Khi lâm triều, Hoàng thượng vô cùng tức giận, nói thẳng rằng thất tử [1] của mình ngôn hành bất cẩn, lập tức lệnh cho y đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không có chiếu chỉ không được ra ngoài.
Vài lần Hạ Triệt muốn nói giúp Hạ Sóc đều bị lão thần ủng hộ hắn giẫm góc áo kéo trở về.
“Thái tử, không thể được!”
“Thái tử, nghĩ kỹ lại đi!”
......
Thái tử ngọ ngoạy qua ngọ ngoạy lại, góc áo bị giẫm nát cũng không thể nói một câu, lâm triều kết thúc vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Hạ Sóc, còn chưa chạy được hai bước đã nhớ ra hai bọn họ không được quá thân cận trước mặt người ngoài, bèn cố ý bước chậm lại, ai ngờ Hạ Sóc thế nhưng cưỡi ngựa đi mất.
Hạ Triệt đứng ở đại điện giận đến giậm chân, gọi người dắt ngựa tới, đi thẳng đến phủ đệ của Thất vương gia, nói: “Ta thay phụ hoàng giáo huấn đệ đệ không nên thân này một chút.”
Ngựa của Thái tử gia là ngựa tốt do Tây Vực tiến cống, khi đuổi tới Vương phủ Hạ Sóc mới vừa xuống ngựa, hai tay chắp lại cười híp mắt mà nhìn hắn: “Ca.”
“Còn ra thể thống gì nữa!” Hạ Triệt nhảy từ trên lưng ngựa xuống, vừa vặn được Hạ Sóc đón lấy, “Bổn cung… Bổn cung tức chết rồi!”
“Thái tử gia bớt giận.” Hạ Sóc ôm ca của y đi vào trong Vương phủ, hạ nhân lui tới đều cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy bọn họ.
Ngược lại Hạ Triệt tức giận đạp chân oán trách: “Hôm nay Thái phó giẫm góc áo của ta.”
Trong mắt Hạ Sóc cuồn cuộn ý cười nhè nhẹ.
“Thượng thư cũng giẫm góc áo của ta không cho ta nói!” Hạ Triệt kéo áo bào lên, chỉ vào góc áo rách tung tóe, nói nhỏ, “Không ra thể thống gì.”
“Ca, không phải đã nói với ngươi là đừng nói giúp ta rồi sao?” Hạ Sóc đẩy cửa phòng ngủ, bỗng nhiên ép lưng Hạ Triệt vào tường, trầm giọng nói, “Không ghi tạc lời của ta ở trong lòng sao?”
Hạ Triệt cúi đầu, ôm thắt lưng Hạ Sóc cáu kỉnh: “Ta chỉ là muốn nói giúp ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi bị cấm túc… Ngươi bị cấm túc thì tới tìm ta thế nào được?”
Hạ Sóc rũ mi cười cười, sâu xa mà thở dài một hơi: “Ca, ngươi thật sự nghĩ muốn ép khô ta sao?”
Lửa giận của Hạ Triệt tức khắc được dập tắt, đỏ mặt xoay người mở cửa muốn chuồn ra ngoài, tay Hạ Sóc lại đột nhiên giữ cửa lại: “Ca, ngươi là đến giáo huấn ta, đi sớm vậy không thể được.” Nói xong nửa người trên đặt phía sau lưng ca của y, giọng nói đột nhiên trở nên ngượng ngùng, “Thái tử ca ca, ta sẽ cho ngươi ăn no.”
“Còn… Còn ra thể thống gì nữa!” Hạ Triệt bị giọng nói của Hạ Sóc dọa cho đổ mồ hôi lạnh, ngơ ngẩn bị ôm thắt lưng đặt lên giường.
Hốc mắt Thái tử hơi đỏ, nhìn qua có chút tủi thân.
“Ca, không có việc gì, chỉ là cấm túc thôi.” Hạ Sóc cúi người đè xuống hôn lên chóp mũi ca của y, “Phụ hoàng không tức giận nữa tự nhiên sẽ thả ta ra.”
“Vậy ngươi làm sao đi Đông cung tìm ta được?” Hạ Triệt rầu rĩ cắn cằm Hạ Sóc.
“Ca, ta cũng chẳng phải lần đầu bị cấm túc.” Hạ Sóc giúp hắn cởi triều phục, kiên nhẫn mà gấp lại đặt xuống bên cạnh, “Bây giờ lại xin ta đi?”
Hạ Triệt duỗi chân trước mặt Hạ Sóc, thúc giục y giúp mình cởi giày: “Bổn cung cũng không xin ai bao giờ.”
Hạ Sóc nheo mắt ép xuống: “Thật sự không xin?”
“Thật sự… Không xin!” Hạ Triệt kéo lại mặt mũi không còn bao nhiêu, ngậm miệng không phục.
Hạ Sóc nhẹ nhàng than một tiếng, cực nhanh cởi y phục bổ nhào lên trên giường, nhất thời mạn giường lay động, khắp phòng đều là tiếng ván giường kẽo kẹt cùng rên rỉ.
“Ta… Ta không được…” Mới qua thời gian mấy nén nhang Hạ Triệt đã dùng cả tay lẫn chân mà bò đến bên giường, theo áo ngủ bằng gấm rơi xuống lộ ra phía sau lưng trần trụi toàn là dấu hôn.
Hạ Sóc mím môi kéo hắn vào trong ngực: “Ca ca đây là giáo huấn xong rồi?”
Hạ Triệt liều mạng gật đầu, nhưng mà hắn rất nhanh liền nắm lấy chăn đơn thống khổ mà cuộn mình lại: “Ngươi như thế nào… Như thế nào vẫn?”
“Vẫn muốn ca ca tiếp tục giáo huấn ta.” Hạ Sóc kéo ca của y quay lại, hai tay ôm trọn Hạ Triệt vẫn đang càn quấy.
Hạ Triệt nhìn chằm chằm một khối cong lên lộ ra khỏi chăn, tủi thân mà khụt khịt.
“Ca ca còn chưa xong đâu.” Hạ Sóc đặt cằm lên đầu vai Hạ Triệt, mê luyến mà ngửi mùi hương trên người hắn, “Ta giúp ca ca xoa xuất ra.”
“… Bản cung không muốn.” Hạ Triệt giấu thắt lưng dưới chăn.
“Ca, xuất ra đi.” Hạ Sóc tựa vào bên giường vỗ vỗ độ cong dưới chăn.
Hạ Triệt ở trong chăn buồn bực giận dỗi quát: “Không cần!”
“Ca.” Giọng nói của Hạ Sóc trong giây lát trầm xuống.
Hạ Triệt lén lút xốc một góc chăn lên, do dự từ giữa hai chân Hạ Sóc bò đến nằm nhoài vào lồng ngực Hạ Sóc: “Ta không nghĩ muốn.”
“Lại một hồi nữa vậy.” Hạ Sóc ôm thắt lưng Hạ Triệt, hôn môi hắn, bàn tay làm ổ ở gáy hắn, thời điểm đầu lưỡi đảo qua yết hầu thiếu chút nữa không chịu nổi dục vọng mà dùng sức cắn.
Khóe mắt Hạ Triệt rơi xuống một giọt lệ, gắng gượng gật đầu, sau đó bị Hạ Sóc đặt ở dưới thân, ván giường lại một lần nữa điên cuồng mà lay động.
[1] Thất tử: đứa con trai thứ bảy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT