Chương 301 Anh không có cảm giác an toàn sao

Giản Đồng nhìn sâu vào Trân Mộc Mộc.

“Cô lấy Giản Thị ra uy hiếp tôi sao?”

“Giản Đồng, cô đi tố cáo đi, đến lúc đó cả thế giới cũng sẽ biết Giản Thị chính là một cái vỏ rỗng. Tôi rất vui khi thấy cô mất đi tất cả. Cô mất đi tất cả, vẫn có thể giống như bây giờ, đứng ở trước mặt chất vấn tôi, vẫn có thể cao cao tại thượng như vậy sao!”

Người cô hận nhất hận nhất, chính là Giản Đồng, cô ta dựa vào cái gì mà dám cao ngạo như vậy chứ.

Loại người đã từng thấp kém như vậy, dựa vào cái gì mà vừa quay người, qua ba năm, lại có thể sống tốt hơn cô chứ.

Giản Đồng bẩn thỉu hèn hạ, người phụ nữ như vậy, mà bản thân mình mãi mãi không thể sánh bằng sao?

“Cô có tài cán gì chứ, không phải chỉ là thừa kế sự nghiệp của ông cha sao? Những gì cô có được, đều là người nhà cô cho cô. Không, không đúng. Là cô từ trong tay người nhà cô giành được. Giản Đồng, cô không chỉ đê tiện, lòng dạ cô còn rất đen tối. Ngay cả người nhà mình cũng không buông tha!”

“Bốp!” Tay lão Kim run rấy: “Cô nói bậy nói bạ cái gì! Chủ tịch Giản đã nói không nhắc tới chuyện cũ, cô còn muốn làm loạn tới khi nào!”

Trân Mộc Mộc đột nhiên điên lên, hung hăng nghiêng đầu, trợn mắt nhìn lão Kim: “Ông cho là ông tốt hơn tôi chỗ nào? Ban đầu không phải ông cũng xem thường người phụ nữ này, nói cô ta lòng dạ ác độc ngay cả người trong nhà cũng không buông tha sao!”

Sắc mặt lão Kim tái đi, nhìn qua Giản Đồng: “Chủ tịch Giản, không phải. .. Không phải như cô nghĩ đâu!”

“Đừng chối nữa. Có gan nói không có gan thừa nhận sao?

Ít nhất tôi vẫn tốt hơn ông một chút, tôi làm, tôi thừa nhận! Ông có dám không!”

“Giản Đồng, cô cho là cô lấy lòng được rất nhiều người sao? Cô biết toàn bộ công ty ngấm ngâm gọi cô là gì không? Hắc quả phụ! A, tôi quên mất, cô là một tội phạm chưa tốt nghiệp trung học bị đi cải tạo lao động, làm sao biết hắc quả phụ là ý gì chứ. Có muốn tôi giải thích cho cô một chút không?”

Giản Đồng lẳng lặng nhìn khuôn mặt vô cùng tức giận trước mặt cô, từ trước đến nay, cô chưa từng vì thế mà tức giận, hôm nay, lại càng không tức giận.

“Nói đủ chưa?”

Ngực Trân Mộc Mộc kịch liệt phập phồng, đôi mắt đầy giận dữ, Giản Đông không nặng không nhẹ mở miệng hỏi.

“Trân Mộc Mộc, cô biết, tại sao, vừa nãy tôi đồng ý không so đo chuyện cô tiết lộ bí mật, bỏ qua cho cô không?”

Trân Mộc Mộc vươn cổ lên, có thể thấy cô ta không muốn nghe Giản Đồng nói cho lắm.

“Cần gì phải như vậy chứ?” Giản Đồng khẽ thở dài một hơi.

Trân Mộc Mộc trợn mắt nhìn qua: “Không cần cô thương hại! Than trời trách đất cho ai nhìn?”

“Cần gì phải như vậy chứ. .. Trân Mộc Mộc, chuyện tiết lộ bí mật, tôi không hỏi chỉ tiết, cũng không hỏi là cô tự nguyện hay là vì không cẩn thận. Biết tại sao tôi lại không đi so đo chuyện này không? Nếu Trân Mộc Mộc cô thật sự có dã †âm hại Giản Thị, tin tức truyền thông nhiêu như vậy, chuyện tiền vốn của Giản Thị bị gián đoạn, cô chỉ cần muốn truyền ra ngoài, thì thiên hạ sớm đã biết hết rồi.”

Đôi mắt trong suốt của Giản Đông nháy mắt rơi vào tâm mãt của Trân Mộc Mộc: “Nhưng sự thật là, trước mät, cũng chỉ có Kane Filoch biết chuyện này”

Lúc ở công ty, cô đã sớm nghĩ ra những điều này.

Tin tức là một lá thư có cánh, nếu như có người muốn truyền đi thì cả thế giới sẽ biết hết, như vậy, toàn thế giới cũng đã đều biết rồi.

“Trân Mộc Mộc, cần gì phải như vậy chứ? Là bởi vì ghét tôi sao?” Cho nên câu nói nào cũng ngụy biện sao?

Trân Mộc Mộc chợt chấn động, một giây kế tiếp căn chặt môi, kiêu ngao trợn mắt nhìn Giản Đồng một cái: “Tôi rất ghét cô! Đời này người tôi ghét nhất, chính là cô! Tôi từ trước đến này chưa hận ai như cô. Nhưng Trân Mộc Mộc tôi ít nhất không đến nồi mất trí! Toàn bộ trên dưới Giản Thị, phụ thuộc vào Giản Thị mà sống là hàng ngàn gia đình. Trân Mộc Mộc tôi coi như hận cô hận đến nồi muốn cho cô một cái tát, cũng sẽ không bởi vì lợi ích của chính mình, làm cho nhiều nhân viên rơi vào thất nghiệp, như vậy nhiều gia đình sẽ không Giản Đồng nhìn Trân Mộc Mộc thật lâu, đột nhiên “Phụt” một tiếng bật cười, đưa tay đẩy Trân Mộc Mộc ra: “Không thể không nói, bây giờ cô, đáng yêu hơn nhiều”

Cô giơ tay nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, tôi xin phép đi trước.”

Lão Kim ở một bên, vân run sợ trong lòng: “Chủ tịch Giản, ban đầu tôi nói cái đó, là bởi vì. . “

“Được rồi” Giản Đồng không để cho lão Kim nói dài dòng, cô lập tức mở miệng, lão Kim sắc mặt trăng bệch, một giây kế tiếp, ‘Nói cũng đã nói rồi” Giản Đồng bình tĩnh nói: “Tiền thưởng tháng này, sẽ không vì ông thừa nhận sai lâm hay là tranh cãi, mà bị cắt đi đâu”

Nói xong, Giản Đông đưa tay ra mở cửa nhà: “Trân Mộc Mộc, mặc dù tôi tha thứ cho cô, nhưng cô không thể ở lại Giản Thị, nếu cô hận tôi, vậy thì cứ tiếp tục hận đi” Cô đi ra khỏi cửa, xoay người nhìn bên trong nhà một cái: “Tìm một người tốt và sống một cuộc sống tốt đi” Trên mặt cô, còn treo bộ mặt cao cao tại thượng mà Trân Mộc Mộc ghét nhất: “Tôi cho phép cô, hận tôi đến khi tôi chết mới thôi.”

Trân Mộc Mộc cứ như vậy lẳng lặng nhìn bóng lưng khập khiêng kia biến mất trước mặt cô.

Thật lầu sau, như biến mất vào trong mây mù vậy, “Lão Kim, cô ta là có ý gì?” Cô chợt nhảy cảng lên, tức giận giậm chân: “Tôi ghét nhất cái loại tự cho mình là đúng của cô ta! Tố cáo tôi đi! Tôi không sợi Trong gió đêm, lúc Giản Đồng về nhà, đã là ba giờ sáng.

Khoảnh khắc mở cửa, theo thói quen thay đôi dép sớm đã xếp ngay ngắn ở đó, đôi dép đó như chờ đợi chủ nhân của mình trở về, đôi dép bông hình con thỏ màu hồng, lông xù, vào cuối thu, đi vào rất ấm áp.

Cô kinh ngạc, tối nay đèn phòng khách tối như vậy.

Ngủ rồi sao?

Ngón tay ấn công tắc điện phòng khách, trong nháy mất, trong phòng hiện lên ánh sáng ấm áp.

Cô theo bản năng nhìn ra phòng khách. …

Không có người?

Vì vậy vội vã đi tới ban công Trên ban công vần bày chiếc ống nhòm chuyên nghiệp kia, nhưng mà, không có một bóng người.

Người đâu rồi?

Trong lòng hốt hoảng, liền xoay người đi vào phòng ngủ, bước chân có chút vội vã, đẩy cửa, bật đèn, làm liền một mạch.

Trái tìm bị loạn lên, rốt cuộc cũng yên tâm lắng xuống.

Cô bước hai bước, đến nơi anh đang năm, ngồi xổm xuống, nhìn anh đầu tóc rối bời, lộ ra bên ngoài chăn, nếu như không biết người trong chăn này là ai, không nhìn tới gương mặt đó, cô cảm thấy, người trước mặt này, còn có chút đáng yêu, đầu tóc bù xù lộ ở bên ngoài, cả người co thành hình con tôm.

Người ta nói, lúc ngủ mà cuộn người lại, là không có cảm giác an toàn.

Trâm Tu Cẩn không có cảm giác an toàn sao?

Không khỏi cảm thấy buồn cười, tự nhiên lắc đầu một cái. .. Cô cảm thấy, người nói ra những kết luận kia, nhất định là một kẻ lừa bịp, căn bản chỉ toàn là hoang đường.

Cô quả thực không nghĩ ra, vì sao Trâm Tu Cẩn lại không có cảm giác an toàn.

Dù cho cả thế giới không có cảm giác an toàn, Trầm Tu Cẩn cũng sẽ không thể không có cảm giác an toàn.

Người trong chăn tựa như bị đánh thức, động đậy, mở ra đôi mät lim dim buồn ngủ, dụi dụi mät, mềm nhữũn nói: “Đồng Đồng cô về rồi, tôi nấu mì sợi, để ở trong cặp lồng, tôi đi lấy cho cô nha”

€ó lẽ, cô thật sự đói, người phụ nữ rất dịu dàng, không hề cự tuyệt, “Được.”

Người nọ lập tức từ trong chăn chui ra ngoài, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, hí ha hí hửng đứng lên, chạy ra phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play