Trong lúc nhất thời, anh mắt của Lâm Bình hoàn toàn lạnh xuống.

Giờ phút này đây, anh bỗng nhiên có chút hối hận vì việc không dẫn theo ai đó bên người.

Những kẻ râu ria này, thật đúng là không có tư cách để anh phải đích thân ra tay.

“Tránh ra, hoặc là chết!”

Giọng nói của Lâm Bình trở nên lạnh giá.

Trong ánh mắt của anh hiện lên sát khí.

Năm năm chỉnh chiến trên sa trường, cho dù Lâm Bình chỉ để lộ ra một chút sát khí, đều khiến cho cả người Vương Hùng run lên, giống như bị một con thú dữ để mắt đến.

Nếu không nghe theo, anh ta nhất định sẽ chất.

Trong lòng Vương Hùng đột nhiên sinh ra loại suy nghĩ này, theo bản năng, anh ta lựa chọn nhường đường.

Lúc này, Lâm Bình mới thu hồi ánh mắt lại, đi vào bên trong thang máy.

Chờ đến khi bóng dáng Lâm Bình biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, Vương Hùng mới kịp phản ứng. Anh ta thế mà lại bị một ánh mắt và một câu nói của đối phương dọa sợvvv Quả nhiên, ngay khi bóng dáng Lâm Bình vừa biến mất, vốn dĩ Trương Khuê đang tựa vào trong ngực của anh ta, tìm kiếm sự giúp đỡ, lại lẳng lặng tránh ra khỏi ngực anh ta.

Tài sản trong nhà Vương Hùng chỉ có mấy chục tỷ mà thôi.

Trong số mấy người mà cô ta thả thính, không phải là đối tượng tốt nhất.

“Đồ bỏ đi!” Trong lòng Trương Khuê thâm măng một câu, hoàn toàn loại bỏ Vương Hùng khỏi danh sách của mình.

Tuy trong lòng cô ta rất tức giận, nhưng dù sao Vương Hùng cũng là con cháu của gia đình hạng hai ở Hải Châu, Trương Khuê không dám để lộ ra tâm trạng bất mãn gì.

Chỉ là cô ta sẽ giữ một khoảng cách với Vương Hùng, không cho anh ta tiếp tục chấm mút mình nữa.

Sao Vương Hùng có thể không cảm nhận được thái độ của Trương Khuê đối với mình đã thay đổi? Sắc mặt anh ta âm trầm.

Buổi họp báo ký kết lần này không phải như những buổi họp báo thông thường khác, nó giống như một bữa tiệc rượu vậy: Sau khi Lâm Bình đi đến tầng 8, anh tìm đến chỗ sảnh B: Lúc này, bên trong đã có rất nhiều người.

Có thể thấy được ở khu vực giữa sảnh, phần lớn đều là những thanh niên trẻ tuổi, bọn họ là những con cháu của giới thượng lưu Hải Châu.

Đám người này tốp ba, tốp năm, trò chuyện vui vẻ.

“Thưa anh, anh cần qua đây ghi danh.”

Sau khi Lâm Bình đi vào, lập tức có nhân viên phụ trách tiếp đón đi đến chào hỏi Lâm Bình.

Lâm Bình gật đầu, đi đến ghi danh.

Ngay tại lúc Lâm Bình ký tên xong, chuẩn bị đi vào trong sảnh B.

Phía sau anh đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Khoan đã, anh có thư mời không?”

Là một giọng nữ.

Lâm Bình quay đầu, ánh mắt anh nheo lại nhìn về phía Trương Khuê.

Lúc nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bình, trong lòng Trương Khuê run lên.

Chẳng qua cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hôm nay là buổi họp báo, đồng thời là buổi lễ ký kết, để Đường Thanh Tâm trở thành người phát ngôn của dự án dưới chân núi Hoàng Long, đây là việc rất quan trọng, vì thế cho dù Trương Khuê hận đến cắn răng nghiến lợi, cô ta cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Sau khi buổi họp báo này kết thúc, cô ta sẽ thông qua băng ghi hình của khách sạn, nghĩ cách tìm ra được Lâm Bình, đến lúc đó lại xử lý anh.

Thế nhưng Trương Khuê lại không nghĩ đến, cô ta nhanh chóng gặp mặt Lâm Bình ở đây.

Anh thế mà thật sự đến buổi họp báo lần này.

Nơi đây có rất nhiều bảo vệ để duy trì trật tự, nếu Lâm Bình dám ra tay nữa, lần này, cô †a nhất định sẽ khiến anh không gánh nổi.

Nghe thấy thế, lúc này sắc mặt nhân viên phụ trách ghi danh rất xấu hổ.

Buổi họp báo lần này, thư mời chỉ là hình thức, chủ yếu là dành cho những nhân vật có mặt mũi, gửi thư mời cho bọn họ, xem như đó là sự tôn trọng.

Nhưng trên thực tế, yêu cầu không quá khắt khe như vậy.

Chỉ cần là người có trang phục chỉnh chu đều có thể đi vào.

Dù sao càng náo nhiệt, phạm vi quảng bá càng rộng thì càng tốt.

Nhưng nếu như muốn truy cứu rõ ràng, không có thư mời, quả thật chính là lý do không thể cho vào.

Vương Hùng thấy thế, sắc mặt vô cùng vui vẻ.

Cơ hội đến rồi.

Vừa rồi, anh ta bị ánh mắt của Lâm Bình dọa sợ, làm cho anh ta mất hết mặt mũi trước mặt Trương Khuê.

Hiện tại, sao anh ta có thể bỏ lỡ cơ hội này.

Vương Hùng vội vàng đi lên, đi đến trước mặt của Lâm Bình.

“Ở đâu ra kẻ nghèo hèn này, không có thư mời lại muốn đi vào, cũng không nhìn xem dáng vẻ của mình như thế nào à?”

Vương Hùng cười lạnh, nói.

Là con em của gia đình quyền quý ở Hải Châu, cho dù chỉ là con cháu của gia đình hạng hai, nhưng chỉ cần là người có chút địa vị, anh ta đều biết.

Lâm Bình này, tuyệt đối không ở trong vòng tròn của bọn họ.

“Nếu như cha mẹ của anh không dạy cho anh biết, cái gì gọi là giáo dưỡng, tôi có thể giúp bọn họ dạy dõ lại anh.”

Sắc mặt Lâm Bình thản nhiên.

Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, Lâm Bình đưa tay ra.

Bốp một tiếng, âm thanh vang dội.

Trên mặt của Vương Hùng lập tức có một dấu tay rất rõ ràng.

“Anh… Anh dám đánh tôi?”

Vương Hùng sững sờ, sau đó chính là gầm thét: “Bảo vệ, bảo vệ đâu?”

Vương Hùng vừa kêu lên, gây ra động tĩnh không nhỏ, trong nháy mắt đã khiến không ít người chú ý.

Mấy người bảo vệ phụ trách duy trì trật tự ở cửa ra vào, lập tức chạy đến.

Bọn họ biết Vương Hùng, anh ta chính là kẻ ăn chơi trác táng ở Hải Châu, cậu chủ nhà họ Vương.

“Cậu Vương, có chuyện gì thế?”

Mấy người bảo vệ lập tức nịnh nọt nói.

“Thăng cha này không có thư mời, anh ta không chỉ muốn xông vào buổi họp báo, còn dám ra tay đánh người, ném anh ta ra ngoài cho tôi!”

Sắc mặt Vương Hùng dữ tợn nói.

Đám con em nhà quyền quý này, rất thích giở mấy trò tiền tài và quyền thế, cho dù có thù cũng là ngấm ngầm giở trò, rất ít khi ở trước mặt đánh nhau.

Hôm nay, một cái tát này của Lâm Bình, nhất định sẽ khiến anh ta trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu ở thành phố Hải Châu này.

Sau khi nói xong, Vương Hùng lập tức nói nhỏ với mấy người bảo vệ kia: “Xuống tay thật nặng vào cho tôi, đánh cho anh ta tàn phế, sau đó đưa đến cục cảnh sát, làm xong chuyện này, tôi sẽ thưởng lớn.”

Mấy người bảo vệ nghe thấy thế, nhất thời vui vẻ ra mặt.

Ngay lập tức, bọn họ vây Lâm Bình vào giữa, chuẩn bị bắt lấy Lâm Bình, sau đó kéo anh đến một góc không người, đánh cho một trận nhừ tử.

Trong lúc nhất thời, những người chú ý đến động tĩnh ở nơi này đều dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác để nhìn Lâm Bình.

Nếu Lâm Bình là con em quyền quý của thành phố Hải Châu thì thôi.

Nhưng một người bình thường, thế mà lại dám đánh Vương Hùngvvv Đó chính là gây hấn với giới thượng lưu của bọn họ, chết là đáng đời!

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

“Lâm Bình?”

Lâm Bình quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên trong đại sảnh, có một bóng dáng xinh đẹp đi ra.

Người này chính là Lâm Nhã!

Hơn nữa đi theo bên cạnh Lâm Nhã còn có một người.

Lý Nguyên Tùng!

Lý Nguyên Tùng cười trên nỗi đau của người khác, vui sướng nhìn cảnh tượng này.

Thật đúng là không biết lượng sức.

Anh thật sự cho rằng, biết đánh nhau thì giỏi lắm ư, lại dám đi khiêu khích những con cháu gia đình quyền quý ở thành phố Hải Châu àvvvQuả thật nực cười.

Anh ta có thể dự đoán được, hôm nay, Lâm Bình nhất định sẽ mất mặt.

Người ở nơi này không giống với đám người xã hội đen như Dương Thiên Long.

Cả sảnh đều là người quyền quý.

Nếu như Lâm Bình còn giống như ngày hôm đó, ra tay đánh bị thương người.

Lý Nguyên Tùng gần như có thể khẳng định, Lâm Bình vừa mới ra tù, chẳng mấy chốc sẽ lại bị bắt vào đó.

Hơn nữa, cả đời này đều sẽ không có cơ hội ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play