic mới là lạ...”

Kẻ vô tình phá vỡ phong ấn của các Elder God lầu bầu.

Gãi gãi đầu, Masamune nhún vai, sử dụng dịch chuyển không gian quay lại Italy.

Từ vùng đông quê của Anh Quốc bước vào khách sạn sang trọng tại Sicily, đón lấy thanh niên tóc đen chính là cái nhìn ngạc nhiên của công chúa Alice.

Bạch Công Chúa thấy hắn bước vào liền đứng dậy, tiến lại gần quan tâm kiểm tra thân thể hắn:

“Masamune, không bị thương chứ? Lần này đi chinh phạt Dị Thần thuận lợi như vậy sao?”

“Không phải là Dị Thần, chỉ là một vài vấn đề đặc thù ở chỗ kia.” Giọng của thanh niên rõ ràng có vẻ buồn bực: “

“Cuối cùng vấn đề ở nơi đó biến mất, chẳng hiểu ra sao... Alice, giúp ta liên lạc với... Tên kia tên là gì?”

“[Purple Knight]?”

Bạch Công Chúa đáng yêu nghiêng đầu.

“Chính là hắn. Giúp ta liên hệ hắn, theo dõi xem người dân ở Sicily còn gặp ác mộng không. A a a... Lần này đi thật là phí công.”

Một lát sau, Alice bỏ điện thoại xuống, bước lại gần ngồi cạnh Masamune.

“Kỵ sĩ kia sẽ yêu cầu tổ chức ma thuật ở Sicily chú ý đến tình huống. Ngoài ra, hắn cũng hỏi ta là hỏi ý kiến của ngươi để mời ngươi đến Rome, hình như muốn để chính thức chuyển giao lại toàn bộ quyền lực của Kiếm chi Vương.”

“...Hình như đây là phiền phức, đúng không?”

“Masamune Vương, ở đây từng do [Quản gia của Vương] quản lý.” Bạch Công Chúa cười khẽ, xinh đẹp như hoa: “Nếu như ngươi muốn quẳng hết trách nhiệm cho người khác, ngươi cũng cần phải tìm được ai đó ở Italy đáng để tin tưởng như Công Chúa Vu Nữ nhà Seishuuin mới được.”

“Được rồi, vậy thì đến Rome đi... Thật là phiền phức...”

Lúc trước dây thần kinh của Masamune vẫn rất căng thẳng, nhưng sự kiện lại đột nhiên kết thúc kiểu đầu voi đuôi chuột khiến hắn bây giờ tràn đầy chán chường.

Đương nhiên, nửa tiếng sau thanh niên tóc đen hoàn toàn đổi ý.

“Các ngươi muốn đề cử kỵ sĩ phục vụ cho ta?”

Động lực tràn đầy, Masamune ngồi thẳng người, nhìn bảy vị thủ lĩnh của Seven Sisters đang ngồi trên bàn dài. Từng người trong bọn hắn đều là một vị kỵ sĩ kiêm ma thuật sư mạnh mẽ, thân thể nghiêm nghị, tản ra khí thế bức người.

Đây là trụ sở của Female Wolf, mà trên bàn họp bây giờ đang có tám người.

Các vị thủ lĩnh của Seven Sisters mang theo những thành viên trọng yếu của tổ chức cùng các con cháu trực hệ tham gia cuộc họp. Salvatore Doni cùng Andrea Rivera thì đã rời khỏi Italy từ hôm qua - Nghe nói rằng vị [Quản gia của Vương] bây giờ cũng lại lạc mất [Kiếm chi Vương], đang thông báo tới các tổ chức ma thuật Nam Âu hỗ trợ.

“Đúng vậy, thưa Vương. Ngài là một vị Vương, đương nhiên cần có kỵ sĩ phục vụ. Các kỵ sĩ sẽ giúp ngài giải ưu trong các vấn đề nhỏ nhặt, cũng như có thể nghe lệnh ngài để xử lý công việc.”

Paolo Blandelli nho nhã trả lời.

Lý do thật đương nhiên không phải như vậy.

Trong quá khứ, do giới hạn từ hệ thống giao thông trên thế giới, chưa bao giờ từng có việc một vị Vương quản lý hai lãnh địa cách nhau nửa vòng trái đất. Bọn hắn cũng không muốn đặt cược vào việc vị Ma Vương này sẽ là một vị Vương “anh minh vĩ đại”, nên đương nhiên phải tìm cách để có thêm sự chú ý.

Bọn hắn còn từng cùng nhau thảo luận về việc dùng [mỹ nhân kế], nhưng sau đó lại suy nghĩ về tính rủi ro khi bị Võ Hiệp Vương tính sổ... Tốt nhất vẫn là thôi.

“Trong số bảy chúng ta, chúng ta sẽ thay phiên hàng tháng cử ra hai người trực tiếp nghe lệnh của Vương!” Saint Pirocchio mạnh mẽ tiếp lời Paolo Blandelli.

“... Trong các ngươi?”

“Đúng vậy, thưa Vương!”

“Ta không đồng ý.”

Các thủ lĩnh của Seven Sisters không ngạc nhiên. Bọn hắn biết rằng vị Vương này trên thực tế không thiếu người giúp đỡ, nên cũng sớm tính đến việc sẽ bị từ chối.

“Thưa Vương! Dù cho các Âm Dương Sư cùng Vu Nữ tại Nhật Bản chắc chắn có năng lực cực kỳ tuyệt vời, nhưng ta thiết nghĩ rằng phải cần có cạnh tranh thì mới có tiến bộ. Nếu như chúng ta có thể được trở thành kỵ sĩ hộ vệ cho ngài, ta tin rằng các Âm Dương Sư cùng Vu Nữ của Nhật Bản sẽ cảm thấy cần thiết phải tiếp tục cố gắng và phục vụ ngài tốt hơn!”

Paolo Blandelli trôi chảy đưa ra lời can gián.

Theo những tình báo mà bọn hắn biết được cùng thu thập được sau khi trao đổi với Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử, hiện nay bên người vị Ma Thuật Vương này chính thức chỉ có hai người “xử lý công vụ”: Bạch Công Chúa cùng gia chủ nhà Seishuuin Seishuuin Ena.

“Ta không đồng ý nhân tuyển của các ngươi.”

Ngả người ra đằng sau, Masamune lắc lắc ngón tay. Bàn tay trái của hắn nắm lấy đầu cây gậy pháp sư, đung đưa gõ nhẹ vào mặt bàn.

“Ta sẽ chỉ chấp nhận một người trong số các ngươi làm kỵ sĩ hộ vệ, nhưng người đó phải tự đề cử mình. Tiện thể nói, các ngươi chỉ có một cơ hội.”

Mọi thành viên đang ở trong phòng họp đều nhíu mày. Yêu cầu này giống như là đang trêu đùa bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn chỉ có thể nhắm mắt làm theo.

Tổng cộng trong phòng họp có gần ba mươi thành viên cao tầng, chỉ có một người mà Vương muốn, chỉ có một cơ hội để đoán... Mà còn phải là tự đề cử? Ngài cơ bản là đang chơi khó chúng ta, đúng không?

... Ngoại trừ Paolo Blandelli, các thủ lĩnh khác của Seven Sisters đều cảm thấy đau đầu.

Thủ lĩnh của Copper-Black Cross bí mật lau giọt mồ hôi đang chảy xuống từ bên trán. Hắn liếc mắt nhìn cháu gái - người thân duy nhất còn tồn tại trên đời của hắn - đánh mắt ra hiệu cho nàng đứng yên.

Paolo biết rằng Erica vẫn luôn có tính hiếu thắng rất mạnh, cũng như là có tò mò về Dị Thần cùng Thí Thần Giả, nhưng hắn cũng không muốn cháu gái của mình đưa thân vào đầm rồng hang hổ.

“Vương! Erica Blandelli xin được ứng cử!”

— Không sao, Vương chưa chắc đã nhắm đến nàng...

“Lý do đây, Erica Blandelli khanh?”

Không nhìn gương mặt ai oán của người chú kiêm thủ lĩnh của Copper-Black Cross, Erica bước tiến ra khỏi đám đông. Mấmune không trực tiếp từ chối chứng tỏ rằng thiếu nữ này có cơ hội, nên tất cả mọi người đều lùi bước sang hai bên để mở đường cho nàng.

Erica Blandelli quỳ một chân xuống, hành lễ của kỵ sĩ, cúi đầu nghiêm cẩn trả lời:

“Vương đương nhiên đã từ chối không cho phép các vị thủ lĩnh của Seven Sisters làm cố vấn của ngài, nhưng lại đưa ra điều kiện đó tức là ngài vẫn cho phép ai đó trong chúng ta trở thành kỵ sĩ hộ vệ. Nhưng trong cả phòng họp hôm nay cũng chỉ có hai người từng có vinh dự được gặp ngài - Erica tự nhận sẽ không thua kém bất kỳ ai nên quyết định tự ứng cử.”

Nói xong, thiếu nữ ngẩng đầu, nở một nụ cười tự tin.

Bộ váy lễ phục màu đỏ rực nổi bật giữa căn phòng, Erica Blandelli đối mặt với ánh mắt thưởng thứ của Ma Thuật Vương, thấy hắn bước ra khỏi ghế, vặn tay xoay chiếc gậy pháp sư - Từ đó rút ra thanh kiếm đen.

Nhưng không giống như nàng đã suy nghĩ, mũi kiếm của thanh niên tóc đen cũng không đặt lên vai nàng, mà tiếp xúc vào cằm của thiếu nữ. Cảm xúc lạnh băng của lưỡi kiếm cùng bản năng của ma thuật sư khiến Erica nhận ra rằng thanh kiếm này không phải là kiếm bình thường, thậm chí còn cao cấp hơn cả Cuore di Leone của nàng.

Mũi kiếm sắc nhọn hơi nhấn vào da thịt, nâng gương mặt của thiếu nữ lên trên.

“Vậy thì theo ngươi, Erica... Tại sao ta lại muốn lựa chọn ngươi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play