“Anh dám đánh con trai tôi, có phải là anh không muốn sống nữa rồi đúng không?”
Người phụ nữ nghe thấy vậy, lập tức nổi trận lôi đình.
Lông mày của Lâm Bình hơi nhíu lại, ánh mắt anh sắc bén như dao nhìn chằm chăm người phụ nữ, giọng nói cũng chậm rãi trở nên lạnh hơn: “Sao nào, không phân tốt xấu thì trách tội người khác à?”
“Tôi quan tâm anh đúng hay sai làm gì, tôi chỉ biết rằng con tôi khóc, vậy thì nhất định là lỗi của anh.”
Người phụ nữ kia nhanh chóng bước tới, không nói hai lời nâng tay lên, muốn tát vào mặt Lâm Bình.
Ánh mắt Lâm Bình lạnh lùng, anh hơi nghiêng người thoát khỏi cái tát của người phụ nữ kial “Anh còn dám trốn sao?”
Người phụ nữ thẹn quá thành giận.
“ý của cô là, cô muốn đánh người, tôi chỉ có thể đứng yên để mặc cô đánh sao?” Giọng Lâm Bình càng lúc càng rét lạnh.
“Đúng thế, thật sự nghĩ rằng, anh mặc bộ quần áo này thì có thể hù dọa được người khác à?” Tuy dáng dấp của người phụ nữ này xinh đẹp, nhưng cô ta rất hung hăng, thái độ vô cùng phách lối: “Thế nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, đánh anh chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi, tôi muốn anh quỳ xuống nhận lỗi với tôi.
“Không chỉ có anh, còn cả đồ con hoang này nữa, cũng phải quỳ xuống nhận lỗi với con tôi.”
“Nếu không thì tôi sẽ khiến hai người đẹp mặt Người phụ nữ quát to nói.
Bộ dạng hung dữ của cô ta đã dọa Tô Phi Tuyết trốn ra sau lưng Lâm Bình.
Lúc này Tô Uyên cũng đã chạy tới rồi.
“Phi Tuyết đừng sợ.”
Cô vội vàng ôm Tô Phi Tuyết vào trong ngực.
“Hóa ra là con hồ ly cô, tìm được nhân tình như vậy từ khi nào thế, còn tìm “trai bao”
nữa, có ích lợi gì sao?”
Người phụ nữ kia nhìn thấy Tô Uyên, trong mắt xuất hiện ghen tị, châm chọc nói.
Cô ta nhớ rất rõ Tô Uyên, lần trước cô ta và chồng mình tới đón con tan học, cũng gặp được Tô Uyên, khiến chồng cô ta nhìn chằm chằm Tô Uyên rất lâu không dời mắt.
“Tát vào miệng!
Lâm Bình mở miệng nói ba chữ.
Anh tiến lên trước một bước, bỗng nhiên tát mạnh vào mặt người phụ nữ kia một cái.
Bốp!
Một tiếng thanh thúy đột nhiên vang lên.
“Anh, anh dám tát tôi?” Người phụ nữ che má, vẻ mặt khó mà tin nói: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi là…”
“Tôi cần quan tâm cô là ai sao, một cái tát vừa rồi, là dạy dỗ cô nói năng lỗ mãng!”
Lâm Bình lạnh giọng nói.
Sau đó trở tay tát thêm cái nữa!
Bốp!
Tiếng vang thanh thúy, nghe thấy rất rõ.
“Một cái tát này, là tát cô không biết dạy conl”
Sau khi nói xong, Lâm Bình lại tát thêm một cái nữa.
“Một cái tát cuối cùng này, là dạy cô cách ứng xử Ánh mắt Lâm Bình lạnh lẽo, lạnh giọng nói.
Ba cái tát liên tục, tát người phụ nữ mơ hồ rồi.
“Anh, anh dám tát tôi?”
Người phụ nữ ngây ra như phỗng, nếu không phải đau đớn trên mặt nhắc nhở cô ta, cô ta đã hoàn toàn không thể tin được, ở Hải Châu này, thậm chí còn có người dám tát cô 1a.
“Tôi không chỉ dám tát cô, tôi còn dám giết cô nữa, cô có tin không?”
Lâm Bình rủ mắt xuống, trong mắt xuất hiện chút sát ý.
Ánh mắt đó, dọa người phụ nữ kia hơi run rẩy.
Cô ta nghiến chặt răng, những lời uy hiếp tới bên miệng, cuối cùng không dám nói ra miệng.
Nhưng mà trong mắt, tràn ngập oán hận.
Lúc này, Tô Uyên cũng đứng dậy, bế Tô Phi Tuyết đi tới trước người Lâm Bình, nhẹ giọng nói: “Làm phiền anh bế Phi Tuyết giúp tôi!”
Lâm Bình vội vàng ôm lấy Tô Phi Tuyết.
Mà Tô Uyên luôn nở nụ cười dịu dàng khi đối mặt với Tô Phi Tuyết, lúc này gương mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Cô quay mặt về phía người phụ nữ.
“Chuyện giữa hai đứa bé chỉ là hiểu lầm, nói rõ là được, nếu là lỗi của Phi Tuyết nhà tôi, chắc chắn là chúng tôi sẽ xin lỗi, nhưng cô không nên không phân tốt xấu trách con gái của tôi, cho dù là cô sỉ nhục tôi, tôi đều có thể coi như không nghe thấy, nhưng cô không nên dọa con gái tôi.”
“Theo như lời của cô nói, con của cô khóc, đó là lỗi của người khác, vậy bây giờ tôi cũng nói với cô một câu, cô dọa con gái của tôi, tôi cũng sẽ không phân đúng sai nữa, hơn nữa đây vốn dĩ là lỗi của cô, tôi phải lấy lại công bằng thay cho con gái tôi!”
Sau khi nói xong, chỉ nghe thấy bốp một tiếng.
Tô Uyên tát lên mặt người phụ nữ kia một cái.
Bắt nạt cô, có thể.
Nhưng muốn bắt nạt con gái của cô, tuyệt đối không được.
Vì Tô Phi Tuyết, cô thậm chí có thể cắt đứt quan hệ với cha mẹ, từ bỏ thân phận cô chủ của nhà họ Tô ở Tây Ninh, từ bỏ muôn vàn vinh hoa phú quý, sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho người khác bắt nạt Tô Phi Tuyết.
Một màn này, khiến tất cả mọi người đứng lại nhìn.
Đây là vợ chồng thi nhau đánh đôi sao?
Tuy xung quanh có không ít cha mẹ tới đón con của mình, đều đã nhìn ra được, chuyện này, sai lầm tuyệt đối không phải ở một bên đám người Tô Uyên.
Nhưng có một số người biết thân phận của người phụ nữ kia.
Đó là Vương Thanh, chị dâu của Đường Thanh Tâm, người của nhà họ Đường.
Giới nhà giàu ở Hải Châu.
Lần này, hành động của hai vợ chồng kia đã vả vào mặt nhà họ Đường, đã hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Đường.
Tuy mọi người không quen nhìn hành động của Vương Thanh, cảm thấy như được xả giận, nhưng chỉ có thể cảm thấy bi ai thay Tô Uyên và Lâm Bình rồi.
Rối rít cách xa bọn họ.
Nhất là lúc trước, Tô Phi Tuyết dẫn theo Lâm Bình chào hỏi mấy nhà, bọn họ đều vội vã dẫn con mình rời đi.
Ý rất rõ ràng, nhà chúng tôi không có một chút quan hệ gì với nhà bọn họ.
Đối với phản ứng của đám cha mẹ này, Lâm Bình thờ ơ không quan tâm.
Trái lại nhìn bóng dáng xinh đẹp của Tô Uyên, anh hơi thất thần.
Tô Uyên khiến anh có cảm giác, vừa là loại người dịu dàng, có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa, không ngờ tới, cô vậy mà cũng sẽ làm ra loại hành động quá khích như vậy.
Lúc này, Lâm Bình lại thấy được một mặt khác trên người Tô Uyên.
Cùng lúc đó, tập đoàn của nhà họ Tôn, Hải Châu.
Tâng 28!
Một đám người đi từ trong phòng họp của tập đoàn ra ngoài.
Người đi đầu là một người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi, đeo kính mắt viền vàng, mặc tây trang nghiêm chỉnh, khiến mình nhìn vô cùng chỉn chu.
“Cậu chủ…”
Nhìn thấy người đàn ông này ra ngoài, một ông cụ đợi ở bên ngoài đã lâu vội vàng bước tới.
Chẳng qua ông ta mới gọi ra tiếng, đã bị người đàn ông này ngắt lời: “Bác Lê, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, ở công ty, không được gọi tôi là cậu chủ, hãy gọi tôi là tổng giám đốc Tôn!”
Ông cụ vỗ trán nói: “Cậu xem đấy, tôi lại quên mất rồi!”
“Tôi tới công ty là muốn nói cho cậu biết, cậu chủ nhỏ bị bắt rồi Nghe thấy thế, Tôn Huy Tuấn hơi ngẩn ra.
“Đi vào văn phòng của tôi đã!”
Nói xong, Tôn Huy Tuấn dẫn ông cụ này đi tới văn phòng của mình.
Sau khi đến văn phòng, Tôn Huy Tuấn ngồi trên ghế sofa bằng da thật bên cạnh bàn trà, cởi kính ra, xoa trán, giữa lông mày khó nén nổi vẻ mệt mỏi.
Một lúc lâu sau, lúc này anh ta mới bất đắc dĩ nói: “Người em trai kia của tôi, tuy không phải là người tài giỏi gì, không có bản lĩnh thật sự, còn thích làm chuyện mờ ám, muốn đoạt quyền, bình thường cũng thích diễu võ dương oai, ăn chơi trác táng. Nhưng cậu ấy vẫn biết đúng mực, người không nên đắc tội, cậu ấy tuyệt đối sẽ không đắc tội.”
“Hơn nữa, chúng ta có quan hệ với lãnh đạo của thành phố Hải Châu, cũng luôn qua lại thân thiết, sao cậu ấy có thể bị bắt đi được? Cho dù phạm phải chuyện gì, nể mặt nhà họ Tôn và nhà họ Đường, hẳn là không đến mức gây khó dễ cậu ấy mới đúng.”
Bác Lê vội vàng đáp lại: “Tôi đã đi nói chuyện rồi, nhưng Chu Kiệt không có ý định thả người.”
Trên gương mặt Tôn Huy Tuấn xuất hiện chút lạnh lùng, thản nhiên nói: “Hay là nhà họ Tôn chúng ta không đủ quyền thế, cuối cùng vẫn không thể sánh bằng những gia tộc ăn sâu bén rễ ở Hải Châu, nhiều nhất là mười năm nữa, nhà họ Tôn tôi ở thành phố Hải Châu này, thật sự có thể gối cao đầu, không còn lo lăng gì.”
Dứt lời, Tôn Huy Tuấn cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại đi.
“Chú Chu, cháu là Tôn Huy Tuấn, cháu nghe nói em trai cháu bị mang đi, đây thật sự là lụt lớn làm trôi miếu Long Vương Tôn Huy Tuấn cười ha ha nói.
“Là Huy Tuấn đấy à, chú đang định nói chuyện với các cháu đây, chuyện của Hiếu Hùng, chú không thể không làm như vậy được.”
Chu Kiệt trầm giọng nói.
“Những lời này là sao?” Đôi mắt Tôn Huy Tuấn càng lạnh lẽo hơn, anh ta đã quen dùng những loại thủ đoạn như vậy rồi.
“Việc này là mệnh lệnh của cấp trên, mệnh lệnh đến từ thành phố, yêu cầu xử lý thật nghiêm khắc.” Chu Kiệt nói, sau đó ông ta im lặng một lát, mới trầm giọng nói tiết đầu, cho dù xử lý nghiêm khắc tới mấy, cùng lắm là qua mấy ngày, đương nhiên là Hiếu Hùng có thể bình yên vô sự trở về nhà, nhưng mà…
“Nhưng mà cái gì?”
Tôn Huy Tuấn nghe ra được điều gì đó bất thường.
“Vừa rồi chú nhận được một bưu kiện giấu †ên, bên trong đều là những chuyện Hiếu Hùng làm mấy năm gần đây.”
“Chuyện khác thì không nói, nhất là một năm trước, chuyện cô gái ở quán bar đó, chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ thẳng tên Hiếu Hùng.”
“Trước khi cháu gọi điện thoại đến, trên thành phố lại ra lệnh, yêu cầu bọn chú nhất định phải điều tra việc này thật nghiêm, không thể không làm theo, bởi vậy, chú đang định nói chuyện với cháu.”
“Nếu muốn giải quyết việc này, vậy thì phải tìm được ngọn nguồn, nhìn xem rốt cuộc là Hiếu Hùng đã trêu chọc người nào? Trừ khi người nọ nhả ra, hủy bỏ tất cả chứng cứ kia, cũng thừa nhận những chứng cứ đó là giả tạo, nếu không bọn chú chỉ có thể làm việc dựa †heo quy củ bình thường rồi.”
Việc này, Chu Kiệt cũng rất đau đầu.
“Được rồi, cảm ơn chú Chu, chúng cháu nhất định sẽ giải quyết!”
Tôn Huy Tuấn vừa nhíu mày vừa nói.
Sau đó, lông mày của anh ta càng nhíu chặt hơn.
“Rốt cuộc là Hiếu Hùng đã đắc tội với người nào, còn có người cố ý muốn gây khó dễ cho nhà họ Tôn chúng ta sao?”
“Vận dụng hết tất cả sức lực, điều tra cho tôi!”
Tôn Huy Tuấn trầm giọng nói.
Đối với sự sống chết của em trai kia, anh †a không quan tâm lắm, nhưng nếu liên quan tới thể diện của nhà họ Tôn, hay là lợi ích, vậy thì quyết không thể dễ dàng tha thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT