Tinh Hà cũng không quản Từ Tư An cùng Bạch Hành sau đó nói gì, ở một khắc xoay người rời đi, tươi cười trên mặt y lập tức biến mất không còn một mảnh, y bước chân nặng nề nện bước về tới phòng mình liền đóng cửa phòng lại.
Tinh Hà đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, duỗi tay cầm lên chén trà muốn rót cho mình một chén nước, giống như uống nước lạnh rồi đầu óc sẽ thanh tỉnh một ít.
Nhưng vừa mới cầm chén trà lên, ngón tay không chịu khống chế đột nhiên phát lực, chén trà nháy mắt vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, hung hăng đâm vào trong tay Tinh Hà.
Mặc dù bị đâm đến tay đầy máu, lực đạo trên tay Tinh Hà cũng không có giảm, ngược lại càng nắm càng chặt, mảnh sứ nhỏ đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lòng bàn tay đau đớn cùng đầu óc hỗn loạn va chạm với nhau, tranh đến chẳng phân biệt cao thấp.
Một đôi đồng tử đột nhiên trở nên huyết hồng, thanh âm mê ngoặc kia lại quanh quẩn trong đầu Tinh Hà.
"Trọng Tà, ngươi thật buồn cười --"
"Ngươi cho hắn tín nhiệm của ngươi, nhưng hắn thì sao, cầm Đoạn Hồn Kiếm một đao lại một đao chém trên người ngươi."
"Mặt của ngươi, ngực của ngươi, tứ chi của ngươi, cuối cùng -- còn hung hăng đâm vào tim của ngươi!!! Ước chừng bốn mươi chín đao."
"Mà những người gọi là bằng hữu của ngươi trên Cửu Trọng Thiên thì sao, bọn họ đối với ngươi như thế nào? Bọn họ khoanh tay đứng nhìn, bọn họ thờ ơ, bọn họ vui sướng khi người gặp họa!"
"Ngươi từ nhỏ chính là ma, mục đích ngươi đi vào thế gian này chính là vì hủy diệt tất cả! Lúc trước là do ngươi không thuận theo ý trời, mới có thể rơi vào kết cục chết thảm như vậy!"
Thân mình Tinh Hà không khỏi run rẩy, giữa mày nhăn thành một đoàn, đầu đau như muốn vỡ tung, trên môi huyết sắc biến mất sạch sẽ, hiện ra ốm yếu tái nhợt.
Tinh Hà muốn mở miệng ngăn cản thanh âm kia tiếp tục nói, nhưng mới vừa mở miệng, lại làm sao cũng không phát ra tiếng được.
Trong miệng xộc lên mùi tanh ngọt, trái tim như là bị người mạng mẽ bóp chặt trong tay, thống khổ lan khắp toàn thân, làm người hít thở không thông.
Rất khổ sở, rất bất lực, rất...!tuyệt vọng.
Trọng Tà nhớ rất rõ cảnh tượng khi đó, trên Đoạn Hồn dính đầy máu của mình, một thân bạch y nhuộm thành huyết hồng.
Không có người tới cứu mình, cũng không có người cứu được mình.
Xung quanh thật ồn ào, thật ồn ào, lúc ấy Trọng Tà lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, chống đỡ thân thể suy yếu vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu, thanh âm gần như nỉ non, còn mang theo giọng điệu cầu xin làm người buồn bã.
"Ngươi không phải Bạch Hành......"
Giống như nắm chặt thứ không giữ được, rồi lại đặc biệt cố chấp, không biết hối cải.
Lúc máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, tầm mắt mơ hồ, dường như bầu trời Cửu Trọng Thiên đều biến thành màu đỏ, như ngọn lửa thiêu đốt, cắn nuốt Trọng Tà từng chút, từng chút một.
"Thần tộc bọn họ tự cao cao quý, khinh thường nhất là tà vật các ngươi sinh trưởng trong bóng đêm --"
"Đặc biệt là Bạch Hành Đế Quân, ngươi nhìn xem ngươi là như thế nào đối với hắn, hắn lại là như thế nào đối với ngươi?"
"Ngươi tin hắn, bảo vệ hắn, yêu hắn.
Nhưng tới cuối cùng thì sao? Hắn phụ ngươi, làm ngươi bị thương, giết ngươi --"
"Ngươi nên ma hóa hắn, biến hắn thành con rối của ngươi, ngươi nên cầm tù hắn, biến hắn trở thành đồ chơi của ngươi, muốn hắn sống không được mà chết cũng không xong! Ta nói đúng không? Trọng -- Tà --"
"Ngươi câm miệng!!" Tinh Hà dùng hết toàn bộ sức lực nói ra ba chữ này, rồi sau đó vô lực nửa quỳ trên mặt đất, tay phải cắm đầy mảnh sứ lại lần nữa nắm chặt, máu tươi không ngừng từ kẽ tay chảy ra, một giọt lại một giọt rơi trên mặt đất......!
......!
Từ Tư An ngăn lại Bạch Hành muốn rời đi, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt Bạch Hành, không có một tia né tránh: "Bạch công tử, ta thích ngươi."
Bạch Hành lạnh lùng nhìn Từ Tư An dang ra hai tay: "Ngươi không thích ta."
"Đúng, có lẽ hiện tại chưa đủ thích, nhưng ngươi là nam tử duy nhất mà ta lớn đến bây giờ có hảo cảm.
Ta từ nhỏ phải mạnh mẽ, người khác có thể làm được, ta cũng có thể." Từ Tư An dừng một chút, sau khi xác nhận Bạch Hành tạm thời sẽ không rời đi mới chậm rãi buông tay xuống, nàng từ trước đến nay đối với đồ vật mình muốn đều trực tiếp chủ động chiếm lấy, vì thế cũng không có bất kỳ ngượng ngùng gì, trực tiếp mở miệng nói: "Cho nên ta hoặc là không gả chồng, hoặc là gả cho người ưu tú nhất! Ta tin tưởng ngươi chính là người kia."
Từ Tư An còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên Bạch Hành đến Từ phủ, một thân y phục xanh nhạt, cực kỳ giống người từ trong tranh bước ra, chính mình lớn thế này cũng chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy.
Mà thời điểm hắn dễ như trở bàn tay giải quyết những quỷ hồn đó, Từ Tư An càng bị hắn hấp dẫn sâu sắc, trong mắt gần như chỉ chứa một mình hắn.
Diện mạo, thực lực, cử chỉ, mọi thứ của hắn đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
"Ta đã có người mình thích."
Từ Tư An nghe vậy không khỏi nhíu mày, trong lòng có một đáp án không thể tin được nhưng lại hợp lý nhất, hỏi: "Ngươi là nói Tinh Hà công tử?" Bạch Hành đối với Tinh Hà thật sự không giống đối với người khác, Từ Tư An cũng không ngốc, còn không đến mức cái gì cũng nhìn không ra được.
Bạch Hành không đáp, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
"Các ngươi chính là hai nam nhân, làm sao có thể ở bên nhau?" Từ Tư An đôi tay nắm chặt thành quyền, trong lòng bốc lên tâm tình không cam lòng: "Hai nam nhân ở cùng nhau, các ngươi không sợ ánh mắt khác thường của người khác sao?"
"Liên quan gì đến ngươi." Bạch Hành hừ lạnh một tiếng, không hề nghe Từ Tư An nói lời vô nghĩa, đi về phía cửa phòng.
"Này! Đứng lại!"
Kết quả mới vừa đến cửa, Bạch Hành trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, quay đầu hướng vị trí Tinh Hà nhìn lại, sau đó không chút do dự thi pháp xuất hiện trước cửa phòng Tinh Hà trong nháy mắt.
"Rầm!!" Cửa bị Bạch Hành một chân đá văng.
Thanh âm Bạch Hành mang theo một chút run rẩy ngoài ý muốn: "Tinh Hà!"
Tinh Hà kinh ngạc một chút, sau khi thấy rõ người tới liền thả lỏng thân thể, giấu bàn tay phải tràn đầy máu tươi ra sau lưng, áp xuống máu tươi trong miệng, cười hì hì nói: "Này, hình như đây làm lần đầu tiên ngươi gọi tên ta, Bạch Hành."
Chỉ là nhìn sắc mặt Bạch Hành hiện tại không coi là tốt, Tinh Hà liền không được tự nhiên giấu bàn tay càng sâu, trên mặt tươi cười cũng có chút cứng đờ.
"Vươn tay ra."
Tinh Hà nhẹ nhàng cau mày, muốn giấu bàn tay sâu vào sau lưng, chính là đột nhiên lại nghĩ tới lời nói năm đó của Bạch Hành với mình -- "Không phải nói tin ta sao? Vậy cho ta xem thương thế của ngươi."
Tuy rằng không biết tín nhiệm cùng cho hắn xem vết thương của mình có quan hệ gì, nhưng năm đó mình như bị ma xui quỷ khiến nghe xong liền làm theo, đồng thời lộ ra vai trái huyết nhục mơ hồ.
Tinh Hà thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay đưa, lòng bàn tay còn lưu lại ba mảnh vỡ, đâm thật sâu vào trong, lòng bàn tay không ngừng chảy ra máu tươi.
Bạch Hành tiến lên một bước, nắm lấy tay Tinh Hà, sắc mặt càng thêm âm trầm, một tay khác thi pháp rút mảnh vỡ.
Kết quả vừa mới rút được một mảnh, Tinh Hà liền đau đến oa oa kêu to: "A a a a a ngươi ngươi ngươi!"
Bạch Hành người này tuyệt đối là cố ý! Thật quá đáng!
Tinh Hà muốn rút tay về, nhưng lại thu được ánh mắt như đao của Bạch Hành, tức khắc nản lòng.
Có lẽ cho Tinh Hà nếm được đau khổ rồi, Bạch Hành khi lấy hai mảnh vỡ tiếp theo liền phóng nhẹ lực đạo, thậm chí có thể nói là cực kỳ nhẹ nhàng.
Cho dù Tinh Hà là người da mặt dày như vậy, cũng cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh.
Bạch Hành là nửa quỳ trên mặt đất, Tinh Hà cúi đầu vừa lúc có thể nhìn đến lông mi thật dày cùng đôi môi mỏng nhạt màu của Bạch Hành.
Quả nhiên mặc kệ là nhìn tướng mạo Bạch Hành từ góc độ nào, đều vô cùng đẹp.
Nhìn một lúc lâu, Tinh Hà lúc này mới nhớ tới, Bạch Hành từ khi tiến vào đến giờ hình như chưa hỏi mình tại sao tay lại biến thành như vậy, trong lòng có chút nghi hoặc liền trực tiếp mở miệng hỏi: "Bạch Hành, ngươi không hiếu kỳ ta vì sao lại bị thương sao?"
Bạch Hành đầu cũng không nâng, nhẹ nói: "Bóp vỡ chén trà."
Tinh Hà: "............"
Nhất thời Tinh Hà cảm giác giống như bị nghẹn một chút, nhưng cẩn thận ngẫm lại hình như cũng không phải tật gì xấu, vết thương này của mình đúng thật là do bóp vỡ chén trà mà ra, nhưng vì sao cứ có cảm giác không đúng.
Chỉ chốc lát sau, miệng vết thương ban đầu trên lòng bàn tay Tinh Hà đã hoàn toàn khép lại, thậm chí nhìn không ra đã từng bị thương, Bạch Hành buông tay Tinh Hà, nhẹ nhàng xoay người nhìn về ba vết máu nhỏ trên bàn, vung tay lên khiến cho toàn bộ hóa thành tro bụi.
Nhìn chướng mắt.
Bạch Hành vừa mới ngồi xuống, Tư Mệnh liền mang theo đồ ăn chạy vào: "Đế quân, đây là người bảo ta mang......"
Độ ấm xung quanh chợt hạ xuống, Bạch Hành quay đầu nhìn về phía Tư Mệnh, ánh mắt mang theo sát ý nồng đậm, Tư Mệnh lập tức đem lời đến bên miệng nuốt xuống, lấy cách Bạch Hành một khoảng xa nhất vòng đến bên người Tinh Hà, đưa đồ ăn tới trước mặt y: "Cái kia......!Ta nhân tiện mua cho ngươi."
Tinh Hà mở hộp đồ ăn ra, tất cả đều là món mình thích ăn, vì thế y cắn môi dưới nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Hành: "Bạch Hành, ngươi đối với ta thật sự quá tốt!"
Tư Mệnh: "............?"
Cẩu nam nam!!! Rõ ràng là ta chạy thật xa để mua về đấy!!
Tinh Hà ngửi được mùi đồ ăn ngon, cũng mặc kệ Tư Mệnh bên cạnh làm vẻ mặt oán niệm, xới cơm mở miệng nói: "A, Bạch Hành, Từ Tư An nói gì với ngươi vậy?"
Nghe Tinh Hà hỏi xong, vẻ mặt oán niệm của Tư Mệnh nháy mắt biến mất, y lập tức ngồi xuống bên cạnh Tinh Hà, ngược lại vẻ mặt bát quái nhìn Bạch Hành, y cũng rất tò mò Từ Tư An cùng Bạch Hành nói chuyện gì, không chừng sau khi trở về còn có thể cùng những tỷ muội của mình tán gẫu một chút.
Tinh Hà tuy giả bộ không để ý chút nào, kỳ thật trong lòng rất khẩn trương, vừa rồi nếu không phải bởi vì có tình huống đặc biệt, đừng nói là để cho Từ Tư An nói một câu với Bạch Hành, vấn đề kia của nàng cũng không cho phép nàng mở miệng hỏi!
Bạch Hành nâng chén trà lên, tự rót cho mình một chén nước, tầm mắt của Tinh Hà cùng Tư Mệnh theo chén trà chuyển động lên xuống, cuối cùng lại theo chén trà trở lại trên bàn, sau khi uống xong Bạch Hành mới không nhanh không chậm mở miệng: "Nói thích ta."
Tinh Hà khó thở, nhưng trên mặt còn có vẫn duy trì mỉm cười kéo léo, lại thật sự là quá tức giận liền một chân hung hăng đạp lên giày Tư Mệnh.
"Aaaaa!!! Ngươi dẫm ta làm gì!!!" Tư Mệnh đau đến nhảy dựng lên, hung hăng trừng mắt Tinh Hà, vươn chân ra định dẫm lại, sau đó cảm giác có một tấm mắt lạnh băng ngưng tụ trên mặt mình.
Tư Mệnh: "......" Cẩu nam nam! Cẩu nam nam!! Khi dễ người! Tuyệt giao!!!
Tư Mệnh cuối cùng lại hung hăng trừng mắt nhìn Tinh Hà một cái, sau đó lại nhìn Bạch Hành làm vẻ không có chuyện gì, cuối cùng tầm mắt lại trở về Tinh Hà, y rốt cuộc chỉ dám trừng Tinh Hà, không dám trừng Bạch Hành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta ra ngoài đi dạo!!"
Nói xong thì xoay người chạy ra ngoài, sinh mệnh là trân quý, rời xa Tinh Hà khi có Bạch Hành!
Sau khi Tư Mệnh chạy đi, Tinh Hà lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Bạch Hành, nhưng nhìn đối phương bình tĩnh uống trà, không có một chút ý muốn nói tiếp.
Trầm mặc hồi lâu, Tinh Hà buông chén đũa, nhìn thẳng vào mắt Bạch Hành, muốn từ đó tìm ra một tia dao động, kết quả Bạch Hành không chỉ không có chút biểu tình nào, nhìn dáng vẻ giống như không để chuyện này ở trong lòng, y thật sự nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Cái gì sau đó."
Tinh Hà nghiêm túc nhìn Bạch Hành: "Ngươi......!đánh nàng sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng Tà: Ta lần này rất vui vẻ, mọi người không cần lo lắng, ta hiện tại đang ở thiên lao Cửu Trọng Thiên, nơi này thức ăn rất ngon, không khí rất tươi mát, vệ sinh cũng rất sạch sẽ, chính là có chút nhớ đế quân nhà ta, không biết khi nào mới có thể không ở nơi này quỳ ván giặt đồ......!
Trọng Tà, nam nhân có một đôi mắt sẽ biến sắc..