Bạch Hành: "......"
Tinh Hà hướng phía Bạch Hành đi tới, y một bên đánh giá sắc mặt của hắn, sau đó khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười vui sướng: "Đế Quân, ngươi đang làm gì vậy?"
"Cho ngươi thời gian một nén hương, theo ta hạ phàm."
Tinh Hà: "???"
Từ từ, ta không phải mới đến Cửu Trọng Thiên có mấy ngày thôi sao!
Nhưng mà Bạch Hành cũng không cho Tinh Hà cơ hội từ chối nào, một nén hương vừa đến, hắn trực tiếp mang theo y hạ phàm, dừng lại ở một rừng cây nhỏ hoang vắng.
Từ đây phải đi thẳng vào trong phụ cận thành trấn để tìm khách điếm, mới có thể được nghỉ chân.
Thẳng đến khi hai chân rơi xuống đất, Tinh Hà cả người vẫn ngốc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Bạch Hành từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, Tinh Hà biết hỏi cũng vô ích, vì thế đành phải ngoan ngoãn đi theo Bạch Hành.
Chỉ là đi hơn một canh giờ vẫn chưa tới đích, hơn nữa xung quanh vẫn thật hẻo lánh, hai chân Tinh Hà nhũn ra, y bắt đầu hoài nghi.
Bạch Hành đến cùng là bị lạc đường? Hay là rơi xuống nhầm địa điểm?
"Đế Quân, chúng ta không thể bay đi sao?" tâm Tinh Hà mệt mỏi, hắn không phải là thần tiên sao? Có thể bay vì sao phải đi bộ? Thần tiên bình thường không phải đều bay sao?
Cũng đúng, Bạch Hành không được coi là thần tiên bình thường.
Nhưng mà cứ thế này thì muốn đi đến năm nào tháng nào đây! Đi một hồi có thể khách điếm còn không tìm được, chính mình lại mệt chết tại nơi hoang sơn dã lĩnh này trước.
Bạch Hành không đáp, Tinh Hà cứ như vậy đứng phía sau Bạch Hành, đối diện với bóng dáng của hắn hô lớn: "Bạch Hành!"
Đồng tử Bạch Hành chấn động, đứng tại chỗ ngẩn người hồi lâu, chờ thần sắc khôi phục bình tĩnh mới xoay đầu nhìn Tinh Hà.
Thời gian giống như tại đây một khắc đan xen, mình ở dưới nhân gian lịch kiếp thành con trai tướng quân - Bạch Hành, còn người kia là Ma Quân Trọng Tà đi theo đến nhân giới.
"Hiện tại chính là ở nhân giới, ta không thể vẫn cứ kêu ngươi là Đế Quân Đế Quân đi." Tinh Hà vô tội buông hai tay, sau đó cười hì hì nói: "Ta có thể kêu ngươi là Bạch Hành không? "
Đôi mắt Tinh Hà cười đầy tinh quang.
Kết quả không ngoài dự liệu, Bạch Hành không chút do dự cự tuyệt: "Không được."
Tinh Hà: "......"
Người này thật là!
Ngươi cho rằng ta là ai?
Ngươi không cho ta gọi thì ta sẽ không gọi sao?
Ta càng không!
"Bạch Hành Bạch Hành Bạch Hành Bạch Hành Bạch Hành!!!"
Loại sự tình hô thẳng danh tính kiểu này, không gọi thì thôi chứ đã gọi rồi không dừng được, dù sao trước khi mở miệng, Tinh Hà cũng không tính lại gọi hắn là Đế Quân, vẫn là gọi Bạch Hành thuận miệng hơn: "Bạch Hành, chúng ta bay đi! Được không?"
"Ngươi biết bay?"
Nói thật, Tinh Hà nghe những lời này của Bạch Hành có vẻ cực kỳ ghét bỏ.
"Còn không phải là bay sao! Ai chẳng biết, ta đây liền bay cho ngươi xem!" Tinh Hà nhảy nhót một chút, làm cái pháp thuật nhỏ, lơ lửng giữa không trung, sau đó đắc ý dào dạt nhìn Bạch Hành: "Xem này, ta không phải bay lên rồi sao? Ta lợi hại đi!"
Bạch Hành nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tinh Hà một cái, sau đó đem tầm mắt dịch đến lòng bàn chân của y.
Ban đầu Tinh Hà thấp hơn hắn một cái đầu, hiện giờ "bay" lên, lại vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Có thể thấy, người này bay đến cùng có bao nhiêu thấp.
Với độ cao này, gà mái còn bay cao hơn y.
Nhưng mà mới vừa bay một lát, Tinh Hà còn chưa kịp tới trước mặt Bạch Hành khoe khoang một phen, đột nhiên có chút mất khống chế, chuẩn bị cắm đầu xuống đất: "A -- Bạch Hành cứu mạng!!!"
Bạch Hành giật mình, lập tức vươn tay túm chặt lấy Tinh Hà, vững vàng ôm y vào lòng.
Sau đó Tinh Hà cũng vô cùng tự nhiên ôm eo Bạch Hành, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.
Tinh Hà: "???"
Từ từ, vì sao ta lại rất tự nhiên duỗi tay ôm eo Bạch Hành?
Cảm giác quen thuộc này, mùi hương nhàn nhạt này, ôm ấp ấm áp này, không đúng không đúng, thật sự là có gì đó không đúng.
Hơn nữa càng kỳ quái chính là, Bạch Hành người này thế mà không có đẩy mình ra.
Kiếp trước hắn rõ ràng rất chán ghét tiếp xúc thân thể với mình mà....!
Đúng rồi, mình lần đầu tiên gặp Bạch Hành sau khi chuyển thế, Bạch Hành chính là trực tiếp đem mình ôm đến Cửu Trọng Thiên......!
Một lát sau.
Bạch Hành nhíu mày, phát hiện Tinh Hà người này đang ôm mình từ từ trượt xuống, vốn tưởng rằng tính xấu của y phát tác, kết quả không ngờ tới, hắn vừa cúi đầu thì phát hiện Tinh Hà đã ngủ rồi.
Y gần đây càng ngày càng thích ngủ.
Không muốn nghĩ nhiều, Bạch Hành trực tiếp bế Tinh Hà lên, triệu hồi ra Đoạn Hồn Kiếm, ngự kiếm bay tới mục đích của chuyến đi này -- Yến Quy trấn.
Chờ tới Yến Quy trấn, Tinh Hà cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Hành đành phải một đường ôm Tinh Hà, làm lơ ánh mắt kinh ngạc của các bá tánh trên trấn, bình tĩnh bước đi trên đường.
Vốn dĩ tướng mạo của Bạch Hành và Tinh Hà đặt ở trong đám người cực kỳ chói mắt, càng đừng nói lúc này Bạch Hành còn đàng hoàng ôm Tinh Hà.
Đột nhiên, Bạch Hành cảm nhận được một ánh mắt không bình thường, chỉ thấy một ít cô nương đang che mặt thẹn thùng nhìn Tinh Hà trong ngực mình.
Bạch Hành nhíu mày, đem đầu Tinh Hà xê dịch vào trong, gần như chôn ở trong ngực, làm người ta thấy không rõ tướng mạo của y, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Tới khách điếm, Bạch Hành thuê hai gian phòng, sau đó đem Tinh Hà ôm lên giường của một gian, còn thiết hạ kết giới, làm người ngoài vào không được, người bên trong cũng ra không xong, nếu kết giới bị phá vỡ, Bạch Hành cũng có thể cảm ứng được trước tiên.
Tình huống của Tinh Hà càng ngày càng nghiêm trọng, việc lấy được Quỷ Linh Thảo không thể chậm trễ dù một khắc.
Bạch Hành xoay người rời khỏi, đi trong trấn hỏi thăm tin tức vị trí của Quỷ Linh Thảo.
Mà lúc Bạch Hành đi rồi, Tinh Hà nằm trên giường lại không khỏi nhíu mày.
......!
"Ta là Đế Hậu tương lai của ngươi."
Bạch Hành sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, cầm kiếm liền phải giết Trọng Tà: "Ngươi sẽ không có cơ hội kia."
Trọng Tà một bên trốn một bên cười hì hì nói: "A, trọng điểm của ngươi thế mà không đặt trên hai chữ Đế Quân? Xem ra tiểu Bạch Hành vẫn là rất để ý ta sao."
Bạch Hành nâng kiếm lên đem sạp hàng Trọng Tà dùng để che chắn chém thành hai nửa.
"A a a a, sạp của ta!"
Bạch Hành trầm khuôn mặt, tùy tay đem bạc ném cho chủ sạp, sau đó cầm theo kiếm lần nữa nhắm về phía Trọng Tà.
Trọng Tà cũng không đánh trả, ngẫu nhiên lui năm bước, lại đi tới một bước, cuối cùng thành công đem Bạch Hành dẫn ra ngoài thành, tránh ở trên cây: "Này, ngươi cũng quá hung dữ đi."
Sau đó Trọng Tà nhìn thấy Bạch Hành hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm chặt đứt ngang thân cây.
Trọng Tà: "......" Thật là kiếm tốt.
Trọng Tà thuận thế nhảy xuống, sau đó thẳng tắp nhào vào trên người Bạch Hành, khiến hai người đều té ngã trên đất.
"Ai nha, chân của ta giống như bị chặt đứt rồi! Đứng không được đứng không được."
Sau đó......!
Bạch Hành cũng không làm Trọng Tà thất vọng, hắn quả thật giúp đỡ Trọng Tà đánh gãy chân y, sau đó không chút do dự rời đi.
Dạ Truy nhìn Bạch Hành rời Khỏi, mới đuổi theo lại đây nâng Trọng Tà dậy: "Trọng Tà đại nhân, ta khuyên ngài đừng luôn trêu chọc Bạch Hành Đế Quân như vậy, ngài lại không phải không biết, hắn không phải là người dễ chọc mà."
"A? Phải không?" Trọng Tà nhẹ nhàng cười, vô tội nhìn Dạ Truy: "Ta cảm thấy còn tốt, hắn không phải còn để lại cho ta một cái mạng sao?"
Dạ Truy: "......"
"Đúng rồi, không phải kêu ngươi đi tra tại sao Bạch Hành đến nhân gian lịch kiếp? Có tra được gì không?"
Dạ Truy gật gật đầu, rồi muốn nói lại thôi, trong lòng không biết rốt cuộc nên nói lý do này như thế nào mới tốt.
"Mau nói."
"Sự tình là thế này, ở Cửu Trọng Thiên Tư Mệnh Tinh Quân cảm thấy Tịch Vu cung của Bạch Hành Đế Quân quá đơn điệu, vì thế giúp hắn đem sân của Tịch Vu cung làm cho hoa trong hồ nở rộ rất đẹp, Bạch Hành Đế Quân biết chuyện rất tức giận, trực tiếp lấy kiếm bổ nát Lâm Thanh cung.
Sau đó......!Tư Mệnh Tinh Quân uống say, không biết như thế nào lại nhớ tới chuyện này, mượn rượu giả điên viết danh tự của Bạch Hành Đế Quân lên cuốn sổ ghi chép hạ phàm lịch kiếp......"
(*công việc chính của Tư Lệnh là quản lý số mệnh của người khác trong tam giới thần nhân ma, bao gồm việc sống chết thế nào, cưới ai, số khổ hay phúc, gặp khó khăn hay may mắn gì trong một kiếp...!và cả chuyện lịch kiếp của vị thần tiên.)
"Chậc chậc chậc." Trọng Tà chép chép miệng, cảm thấy chờ Bạch Hành trở về, phỏng chừng Tư Mệnh muốn thảm: "Tư Mệnh đứa nhỏ này, làm được không tồi."
Dạ Truy: "???"
"Hahaa, dù sao hiện tại Bạch Hành cũng không biết ta, mà việc hắn lịch kiếp lần này cũng liên quan đến ta, cho nên......" Trọng Tà sờ sờ cằm mình, nghiêm túc tự hỏi một chút, ở nhân gian này Bạch Hành là Bạch thiếu gia trong phủ đại tướng quân, nếu là trong phủ tướng quân, kia hắn......!Nhất định sẽ cần một sư phụ chỉ dạy! "Dạ Truy, ta muốn làm sư phụ của tiểu Bạch Hành!"
Dạ Truy: "!!!"
Trọng Tà đại nhân ngài điên rồi sao!
Tác giả có lời muốn nói:
【 Tiểu kịch trường 】
Trọng Tà: Xin chào, ta là sư phụ của ngươi.
Trọng Tà: Tới, đồ nhi, kêu một tiếng sư phụ nghe một chút coi ~ (cười khanh khách)
Bạch Hành: (rút kiếm, áp lên cổ Trọng Tà)
Trọng Tà: Ai ai ai, ngươi trước tiên buông kiếm xuống, không gọi thì không gọi, chuyện gì cũng phải từ từ chuyện gì cũng phải từ từ.
Bạch Hành: (Bất động)
Trọng Tà:?
Bạch Hành: Kêu một tiếng sư phụ nghe một chút.
Trọng Tà:??????.