Chờ tiên tì đem đồ ăn dọn lên xong, Bạch Hành vẫn như cũ nửa nằm trên giường nghiêm túc đọc sách, một chút ý tứ muốn ăn cơm cùng Tinh Hà đều không có.
Tinh Hà chống cằm nhìn về phía Bạch Hành, y tự hỏi làm thế nào để Bạch Hành ngoan ngoãn tới ăn cơm cùng mình.
Kết quả suy nghĩ nửa ngày, Tinh Hà cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, y tính ghé vào trên bàn suy nghĩ một chút.
Nhưng lại không nghĩ đến mình dùng sức quá mạnh, trực tiếp "Cộc --" một tiếng vang lớn, đầu đập lên mặt bàn.
Bạch Hành đang đọc sách: "......"
Tiên tì đứng ở một bên: "......"
Bạch Hành buông sách trên tay xuống, đứng dậy đi đến bên người Tinh Hà, hắn nhìn cái dấu đỏ trên trán y, đuôi mắt y bởi vì trán bị đau mà hơi hơi phiếm hồng.
Tinh Hà nghĩ, Bạch Hành nhìn thấy bộ dạng mình đáng thương như vậy nhất định sẽ rất đau lòng, hận không thể ôm mình vào trong ngực ôm ấp hôn hít, dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi tâm hồn bị thương của mình!
"Thật ngu xuẩn."
Tinh Hà: "......" Thật là dù có qua một vạn năm thì cái gì cũng không thay đổi.
Bạch Hành ngồi xuống đối diện Tinh Hà, ý bảo tiên tì lấy thêm một bộ bát đũa lại đây.
Có Bạch Hành cùng mình ăn cơm, tâm tình Tinh Hà nháy mắt liền tốt hẳn lên.
Y không che dấu được đầy mặt vui vẻ, một bên ăn cơm một bên nói: "Đế Quân, ngươi vì sao lại tốt với ta như vậy?"
Nghe vậy, Bạch Hành nhíu nhíu mày: "Ta đối tốt với ngươi?"
Tinh Hà: "......"
Hắn hiện tại đối mình tốt cái rắm!
Chủ yếu là có kiếp trước đối lập với hiện tại nên mới cảm thấy hắn có vẻ đối tốt với mình được không nào!
Sửng sốt như vậy trong chớp mắt, Tinh Hà cũng phản ứng lại, cười hì hì nói: "Ta đây trồng củ cải làm tẩm điện của ngươi rực rỡ như vậy, mà vẫn có thể bình yên vô sự ngồi ở đây, đương nhiên là ngươi rất tốt với ta rồi, người không biết còn tưởng rằng ngươi có mưu đồ gây rối với ta."
Chỉ là mới vừa hỏi xong, khiến Tinh Hà không nghĩ tới chính là, Bạch Hành thế mà không chút nào che dấu "Ừ" một tiếng.
Tinh Hà: "Cái gì?" Ừ? Hắn thật sự có mưu đồ gây rối với ta??
"Ngươi hữu dụng."
"Ta hữu dụng? Ta có ích gì? Ta có thể sinh con sao?" Tinh Hà cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, cảm giác không có khả năng: "Này giống như không lớn lên được đi."
Bạch Hành: "......"
"Chẳng lẽ......!Ngươi ham muốn vẻ đẹp của ta! Thân thể ta?" Tinh Hà lập tức lấy tay che ngực, bày ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Hành trước mắt.
Y đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, buông tay xuống tự mình lẩm bẩm: " Như vậy mình cũng không bị thiệt thòi đi?"
Bạch Hành kẽ nhếch miệng, cũng mặc kệ Tinh Hà lại hồ ngôn loạn ngữ (ăn nói linh tinh), chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Tinh Hà cũng cúi đầu ăn cơm, trong lòng cảm thấy giống như có gì đó không đúng, Bạch Hành vì sao lại đột nhiên chịu ăn cơm cùng mình? Mình rõ ràng chưa nói muốn hắn và mình cùng nhau ăn cơm.
Đúng lúc này, Tinh Hà đột nhiên nhớ tới một sự kiện, ở cửa tẩm điện của Bạch Hành có một cây táo, mình mỗi lần đói bụng liền bò lên cây đi hái táo ăn, làm cho cây rất nhanh bị Tinh Hà hái trụi quả.
Chẳng lẽ Bạch Hành là lo lắng ta hái trụi cây của hắn nên mới cùng ta ăn cơm?
Kia nếu là có cơ hội vẫn nên hái nhiều một chút nhỉ.
Ăn được một lúc, Tinh Hà lại nhịn không được muốn nói chuyện, y nhìn Bạch Hành phía đối diện nói: "Đế Quân, ngươi lúc nãy đi tìm Thiên Đế?"
Chiếc đũa trong tay Bạch Hành dừng lại một chút, đầu cũng không ngẩng lên, không đáp lời: "Ta nghe nói Thiên Đế Ngự Tuân sinh ra đã rất đẹp, hắn so với ngươi đẹp hơn sao?" Tinh Hà sờ sờ cằm mình, nhíu mày trầm tư nói.
Tinh Hà đương nhiên đã gặp qua Ngự Tuân, hắn sinh ra rất giống cha hắn Ngự Trạch, vẻ mặt kiên cường chính trực.
Tuy nói không tồi, nhưng so với Bạch Hành vẫn là kém vài phần.
Luận tướng mạo, Bạch Hành mới là người đẹp nhất Cửu Trọng Thiên, lúc trước mình cũng vì một câu này mới cảm thấy hứng thú với Bạch Hành, kết quả khi thấy tận mắt thì quả thực kinh diễm, y rốt cuộc không dời mắt được, mặt dày mày dạn mà dây dưa hồi lâu.
Không chỉ cùng hắn dây dưa ở Cửu Trọng Thiên, ngay cả lúc y hạ phàm lịch kiếp cũng luôn đi theo trêu chọc hắn.
Ở nhân gian lịch kiếp lúc Bạch Hành còn nhỏ tuổi, y suốt ngày chỉ biết mặt lạnh mang theo kiếm, động một tí là phải lấy kiếm chém mình, cũng không biết vì sao lại vậy.
Dù là lúc ấy Bạch Hành không chào đón mình như thế, mình vẫn là rất vui vẻ quanh quẩn bên người hắn.
Quan trọng vẫn là hắn lớn lên rất đẹp.
Vì sao Tinh Hà lại đột nhiên hỏi về Ngự Tuân, chủ yếu là y muốn nhìn xem Bạch Hành sẽ có phản ứng gì, thuận tiện che dấu một chút chuyện mình có ký ức.
Sau đó Tinh Hà thấy Bạch Hành lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt kia như là hàn băng xoẹt qua mặt, quá đáng sợ, làm Tinh Hà nhịn không được rùng mình một cái, nuốt nuốt nước miếng.
Hiện tại rút lại câu kia còn kịp không?
Không lâu sau, Tinh Hà nghe thấy Bạch Hành lạnh lùng nói: "Như thế nào? Có cần ta dẫn ngươi đi gặp hắn một chút không?"
Không hề nghi ngờ, nếu Tinh Hà hiện tại trả lời được, nói không chừng sẽ bị Bạch Hành một chân đá khỏi Cửu Trọng Thiên!
"Không......!không cần." Tinh Hà gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Bạch Hành, cười mỉm nói: "Đế Quân, ăn thịt, ăn thịt."
Bạch Hành hờ hững nhìn thoáng qua thịt trong bát, gắp lên ăn.
.
Đam Mỹ H Văn
Chẳng qua, bầu không khí yên tĩnh không liên tục được bao lâu.
"Đế Quân, ngươi thích ăn táo sao?" Lường trước Bạch Hành sẽ không trả lời, Tinh Hà nhìn thoáng qua vẻ mặt của y tiếp tục nói: "Không thích? Vậy tại sao ngươi lại trồng cây táo ở trước cửa tẩm điện? Ta còn nghe nói ngươi thường thường phải dùng tiên lực tưới thay nước, kể từ đó, cây táo bốn mùa đều có quả, ngươi cũng chưa ăn qua sao? Một quả đều không có? Một miếng đều không ăn?"
Kỳ thật không chỉ có như thế, Tinh Hà còn nghe nói Bạch Hành xem cây này như bảo bối, việc nuôi dưỡng tất cả đều là tự tay làm lấy, cũng không cho người khác chạm vào cây này dù chỉ một chút, càng đừng nói là hành động tự tìm chết giống Tinh Hà.
Không chỉ có leo cây, còn hái quả, lại còn có thể sống được tốt như vậy, nhóm tiên tì đều cảm thấy chuyện này thật thần kỳ.
Lúc trước bọn họ có chạm vào một chút, nhưng đều bị phạt nặng nha.
"Câm miệng."
"......!Được rồi." Giống như trong dự liệu, Tinh Hà nhàm chán ăn cơm, thường thường ngước mắt nhìn Bạch Hành, sau đó đột nhiên nghĩ tới.
Cây này, sao lại thấy quen mắt thế nhỉ?
Từ từ, cây kia không phải là lúc ta khi còn nhỏ tùy ý giữ tại một cây ở cửa tẩm điện của mình sao!
Bạch Hành hắn, thế mà lại đến Ma giới đem cây của ta trồng lại ở đây???
Trách không được ta cảm thấy cây kia có chút quen thuộc, đứng lên còn có chút ngoài ý muốn thuận tay, cây này rõ ràng là của ta! Cây của ta!
Trước kia lúc mình nuôi dưỡng nó, nửa cái trái cây đều không có, hiện giờ rời xa mình đến Cửu Trọng Thiên lại sum xuê như vậy, thường thường còn có thể hấp thu một ít tiên khí, quả thật nó sống tốt hơn mình nhiều.
Nước mắt Tinh Hà ở hốc mắt ứ đọng lại, ánh mắt sáng hoắc nhìn Bạch Hành ngồi đối diện.
Bạch Hành nhất định là xem cây kia thành ta, sau đó chăm sóc thật tốt, tương đương chăm sóc ta tốt, Bạch Hành đối với ta cũng thật tốt quá, thật cảm động.
Bạch Hành nhíu mày: "?"
"Ô ô ô ô ô Đế Quân ngươi đối với ta cũng thật tốt." Tinh Hà một bên gạt lệ, một bên cảm tạ Bạch Hành: "Ta từ nhỏ đến lớn không có gặp ai tốt như ngươi, ta thật sự quá cảm động, thật sự cảm động, ngươi đối với ta thật tốt."
Bạch Hành cong khóe môi, cảm thấy Tinh Hà người này không phải là đầu óc có vấn đề đi.
Sau đó Tinh Hà một bên khóc thút thít một bên ăn cơm, ngoài miệng còn thường thường lẩm bẩm Đế Quân thật sự quá tốt, kết quả mới vừa ăn no, liền bị Bạch Hành ném ra ngoài.
Tinh Hà vỗ vỗ bụi đất trên người mình, bất mãn nói: "Cái gì vậy, ta cảm động như thế, ngươi đều không thấy cảm động sao? không cảm thấy muốn sờ sờ đầu ta an ủi sao?"
Thanh Ảnh bình tĩnh nhìn Tinh Hà, nói: "Tinh Hà công tử, ngài đi thong thả."
"Ngươi người này......!lúc ta đến sao không thấy ngươi hoang nghênh chào đón? Ta đi rồi ngươi liền kêu ta đi thong thả?" Tinh Hà khó thở, hung hăng trừng mắt Thanh Ảnh, gia hỏa này tuyệt đối là cố ý!
"Kia......!Tinh Hà công tử, hoan nghênh ngài lần sau lại đến?"
Thanh Ảnh cung cung kính kính nói với Tinh Hà.
Tinh Hà: "......" Ta thật sự phải cảm ơn ngươi.
Tinh Hà đi xa, Thanh Ảnh mới xoay người nhìn về phía cửa tẩm điện, hắn nghĩ đến những lời nói hôm nay Đế Quân cùng Thiên Đế, sau đó nhìn lại hướng Tinh Hà rời đi, có một phỏng đoán ở trong đầu hắn không ngừng xuất hiện, có lẽ lúc này......!Tịnh Vu cung thật sự muốn có Đế Hậu?.