Bên cạnh Lâm Nhã, là Lý Nguyên Tùng mặc đồ rất xa xỉ.
Lâm Bình nhíu mày.
Không nghĩ tới, vậy mà gặp đám người Lâm Nhã ở đây.
Không phải là anh sợ gặp Lâm Nhã, mà là lo lắng, nếu chào hỏi rồi nói gì đó, khiến Tô Phi Tuyết nghe ra được, anh là người do Tô Uyên thuê tới, giả bộ làm cha cô bé.
Dù sao chỉ có mình Lâm Bình biết, anh vốn là cha ruột của Tô Phi Tuyết.
Lâm Bình nhìn Tô Uyên một lát.
Rất rõ ràng, Tô Uyên cũng nghĩ tới điểm này.
Cô gật đầu với Lâm Bình, sau đó mang Tô Phi Tuyết rời đi trước.
“Cha, cha mau tới đây nha… Con và mẹ sẽ đợi chat”
Lúc Tô Phi Tuyết đi, còn không quên nhìn Lâm Bình một cái nói.
Cô bé không muốn tách ra với Lâm Bình, cho dù chỉ là một lúc.
Lâm Bình cười gật đầu với Tô Phi Tuyết, nói khẽ: “Cha sẽ tới đó nhanh thôi!”
“Cha sao?” Lâm Nhã mở to mắt, trên gương mặt tràn ngập vẻ khó tin: “Anh có con gái từ khi nào thế?”
Cô ta vừa nói xong, đồng thời Lâm Nhã chỉ cảm thấy trong lòng giống như mất đi thứ gì đó.
Trong lòng cô ta rất không thoải mái và mất mát.
Nhưng không đợi Lâm Bình trả lời, Lý Nguyên Tùng thản nhiên nói: “Đó không phải là con gái của anh ta!”
“Có ý gì?”
Lâm Nhã nhíu mày, nhìn về phía Lý Nguyên Tùng bên cạnh.
Lý Nguyên Tùng khẽ cười nói: “Người phụ nữ kia, hình như là tổng giám đốc của thiết kế Thanh Uyên, là một công ty nhỏ, từng hợp tác dựng quảng cáo với công ty bọn anh một lần, mấy ngày hôm trước, cô ta đăng thông báo tuyển một trợ lý sinh hoạt, thực ra là tìm cha cho con mình, việc này, có không ít người biết.”
“Xem ra Lâm Bình đã tới ứng tuyển, còn thành công, chẳng trách anh muốn sắp xếp công việc cho anh ta, anh ta còn từ chối công việc này, đúng là tốt hơn công việc anh sắp xếp nhiều.”
Lý Nguyên Tùng hơi châm chọc.
Nói thật, Tô Uyên là tuýp người phụ nữ thông minh, dáng người đẹp, có thể nói là tuyệt sắc, cho dù là Lý Nguyên Tùng cũng từng động lòng, chẳng qua Tô Uyên chưa cưới mà có thai, ở trong mắt đám tinh anh như bọn họ, sẽ cho rằng tác phong sinh hoạt của Tô Uyên không đứng đẳn.
Hơn nữa Lý Nguyên Tùng tự xưng là quý tộc, giai cấp tinh anh, anh ta chỉ tiếp nhận phụ nữ không bị người khác chạm vào.
Nếu không thì, có lẽ Lý Nguyên Tùng cũng bị Tô Uyên hấp dẫn rồi.
Sau khi Lý Nguyên Tùng nói xong, trong đám nam nữ đi cùng Lý Nguyên Tùng, có người cười khẽ nói: “Nói trắng ra là, anh ta là “trai bao” được phú bà bao nuôi!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Lâm Nhã không khỏi thay đổi.
Cô ta cũng nhớ tới, sáng sớm ngày hôm qua, cô ta gặp được Lâm Bình ở dưới lầu công ty.
Lúc ấy Lâm Bình cầm sơ yếu lý lịch trong tay.
Xem ra, thật sự đi phỏng vấn rồi.
Lời nói của Lý Nguyên Tùng là thật!
Tươi cười trên mặt Lâm Bình không đổi, chỉ là khi nhìn về phía Lý Nguyên Tùng, trong đôi mắt của anh có thêm ý lạnh.
“Nếu cậu ta đã nói rõ, vậy anh đi đây!”
Lâm Bình nói với Lâm Nhã, sau đó xoay người muốn đi.
Nhưng mà anh quyết định, xem ra phải dành thời gian, tâm sự với cha nuôi của mình mới được.
Bảo ông ấy khuyên Lâm Nhã.
Lý Nguyên Tùng này, không phải là người lương thiện!
Mặt ngoài thì thân sĩ, nhưng thực ra tâm cơ thâm trâm.
“Anh đợi đãt”
Nhưng đúng lúc này, trên mặt Lâm Nhã hiện lên vẻ do dự, cuối cùng vần gọi Lâm Bình lại.
Sau đó cô ta lại nói với Lý Nguyên Tùng: “Nguyên Tùng, các anh đi trước đi, em nói chuyện xong sẽ tới ngay.”
Nói xong, cô ta đuổi theo Lâm Bình.
Sắc mặt Lý Nguyên Tùng lập tức khó coi.
“Anh Nguyên Tùng, em nghĩ anh nên đề phòng tên “trai bao” này.”
Đây là người lúc trước châm chọc Lâm Bình là “trai bao”, lúc này lại tiến đến bên tai Lý Nguyên Tùng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, trong mắt Lý Nguyên Tùng lại càng bao phủ một tầng sương mù.
Lâm Bình là ai, sao anh ta có thể không biết?
Lúc anh ta bắt đầu theo đuổi Lâm Nhã, đã điều tra rõ về tình hình gia đình của nhà cô ta.
Cũng biết trước khi Lâm Bình ngồi tù, đã có quan hệ rất tốt với Lâm Nhã, thậm chí còn được Lâm An Quốc mở miệng định hôn nhân từ nhỏ.
Mối quan hệ giữa hai người, trước khi Lâm Bình vào tù, vẫn luôn hơi mập mờ.
Nhưng dù sao Lâm Bình cũng ngồi tù rồi, anh ta không để ý lắm.
Ai biết lúc anh ta và Lâm Nhã đính hôn, Lâm Bình lại trở về.
Mà từ khi Lâm Bình trở về, anh ta liền phát hiện, Lâm Nhã đối với anh ta ít đi một chút nhiệt tình so với trước đây.
Anh ta và Lâm Nhã yêu nhau một năm, Lâm Nhã không để cho anh ta chạm vào, bảo là muốn giữ lại tới đêm tân hôn, trong thời khắc tốt đẹp nhất.
Lúc trước anh ta còn miễn cưỡng chấp nhận, cảm thấy Lâm Nhã giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, khác hoàn toàn với đám phụ nữ lẳng lơ.
Bởi vậy lúc anh ta muốn phụ nữ, đều lén ăn vụng sau lưng Lâm Nhã.
Nhưng hiện giờ, Lý Nguyên Tùng không khỏi bắt đầu nghĩ nhiều.
Lâm Nhã thật sự giữ mình trong sạch sao?
Hay là sợ thân thiết xong, khiến anh ta phát hiện ra gì đó?
Nhưng lập tức, mây đen trên mặt Lý Nguyên Tùng mất sạch.
Trên gương mặt anh ta lập tức xuất hiện nụ cười ấm áp, giả vờ quát lớn: “Cậu còn nói linh tỉnh nữa, tôi sẽ trở mặt đấy, tính cách của Lâm Nhã thế nào, tôi biết rất rõ, tôi tin tưởng cô ấy, chúng ta vào phòng trước đi.”
Sau khi nói xong, Lý Nguyên Tùng dẫn đầu đi vào phòng, đi tới phòng VIP sa hoa đã được đặt sẵn.
Giống như vô cùng tin tưởng Lâm Nhã.
Lâm Nhã đuổi theo Lâm Bình: “Tôi bảo anh đợi đã, vì sao anh không đợi?”
Sắc mặt Lâm Nhã rất khó coi.
“Con gái của tôi đang đợi tôi!”
Lâm Bình thản nhiên nói!
Kể từ sáng hôm nay, Lâm Bình biết rất rõ về Tô Phi Tuyết, đợi anh sẽ đợi đến mức khóc nhè, anh không muốn để Tô Phi Tuyết đợi anh nữa.
Anh không muốn xảy ra loại chuyện như vậy lần nữa.
Hơn nữa anh cũng biết, Lâm Nhã đuổi theo là muốn nói gì.
“Anh đúng là chuyên nghiệp thật, mở miệng ngậm miệng đều là con gái.” Lâm Nhã lạnh lùng nói, trên gương mặt tỉnh xảo tràn ngập vẻ giận dữ: “Tôi thấy anh vội vàng rời đi, không phải là muốn đi tìm con gái, mà muốn đi tìm nữ tổng giám đốc kia đúng không?”
“Lâm Nhã, Tô Phi Tuyết thật sự là con gái anh, năm năm trước…”
Đối với Lâm Nhã, Lâm Bình thật sự không tức giận được, muốn giải thích thật rõ với cô 1a: Chẳng qua Lâm Bình mở miệng, còn chưa kịp nói xong, đã bị Lâm Nhã lạnh giọng ngắt lời: “Anh đừng gọi tôi là Lâm Nhã, bây giờ anh không xứng!”
Lâm Bình không nói gì.
Một lát sau, anh mới mở miệng nói: “Ngay cả giải thích, em cũng không muốn nghe sao?”
“Còn có gì mà giải thích nữa?”
Trên gương mặt Lâm Nhã tràn ngập vẻ thất vọng.
“Anh nói anh không muốn đến công ty của nhà Nguyên Tùng làm, sau đó nghĩ lại, tôi cảm thấy chuyện này có thể hiểu được, dù sao lòng tự trọng của anh còn rất mạnh.”
“Nhưng tôi cho rằng năm năm ở trong tù, sẽ khiến anh ăn năn, đối nhân xử thế thật tốt, với năng lực của anh, cho dù có vết nhơ anh từng ngồi tù, không thể trở về thời huy hoàng như năm đó, nhưng chỉ cần anh cố gắng, hẳn là vẫn có thể làm ra được một chút sự nghiệp.”
“Nhưng tôi thật sự không ngờ tới, sau khi ra tù, anh nói dối lừa gạt cha mẹ còn chưa tính, bây giờ lại đắm mình, còn sa đọa tới mức như vậy, cam nguyện làm trai bao cho người khác.”
“Lâm Bình, tôi thật sự rất thất vọng về anh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT