Chương 93: Là tôi đã mù mắt mù tai

Tô Mộng đối diện với Trầm Tu Cấn, trong lòng vô cùng căng thẳng: “Chủ tịch Trâm, tôi chỉ cảm thấy Giản Đồng khiến người khác cảm thấy thương xót.”

Cô đang giải thích, chuyện tại sao lại giúp Giản Đồng giấu đi nguồn gốc của số tiên kiếm được kia với người đàn ông đang ở trước mặt,

Tâm trạng của Trầm Tu Cẩn lúc này vốn không được tốt,

Lời nói chua chát cuối cùng của người phụ nữ đó, cứ văng vắng ở bên tai, không thể biến mất đi,

Lúc này nghe thấy câu nói “Giản Đồng khiến người khác cảm thấy thương xót” của Tô Mộng vừa nói, đôi môi mỏng ngay lập tức cong lên lạnh lùng: “Tô Mộng, ở dưới tay tôi không có người lương thiện.”

Người phụ nữ đó khiến người khác cảm thấy thương xót? … Đối với người bạn từng thân đã chết, vẫn còn chửi mắng sỉ nhục?

Một người như vậy, lại khiến người khác cảm thấy thương xót?

Anh rất tức giận, tức giận không nói thành lời!

Vào lúc phát hiện cô trở nên hèn hạ và đáng thương, cũng không tức giận đến mức này!

Giản Đồng trong ấn tượng, ngông nghênh nhanh nhẹn, khí phách cao ngất trời, cô tuyệt đối sẽ không chửi vả sỉ nhục một người đã mất như vậy đượ!

cNhưng hôm nay, hôm nay cô lại khiến cho anh mở to mắt… Sự tức giận không lí do, còn có sự thất vọng nói không thành lời. Anh không hiểu, anh đang thất vọng cái gì!

Trên trán Tô Mộng toát ra mồ hôi lạnh, người đàn ông ở trước mặt cô này, một câu nói, có thể quyết định sự sống chết của cô,

Nhưng… cô không hối hận!

“Chủ tịch Trâm, tôi làm trái với mệnh lệnh của anh, là tôi đã sai, tôi nguyện ý chịu chừng phạt.”

Sống lưng của Tô Mộng dựng thẳng tắp,

Ngay lập tức, ánh mắt của Trâm Tu Cẩn có chút ngẩn ngơ, ở trên người Tô Mộng, nhìn thấy hình ảnh của Giản Đồng trong kí ức, cũng dũng cảm thừa nhận như vậy, cũng dựng sống lưng thẳng tắp khi đứng trước mặt anh ấy như vậy, cũng… không hối hận như vậy!

“Sáng sớm ngày mai, đến nơi xử án, nhận phạt” Giọng nói trầm tĩnh, nói xong lời nói như đinh đóng cột này, giơ đôi chân thon dài lên, bước ra ngoài,

Để lại Tô Mộng cơ thể đang mềm nhữn, tựa vào bức tường trắng ở sau lưng, rất lâu sau, mới thở phào một hơi,

Thở ra một hơi, Tô Mộng giơ cánh tay lên, lau đi mồ hôi trên trán… Trầm Tu Cẩn để cô đến nơi xử án để nhận phạt, đây là một chuyện tốt,

Rồi lại nghĩ sang chuyện khác, đồ ngốc Giản Đồng kia, không biết như thế nào rôi,

Trong lúc thay đổi suy nghĩ, Tô Mộng không chút do dự, đi về phía phòng bệnh của Giản Đồng,

Vừa đến trước phòng bệnh, Tô Mộng giơ tay lên, đang định gõ cửa, bỗng nhiên, cánh tay vừa giơ lên, dừng lại giữa không trung, cô dựng tai lên nghe, cái âm thanh gào thét kiêm chế vừa nghe được, vốn không phải do cô ảo tưởng,

Cách một cánh cửa, tiếng gào giống như quái vật, kìm nén xuống thấp, thô khàn khó nghe..,

Đúng rồi, đây chính là âm thanh vốn có của chiếc cổ họng bị hỏng của đồ ngốc kia,

Kìm nén, nặng trĩu, giống như một con quái vật bị thương, không dám gào thét to lên,

Tô Mộng đứng yên đó, giống như một bức tượng, đứng trước cửa phòng bệnh của Giản Đồng, không cử động gì một hồi lâu,

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong phòng bệnh, tiếng gào thét kìm nén nặng trĩu đó, dần dần biến mất, Tô Mộng càng thêm tập trung để nghe, rồi xác định, người phụ nữ trong phòng bệnh đã bình tĩnh lại rồi,

Cô không vội vàng đi vào, lại trôi qua khoảng một phút, Tô Mộng vẫn cứ đứng ngoài cửa, đợi đúng một phút, mới giơ cánh tay lên, quyết định ngõ cửa,

Đẩy cửa bước vào,

Nhìn vào người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, đúng lúc, cô ấy cũng đang nhìn mình,

Hai đôi mắt đối nhau, trên gương mặt thanh toát của Tô Mộng, nở ra một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Đồng, vẫn ổn chứ?”

“Ừm. Em không sao rồi”, người phụ nữ ở trên giường, đã không còn nhìn ra bộ dạng bị thương ban nãy nữa, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói, số em may mắn”

Dáng vẻ bình tĩnh ấy, vực lên cơn khó chịu trong lòng Tô Mộng, nếu như không phải vừa nấy, tự mình nghe thấy tiếng gào thét kìm nén ở ngoài cửa, thì cũng tin lời cô ấy nói rồi,

Tô Mộng nhìn Giản Đồng, ra sức lung lay vai của cô, chất vấn cô: Tại sao vừa nãy cô không khóc lên! Tại sao cô lại không nói gì! Tại sao cô phải giả vờ như không có chuyện gì!

Cô thực sự không sao chứ? Vậy tại sao cô phải ở một nơi mà người khác không nhìn thấy, một mình gào thét lên! Vậy trong tiếng gào thét của cô, tại sao tôi lại nghe thấy sự kìm nén đau khổ ở trong lòng!

Rõ ràng người khó chịu nhất là Giản Đồng, nhưng người run tay, lại là Tô Mộng,

Tô Mộng dường như, ở trên người của Giản Đồng, nhìn thấy quá khứ của bản thân… Cái quá khứ đáng chết đó, cô muốn quên đi, nhưng hôm nay, lại vì Giản Đồng, mà phải nhớ lại nó!

“Có đói không?” Một hồi lâu, Tô Mộng mới kiếm chế được sự dao động ở trong lòng của mình, lấy lại bình tĩnh nói với Giản Đồng: “Muốn ăn cái gì, để tôi đi mua về”

Nói xong, đứng lên chuẩn bị đi, đột nhiên, cánh tay bị túm chặt lại, trên giường ở đẳng sau, giọng nói thô ráp cất lên gọi: “Chị Mộng”

Tô Mộng không quay đầu lại,

Giọng nói thô khàn ở phía sau nói nói lên một câu: “… Bả vai, em mượn một chút, có được không?”

Trong lòng Tô Mộng bỗng run rẩy, khóe mắt của cô hơi cay cay… Không nói gì, cô quay người, thì bị một cánh tay, ôm vòng lấy phần eo, rồi một cái đầu vùi vào trong lồng ngực của cô,

Cản nhận được rõ ràng, cái đầu đó, ở trong lông ngực mình, đang hơi hơi run lên, Tô Mộng không nhìn thấy biểu cảm của Giản Đồng, nhưng có thể đoán được, đồ ngốc này, chắc chắn đang trộm khóc,

Thở phảo một hơi… Đây cũng là chuyện tốt,

Một người không biết khóc, cuối cùng cũng học được cách khóc rồi,

“Tiểu Đồng, cô có còn nhớ không, tôi đã từng nói, Tô Mộng tôi trà trộn ở thành phố S, thờ ơ lạnh nhạt quen rồi, nhưng lại đối xử với cô rất đặc biệt,

Không phải tôi lương thiện, tôi khoác lác cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng lại đối với cô có chút đặc biệt,

Tiểu Đồng, lúc trước, tôi cảm thấy cô và tôi của lúc đầu, rất giống nhau,

Nhưng mà bây giờ, tôi phát hiện, thực ra chúng ta vốn dĩ không giống nhau,

Tôi mới biết, cô sinh ra ở một gia đình quyền thế, là cô chủ của nhà họ Giản ở thành phố S,

Mà tôi, vân luôn là một đứa con của một gia đình nghèo khó,

Tôi từng chịu khổ, từ bé đã phải chịu khổ, vì vậy, những chuyện xảy ra sau đó, tôi dễ dàng hiểu được, cũng may là lúc nhỏ đã phải chịu những sự đau khổ đó,

Nhưng cô lại khác, cô từ nhỏ đã được nuông chiều, từ nhỏ đã không thiếu thốn cái gì, trải qua những sự sỉ nhục này, mà cô vẫn có thể giữ được sự cao ngạo ở sâu trong lòng của cô, Giản Đồng, cô mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều”

Thời niên thiếu tra qua mưa bão, chịu những nỗi khổ ấy, đứng lên bắt đầu làm lại; và lớn lên trong một hoàn cảnh đầy đủ, lại phải chịu những sự đả kích, mà vẫn có thể sống tốt được… Nếu để so sánh, Tô Mộng cảm thấy, con người của Giản Đồng này, còn kiên trì hơn cả cỏ dại,

Khó mà tưởng tượng, một thiên kim của một tập đoàn lớn, một cô chủ của một gia đình quyền thế, trên người lại có đặc tính kiên trì của những ngọn cỏ dại,

“Chị Mộng”, Giản Đồng chưa ngẳng đầu lên, vẫn vùi đầu vào trong lồng ngực của Tô Mộng, đột nhiên buồn rầu mở miệng: “Chị Mộng, bọn họ nói em đã giết người, bởi vì đố ky, cố tình lập ra âm mưu để giết hại người phụ nữ mà chủ tịch Trầm yêu thương nhất, cũng bạn thân tốt nhất của em Hạ Vi Minh”

“Tôi không tin. Cô sẽ không thể làm ra chuyện như này”

Tô Mộng lãnh đạm nói,

Vùi đầu vào trong lồng ngực của Tô Mộng, đột nhiên, bật khóc như mưa,

Trầm Tu Gẩn… là do tôi đã mù mắt mù timl Một người mới tiếp xúc được vài tháng, còn hiểu tôi hơn anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play