Chương 71: Giản Đồng nổi giận

“Chị nói chị cầu xin giúp tôi, chị đã cầu xin chưa? Chị muốn tỏ vẻ lương thiện sao?

Giản Đồng, người không lương thiện nhất chính là chị!”

Trân Mộc Mộc vừa bước vào cửa, liền trút ra sự tức giận trong lòng.

“Chị có quan hệ với ông chủ đúng không?

Nếu chị đã có quan hệ với ông chủ, thì tại sao còn đi quyến rũ người đàn ông khác chứ, Tiêu Hằng, rồi cả người đàn ông ngoài quốc vừa nãy nữa.

Chị xem cổ họng tôi này, chị nghe đi, nếu như chị đã cầu xin giúp tôi, thì cổ họng của tôi sao phải sặc nước đến mức nhồi máu như thế này chứt Bác sĩ nói, cổ họng của tôi phải điều trị một thời gian dài mới khỏi, kể cả có khỏi rồi, thì cũng sẽ không hồi phục lại được như ban đầu nữa!

Chẳng phải chị nói sẽ giúp tôi xin tha thứ sao?

Tôi khẩn thiết thỉnh cầu chị như vậy, tôi thậm chí đã cúi đầu nhận sai với chị rôi, chị lại tỏ vẻ sẽ giúp đỡ tôi, nhưng thực ra chị không làm gì hết!

Giản Đồng, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào giả nhân giả nghĩa như chị! Thật kinh tởm, làm bộ làm tịch!”

Giản Đồng không hề ngắt lời Trân Mộc Mộc, vẻ mặt cô ấy không biểu cảm gì, cũng chả tức giận, trên trán vẫn đang còn nóng, cô từ từ chìa tay ra sờ lên trán, đột nhiên, giơ mắt lên vô vùng tức giận nhìn Trân Mộc Mộc, giọng nói thô khàn cất lên: “Cô không phải vẫn sống sót sao?”

“Ý của chị là gì?” Trân Mộc Mộc đơ người ra, đột nhiên mở to đôi mắt, không dám tin nhìn về Giản Đồng: “Giản Đồng! Chị còn hy vọng tôi sẽ chết à!”

Giọng nói chói tai văng vắng bên tai, Giản Đồng mỉm cười: “Trân Mộc Mộc, có phải cô cho rằng, cô phải chịu những thứ này, là do tôi hại sao?”

“Nếu không phải chị, thì tôi có thể biến thành như này sao? Tôi sẽ bị đuổi ra khỏi Đông Hoàng?

Chị có biết, một mình nơi đất khách quê người, vì kiếm tiền để đóng học phí mà tôi phải làm thêm vất vả gian nan như thế nào không! Chị có biết, để sống sót là một chuyện không hề dễ dàng không!”

Giản Đồng bật cười trong lòng: “Thì ra, cô cũng biết, cuộc sống không hề dễ dàng. Trân Mộc Mộc, nếu cuộc sống đã không dễ dàng, thì việc gì cô phải chà đạp nó?”

“Chị có thể không giúp tôi, nhưng chị đã đồng ý giúp tôi xin tha thứ, nhưng không, Giản Đồng, nếu chị không nguyện ý giúp tôi, thì sao lại ở trước mặt tôi hứa hẹn với tôi, chị muốn làm người tốt, giả bộ lương thiện, muốn có được sự cảm kích của tôi, nhưng lại không cầu xin giúp tôi.

Giản Đồng, chị thật đáng sợi”

Giản Đồng nhắm mắt vào, cô rất mệt, cậu chủ Kane vừa nãy, không cần cô cho phép lại chạm vào vết thương cô không muốn cho người khác chạm vào… nụ hôn đó, động chạm vào không chỉ là vết thương trên trán ấy.

Rồi lại đến Trân Mộc Mộc quấy nhiễu vô lí, nếu như đổi là người khác, Giản Đồng vẫn sẽ là Giản Đông vâng vâng dạ dạ ấy, nhưng bây giờ, thì không được.

Cô ấy cần một không gian yên tĩnh, ẩn giấu mình đi, không nghĩ gì, không làm gì.

“Nếu như dựa theo lí mà nói, cô hãm hại tôi trước, thì tôi hoàn toàn có thể không quan tâm đến sự sống chết của cô” Giản Đồng chậm rãi nói: “Nếu như, cô có ý kiến với tôi, rồi trở thành lí do cô có thể tùy ý hãm hại tôi, vậy thì, tôi nghĩ, tôi có thể đem tất cả mọi thứ cô đã làm với tôi, trả lại cho cô.

Vả lại, Trân Mộc Mộc, cô cho rằng bây giờ cô sở dĩ có thể mạnh khỏe để đứng trước mặt tôi, là vì sao?”

Giản Đồng bật cười, “Hoặc là, cô có thể đến làm phiền ông chủ một lần nữa, cô thử nghĩ xem, lần này anh ấy sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với cô?”

Không cần phải nói nhiều lời.

Nếu như Trân Mộc Mộc vẫn không hiểu, hoặc là, thực sự không hiểu, hoặc là, tự Trân Mộc Mộc không muốn hiểu.

“Tôi, tôi không biết chị đang nói gì. Giản Đồng, chị quá kì lạ rồi, nói những lời vô lí thế này, chị không muốn giúp thì thôi, không cần thiết phải nói ra những lời vô lí như vậy để vứt bỏ đi sự hiềm nghỉ của chị”

Nếu như, từ “hiềm nghỉ” này, đối với những người bình thường mà nói, vậy cũng chỉ là cái ý nghĩa ở trong sách giáo khoa, vốn không có quá nhiều hàm ý, nhưng đối với Giản Đồng mà nói, hai từ “hiềm nghỉ” này, cô lại cảm thấy sợ hãi và có ác cam.

Sắc mặt, với cái nhìn của mắt thường thì thấy xám xịt, hít thở sâu, rôi nhìn Trân Mộc Mộc, ngay cả đến giọng nói thô khàn, cũng có chút sắc bén, nhưng giọng nói của cô vẫn thô khàn như vật, cho dù có sắc bén, cũng chỉ khiến người khác cảm thấy không êm dịu đến kì lạ.

“Hiêm nghi? Trân Mộc Mộc”, lúc này Giản Đồng tức giận rồi áp sát vào Trân Mộc Mộc, “Cô có biết ý nghĩa của từ ‘hiềm nghỉ này là gì không?

Hiềm nghi?

Hiềm nghỉ cái gì?

Tôi lại cần phải vứt bỏ hiềm nghỉ gì?

Là tôi đã hại cô sao?

Là tôi đã tố cáo cô sao?

Trân Mộc Mộc, cô có thấy mất mặt không?

Cô hại người khác, lại bị lộ chân tướng, cô lộ chân tướng, bị công ty điều tra được, cô lại quay ngược lại nói tôi không cầu cứu giúp cô? Trân Mộc Mộc, rốt cuộc, là ai đã cho cô dũng khí can đảm như vậy chứ?

Rốt cuộc là ai đã cho cô cái quyên được đăng chân lên đằng đầu như vậy chứ?”

“Chị, chị, …chị…” Trân Mộc Mộc choáng váng, mỗi một câu nói của Giản Đồng, khiến cho cô ta phải lùi lại một bước, Giản Đồng tiến lên từng bước, Trân Mộc Mộc lùi xuống từng bước, Giản Đồng ở trước mặt này… sao lại không giống với Giản Đồng của trước kia rồi?

“AI Giản Đồng! Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Chị chính là giả bộ! Bộ dạng đáng thương kia của chị, đều là giả bộ hết!

Ở đây không có người đàn ông nào, không có cậu chủ Tiêu, không có ông chủ, mà tôi, cũng bị đuổi khỏi Đông Hoàng rồi, có phải chị cho rằng, từ giờ không cần phải giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi nữa rồi, bởi vì không ai có thể vạch trần bộ mặt của chị nữa đúng không???”

Giản Đồng dừng lại, nhìn về người con gái đang đứng trước mặt mình… không, cô ta vẫn là một đứa bé gái, nhìn đứa bé gái ấy một hồi lâu, đột nhiên, cô bật cười, khác với nụ cười không ra tiếng lần trước, lần này, cô cười to lên, âm thanh đó, khó chịu đến nỗi khiến Trân Mộc Mộc phải bịt chặt tai lại.

“Có gì đáng buồn cười chứ? Bị tôi nhìn thấu mọi thứ rồi đúng không?”

Giản Đồng lườm nghiêng về phía Trân Mộc Mộc, lắc lắc đầu, từng câu từng chữ, chậm rãi nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, cô nên rời đi rồi.”

“Chị đuổi tôi sao? Chị đừng có mơi Chị làm cho cổ họng tôi ra nông nỗi này, bác sĩ nói, phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục, cho dù hồi phục, thì cũng không thể giống như trước kia rồi. Bây giờ chị lại muốn đuổi tôi đi?”

Nghe Trân Mộc Mộc lại nhắc đến cổ họng của cô ta, Giản Đồng bỗng thấy cổ họng có chút chua chát… cô trước kia, cũng từng có một cổ họng khỏe mạnh, “Có những chuyện, không có tại sao, cũng không có lí do nào có thể giải thích được. Cổ họng của cô, chỉ là hỏng tạm thời, cô nên cảm thấy may mắn, vì thời gian tổn hại, không phải là vĩnh viễn.”

Cô ấy nói xong câu nói có chút mơ hồ, không cho Trân Mộc Mộc thêm cơ hội nào nữa, hỏi một lần nữa: “Cô thật sự không đi?”

“Chị đừng nghĩ sẽ đuổi được tôi đi”

Giản Đồng gật gật đầu, cầm điện thoại lên, gọi cho Tô Mộng: “Chị Mộng, em muốn nhờ chị giúp em chuyển vài lời cho ông chủ, nói là, em muốn thu hồi lại lời cầu xin lúc đầu mà em đã thay Trân Mộc Mộc xin ông chủ cho cô ấy một con đường sống, vì cái này, em băng lòng bỏ ra bất kì mức già nào.”

Trân Mộc Mộc nghe xong, sắc mặt trở nên trằng bệch, “Giản Đồng, đừng Điện thoại của Giản Đồng vẫn chưa cúp máy, cô ấy nhìn Trân Mộc Mộc, rồi nói với Tô Mộng một câu: “Chị Mộng, đợi một chút.”

Lúc này cô mới nhìn lại Trân Mộc Mộc, chậm rãi nói: “Bây giờ cô đã nghe hiểu lời nói lúc này của tôi rồi sao?”

Trân Mộc Mộc sắc mặt tái mét, căng thẳng nhìn vào chiếc điện thoại trong tay của Giản Đồng, cho dù trong mắt cô ta vẫn có chút không can tâm, nhưng vẫn gật gật đầu.

Giản Đồng lại nói vào chiếc điện thoại: “Chị Mộng, thật ngại quá, chuyện em vừa nhắc đến, em vẫn chưa nghĩ kĩ, chị tạm thời đừng nói lại với ông chủ nữa nhé.”

Giản Đồng nói rất chậm rãi, nhưng Trân Mộc Mộc có muốn cơ hội chen miệng vào, cũng không có, tốc độ nói của Giản Đồng vốn không nhanh, nhưng cũng không để người khác ngắt lời: “Trân Mộc Mộc, tôi và cô, chỉ là quan hệ đồng nghiệp và bạn chung phòng, tôi không nợ cô cái gì. Điều này, cô đã từng nghĩ đến chưa? Từ đầu đến cuối, tôi không nợ cô bất cứ thứ gì.

€ó muốn giúp cô hay không, nằm ở sự nguyện ý của bản thân tôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play