Masamune đứng trong căn phòng đọc sách, quan sát hàng sách được bọc bởi một sợi dây thừng được đặt trên mặt bàn.
Dù sợi dây thừng đã có vẻ cực kỳ cũ kỹ, nhiều đoạn dây còn bị mục nát, nhưng các quyển sách lại y như mới. Hắn đếm từ đầu đến cuối, tổng cộng có mười một quyển sách được đánh số rõ ràng.
Khi thanh niên tóc đen chạm tay vào tập sách này, ngay lập tức hắn đã nhận ra bản chất của chúng.
[Sách Ma Thuật (Grimoire)]. Mười một quyển sách được kết nối với nhau bởi lực lượng không rõ, nhưng từng quyển lại như là một điểm kết nối - Khi tập hợp toàn bộ mười một quyển, chúng tạo thành một vòng tuần hoàn.
[Sách Ma Thuật] này là toàn bộ bộ sưu tập của [Khải Huyền của Gla’aki].
Ở tầng dưới, hoạ sĩ trẻ tuổi mang tên Thomas Cartwright đang tạo ra nhũng tiếng động lớn khi cố gắng dùng các đồ vật gia dụng chặn lại cửa ra vào.
“Thưa ngài! Tốt nhất là ngài không nên đứng gần cửa sổ, bọn chúng sẽ tấn công khi trời tối! Các lần trước ta không thấy chúng có khả năng leo tường... Nhưng cẩn thận vẫn là hơn!”
Tiếng gọi của hắn vọng lên từ tầng dưới.
Thật lòng mà nói... Masamune rất muốn cười.
Tên hoạ sĩ này thật là đáng yêu. Ngươi nghĩ rằng một căn nhà gạch nho nhỏ sẽ ngăn cản lại thuộc hạ của một vị Tà Thần với sức mạnh rung động vũ trụ?
Nhưng có nghi vấn cũng xuất hiện trong đầu hắn.
[Thomas Cartwright] này chỉ là một nhân loại bình thường, làm sao lại có thể sống sót lâu đến như vậy? Căn nhà gạch đã được Masamune kiểm tra rất kỹ - Không có bất kỳ ma thuật trận hay sức mạnh thần bí nào bảo vệ nó.
Nếu Masamune muốn, hắn chỉ cần dùng một ma thuật [Hoả Cầu Thuật (Fireball)] là có thể cho căn nhà này nổ khí gas lên trời.
“Tiếp tục quan sát đi...”
Thanh niên tóc đen thì thầm.
Còn về chỗ [Sách Ma Thuật] này.... Quy tắc đầu tiên mà các Bí Thuật Sư cần phải biết là tìm hiểu những kiến thức nằm quá tầm với của mình sẽ chỉ có thể dẫn đến tử vong.
Cho dù là [Necronomicon], tới bây giờ với trình độ của Masamune cũng mới chỉ có thể đọc hiểu được khoảng một phần ba. Mỗi lần hắn đọc lại cùng các dòng chữ điên cuồng của nhà tiên tri Abdul Alharez, những kiến thức mà hắn nhận được trong đầu lại hoàn toàn khác nhau.
— [Khải Huyền của Gla’aki] không thể sánh được với [Necronomicon], nhưng Masamune cũng không muốn liều lĩnh hứng chịu rủi ro trước khi chiến đấu.
Theo lời của Thomas Cartwright, tối nay các [xác sống] sẽ tiếp tục tấn công.
“... Sức mạnh quá yếu... Nơi này sức mạnh quá yếu, thậm chí là so với trình độ của thế giới [Campione].”
Nhờ vào cảm ứng đặc biệt với [Astral Plane], Masamune có thể cảm nhận được toàn bộ Brichester thực ra là một thế giới hiện thực riêng biệt. Vị Tà Thần ở đáy hồ (?) kia có lẽ đã trực tiếp dùng sức mạnh vĩ đại của mình để kết nối một phần thế giới khác với thế giới Campione, để cho hắn trực tiếp tham gia vào một đoạn lịch sử nào đó của [Brichester].
Nhưng điều làm Masamune khó hiểu là cư dân nơi đây... quá yếu ớt. Chỉ có một số hiếm hoi những sinh vật mà Masamune nhìn thấy có thể có trình độ tương đương với ma thuật sư thông thường, Thomas Cartwright thì là người bình thường 100% - Đừng nói Thí Thần Giả, chỉ cần một vị Đại Kỵ Sĩ như Erica là có thể xoá sổ hoàn toàn thị trấn này khỏi mặt đất.
“Ngài rốt cuộc có ý định gì, Gla’aki Bệ Hạ?”
Hắn thầm thì khó hiểu.
Tà Thần Gla’aki - Một vị Tà Thần với kiến thức rộng lớn, là Tà Thần kiểm soát [Kẻ Bất Tử], [Kiến Thức Sinh Học].
Trong những câu nói lướt qua của Necronomicon, vị Tà Thần này có vẻ như là một vị thần [lười biếng], chỉ thích ru rú trong thần quốc với những kẻ bất từ do thần tạo ra. Những kẻ bất tử này đến từ mọi thế giới khác nhau, đến từ vô số chủng tộc kỳ lạ, và sự phối hợp cùng chăm chỉ vĩnh hằng của bọn chúng tạo nên những thành phố khổng lồ mà hiện đại trong thần quốc của Gla’aki.
Cách mà vị Tà Thần này tạo nên những kẻ bất tử cũng rất thú vị.
Trên thân thể của Gla’aki mọc ra vô số xương sống nhỏ nhọn hoắt, Tà Thần Gla’aki thường sử dụng chúng để ban ân [bất tử] cho những sinh vật hiếm hoi lọt vào mắt xanh của mình. Xương sống kim loại đó sẽ đâm xuyên qua thân thể của sinh vật, lưu lại [Dấu vết (Mark)], và biến bọn hắn trở thành một phần của Gla’aki.
— Nói cách khác, bọn hắn trở thành con rối do Tà Thần này điều khiển.
... Có lẽ Gla’aki Bệ Hạ ít khi ra khỏi Thần Quốc là vì hàng trăm nghìn suy nghĩ của thần đang bận bịu kiểm soát số lượng [Kẻ Bất Tử] kinh khủng để xây dựng? Cơ bản là bận chơi Lego?
Ha ha ha.
Suy nghĩ vớ vẩn trong đầu khiến Masamune bật cười.
“Ngài tìm ra cách đánh bại con quái vật trong hồ rồi sao?!”
Tiếng cười của hắn lại bị hiểu nhầm thành tín hiệu thành công, Thomas Cartwright tràn đầy hi vọng cùng vui sướng ló đầu vào. Thời gian dài bị hành hạ đã khiến vị hoạ sĩ trẻ tuổi này tinh thần thất thường.
“Đóng chặt lại hết các cánh cửa chưa Thomas?”
“Đúng vậy, thưa ngài! Trời đã sắp tối, bọn hắn chuẩn bị tấn công!”
Thanh niên tóc đen mỉm cười gật đầu. Hắn cũng không nhắc nhở rằng chỉ mới nửa tiếng trước thì thời gian mới là gần trưa, cũng không nói gì đến việc ở mặt hồ đang liên tục có các sinh vật xương xẩu trắng xoá vươn lên.
“Chuẩn bị đi.” Masamune khép lại rèm cửa, bước xuống tầng dưới. “Tiện thể kể cho ta chi tiết vì sao ngươi lựa chọn đến nơi đây.”
Hoạ sĩ bước theo thanh niên tóc đen xuống dưới tầng, sau đó ngồi xuống trong căn phòng ngủ kiêm phòng khách của mình. Lò sưởi bập bùng ở góc phòng cũng không thể làm cho Thomas cảm thấy an toàn, nhất là khi các cơn gió rít ngoài cửa sổ ngày càng mạnh, báo hiệu cho vật gì đó bất lành.
Không sao, vị tiên sinh này có sức mạnh đặc biệt, chắc hẳn là hắn biết hắn đang làm gì!
Thomas tự an ủi mình như vậy.
“.... Hai tháng trước, ta đến Brichester tìm kiếm một căn nhà có thể làm nguồn cảm hứng cho các tác phẩm nghệ thuật của mình. Ta đến căn nhà này nhờ vào một người môi giới ơi Brichester giới thiệu, nói rằng gia đình chủ nhân cũ của căn nhà vội vã bỏ đi vài tháng trước đó.”
“Qua thời gian, ta dần gặp phải các giấc mơ kỳ lạ... Lúc đầu ta tưởng rằng chúng chỉ là ảo giác và là nguồn cảm hứng cần thiết để ta vẽ ra bức tranh mình mong muốn, nhưng ta dần phát hiện ra... Chúng vậy mà là [ký ức].”
“Số phận bi thảm của các thành viên cũ... Những phút giây cuối cùng của cuộc đời Joe Bulger... Thậm chí là ký ức của chủ nhân đầu tiên - Thomas Lee - ta nhìn thấy tất cả những hình ảnh đáng sợ đó.”
“Cho tới khi ta hiểu ra được thì mọi chuyện đã quá muộn. Ta đã lỡ đọc những trang giấy của quyển sách trên gác - quyển sách mà ngài đọc lúc nãy - và ta đã biết rằng [nó] có thể cảm nhận được ta! Dù có chạy đến nơi nào đi chăng nữa, nó sẽ luôn chờ đợi ở [đáy hồ], cử những sinh vật bất tử do nó điều khiển đi bắt ta để biến ta trở thành một trong số chúng!”
“Ngài cũng đã đọc quyển sách đó, tiên sinh! Ngài giúp ta cũng chính là đang giúp chính mình! Chúng ta cần phải tiêu diệt con quái vật đó, để bảo vệ cho thế giới này trước khi nó thoát khỏi hồ nước!”
Từ đầu đến cuối, Masamune chỉ ngồi trên chiếc ghế đơn đối diện với giường, chống cằm lên bàn tay đặt trên cây gậy pháp sư của mình. Khoé miệng của hắn vẫn giữ góc độ nhếch lên trên, không hề thay đổi dù hoạ sĩ trẻ tuổi để lộ ra [âm mưu] nhỏ bé của mình.
Thomas theo bản năng còn cảm thấy rằng hắn đang rất vui vẻ - Nhưng điều này là không thể nào.
“Nói thế nào đây...” Masamune than thở. “Ngươi vậy mà dám cố gắng bày mưu lừa gạt một Thí Thần Giả, chỉ lấy thân phận của một người bình thường. Đây là điều mà đại đa số người trên [thế giới này] không dám làm, có biết không?”
“... Thí Thần Giả?”
“Nói chung là cứ chiến đấu đi, Thomas Cartwright. Ít nhất là ngươi sẽ nhận được một kết cục xứng đáng với hành động của mình.”
Thomas chưa kịp lên tiếng hỏi rõ, tiếng đập mạnh mẽ vào cánh cửa đã làm hắn biến sắc.
Theo tiếng “Ầm” vang lên ở cánh cửa cùng tiếng kẽo kẹt của gỗ khi phải chịu lực đập mạnh mẽ, Thomas có thể cảm thấy cả căn nhà run lên. Chiếc tủ sách mà hắn đã đặt chếch nghiêng để chặn cửa bị rung động sắp lệch đi.
“KHÔNG!!”
Họa sĩ trẻ nhào lên giữ chặt lại tủ sách. Rút lấy một cây rìu chặt gỗ mà hắn đã để sẵn cạnh cửa, Thomas Cartwright dồn cả sức nặng của thân mình lên tủ, miệng gào lớn:
“Trợ giúp ta! Không cả hai chúng ta sẽ đều phải chết! Nó sẽ không tha cho ngươi!!”
Lại thêm một tiếng rầm vang lên.
Thomas tuyệt vọng nhận ra Masamune không hề có ý định nhúng tay. Hắn chửi rủa vài câu, sau quơ rìu chặt lấy vài cánh tay xương xẩu đang thò qua lỗ thủng vừa bị đánh ra trên cửa.
Những bộ xương này có sức lực mạnh mẽ kỳ lạ, nhưng động tác lại cực kỳ chậm chạp - Thời gian dài lâu cùng Phân Huỷ Xanh đã khiến cho các khớp xương trên thân thể chúng bị lão hoá và giòn tan.
“Choang!”
Những tưởng rằng hắn có thể thậm thời duy trì thế cuộc cân bằng, tiếng cửa kính bị đập vỡ lại vang lên.
Masamune ngồi trên cầu thang dẫn đến tầng hai, bình tĩnh nhìn từng sinh vật bất tử (undead) bò vào trong nhà. Đại đa số chúng từng là nhân loại, hoặc mới gần đây vẫn còn là nhân loại, nhưng cũng rõ ràng có những sinh vật với kết cấu thân thể vặn vẹo bất hợp lý.
— Bọn chúng hoàn toàn bỏ qua thanh niên tóc đen.
Thomas không chú ý tới điều đó, hắn đang bận rộn cố gắng cứu bản thân mình. Từng phát vùng rìu của Thomas đều có thể chém rụng ba bốn bộ xương hay xác sống, hoạ sĩ trẻ tuổi giờ lại hoá thân thành Cuồng Chiến Sĩ (Barbarian) vùng vẫy giữa đám sinh vật bất tử.
Nhưng cuối cùng, số lượng của chúng vẫn quá đông. Khi xác sống từng là Alan kéo Thomas khỏi tủ sách, Thomas tuyệt vọng nhìn cánh cửa bị đẩy rơi xuống.
Ở trước cửa, xuất hiện phía trước ánh trăng sáng, một hình thù quái đản xuất hiện — [Gla’aki]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT