Chương 299 Người tiết lộ bí mật

Hi Thần không giải thích được, Trầm Tu Cẩn không cho anh đi đến chỗ của Giản Đồng, không những vậy, bác sĩ nhà anh sau khi tiêm cho Trầm Tu Cẩn một kim cuối cùng xong, trở vê có vẻ rất lo lắng.

Hi Thần cảm thấy, Giản Đồng nhất định biết gì rồi.

Kết quả gọi điện thoại cho Giản Đồng, mà bên kia giống như là ăn phải lựu đạn, lời tốt lời xấu đều như đang chỉ trích Hi Thần là “Kẻ ăn chơi”, “Chơi đùa thế giới”, “Dạy xấu người khác”.

Hi Thần nhìn điện thoại trong tay bị cúp máy trước, lại càng khó hiểu.

Nói anh là một kẻ ăn chơi … Thật kỳ lạ, anh là một kẻ ăn chơi, chơi đùa phụ nữ, cũng không phải là ngày đầu tiên cô biết điều đó.

Hơn nữa, liên quan gì đến cô chứ?

Còn nói anh “Dạy xấu người khác”. .. Anh có thể dạy xấu ai?

Hi Thần trái lo phải nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ tới, chân tướng sự việc.

Giản Đồng cúp điện thoại của Hi Thần, vẫn tức giận như cũ.

Tên ngốc trong nhà kia, nói dễ nghe một chút thì gọi là ngây thơ, nói khó nghe một chút chính là “ngu xuẩn'”, căn bản chỉ là làm mới lại ký ức.

Tên ngốc kia, làm sao có thể biết những thứ đó.

Cái gì mà nóng nóng bỏng bỏng chứ… Ai thấy một đứa trẻ tám tuổi, hiểu những thứ kia bao giờ chưa?

Không phải Hi Thần dạy, thì còn ai dạy nữal Ngay sau đó, Hi Thần cứ như vậy mà bị gán tội.

Gác lại điện thoại di động, đúng lúc Vi Vi An gõ cửa.

“Chuyện tiết lộ bí mật, vẫn không tra ra được sao?”

Chuyện này vốn không thể tùy tiện truyền ra ngoài, chỉ có thể âm thầm đi tìm sơ hở.

Chính vì điều này nên mới phải cẩn thận.

Mặt Vi Vi An đầy lo lắng lắc đầu một cái.

“Không cần điều tra nữa”

“Chủ tịch Giản, tại sao không trực tiếp tìm kế toán trưởng hỏi một chút?”

“Tôi tin anh, nếu như anh muốn tiết lộ bí mật, đầu tiên anh sẽ phải đối mặt với hình phạt của nhà tù. Nếu như anh vô tình tiết lộ bí mật, vậy chuyện này, anh chưa chắc đã biết. Vào lúc này cần gì phải làm mất lòng nhân viên kỳ cựu chứ: Giản Đồng nhíu cô suy nghĩ, đáy mắt suy nghĩ sâu xa, “Như vậy đi, trước tiên cô gửi tất cả sơ yếu lí lịch của toàn bộ nhân viên bộ tài vụ vào hộp thư của tôi”

“Chị muốn tìm từng người một sao? Chả khác nào mò kim đáy biển cả”

“Cho nên tôi điều tra bộ tài vụ trước. Vi Vi An, Giản Thị không thể giữ lại một quả bom hẹn giờ”

“Nếu như trong bộ tài vụ không tìm được, thì phải tìm toàn bộ công ty sao? Cô biết toàn bộ Giản thị có bao nhiêu nhân viên không?”

Cứ tìm như vậy, căn bản không phải là biện pháp Cô không nghĩ tới, Giản Đông sẽ dùng loại phương pháp ngu ngốc nhất này.

“Được rồi, tôi đi làm” Vi Vi An biết, người phụ nữ này nhìn thì âm thâm, thật ra tính cách vô cùng bướng bỉnh.

Đêm khuya Giản Đồng ở trong phòng làm việc, nhìn thứ Vi Vi An gửi tới Một trang sơ yếu lý lịch hấp dân sự chú ý của cô.

Tấm ảnh thẻ trên sơ yếu lý lịch, một cô gái có ngũ quan thanh tú, làn da tràng nõn, nhìn rất hoạt bát Cô câm điện thoại lên, bầm một dãy điện thoại: “Lão Kim, ông tới công ty một chuyên”

Đổi phương hiển nhiên không nghĩ tới, cô sẽ đưa ra cái yêu câu như vậy vào lúc này: “Bây giờ sao?”

Trong giọng nói kinh ngạc của đối phương, liên nghe được đổi phương không tình nguyện cho lãm Người phụ nữ trước bàn làm việc tỉnh bơ, nhưng không làm người khác hoài nghỉ: “Ngay bây giờ.”

“Nhưng Đổi phương còn muốn tranh cãi, Giản Đồng đã lạnh lùng cúp điện thoại.

Cô không sợ đối phương không đến.

Quả nhiên, một giờ sau Người tới rồi.

Lão Kim là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một kế toán trưởng của công ty, tiên lương hàng năm hai trăm vạn, không tính tiền thưởng, lão Kim coi như là một người thành công trong mãt mọi người.

Lúc lão Kim tới, mặc dù không nói gì, nhưng cũng không thể kiểm soát được dấu vết trên khuôn mặt anh.

Giản Đồng thu hết vào trong mät, đứng lên rót cho lão Kim một chén trà, đưa đến trước mặt đổi phương.

Đã trê thể này, đem người từ trong chăn ra, gọi một cú điện thoại đem người đến công ty, quả thật không tử tế cho lãm.

Nhưng…

Nếu như cô đoán không sai, cô đối xử như vậy là quá tử tế với lão Kim rồi Bà chủ tự tay rót trà cho mình, dù có tức giận đến mức nào, lúc này lão Kim cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nâng ly trà lên uống một hớp.

Chiếc máy tính xách tay trên bàn liền đổi hướng, đổi mặt với anh.

“Nhìn một chút, người này, quen biết không?”

Lão Kim liếc mãt nhìn bức ảnh trên trang sơ yếu lí lịch trong máy tính xách tay, “Cô ấy là trợ lý của tồi”

“Trừ điêu này ra thì sao?”

Lão Kim nghe vậy, chợt đứng dạy khỏi ghế ngồi, giận dữ kêu lên “Chủ tịch Giản, cô có ý gì?”

“Ông đừng lo lãng, ” Giản Đồng vn như cũ ngồi ở sau bàn làm việc của mình, cũng không bị sự tức giận như bị làm nhục của lão Kim hù dọa, chỉ lên tấm hình kia “Tôi không quan tâm lãm đến cuộc sống riêng tư của nhân viên. Có phải trợ lý hay không, tôi cũng không có hứng thú.” Chỉ cân không ảnh hưởng đến công việc, những trò vụng trộm này, cô không có hứng thú đi tìm hiểu.

Nhưng lão Kim hiển nhiên vân chưa ý thức được chuyện quan trọng mà cô tìm anh tới ngày hóm nay.

“Lão Kim, ông làm việc cho Giản Thị bao nhiêu năm rồi?”

“Được hai mươi năm rồi”

“Tôi vừa tiếp nhận Giản Thị, nhưng nếu bàn tới chuyện này, lúc ông nội tôi còn ở đây, chúng ta đã gặp nhau rồi, cũng coi như là đã quen biết hai mươi năm rồi đúng không.”

Cô chỉ vào bức ảnh kia “Chuyện xảy ra với tôi, chăc hẳn, mấy người các ông, ít nhiều gì cũng đều biết một chút. Vậy ông có biết, cô gái này, tôi có quen không?”

“Chủ tịch Giản biết cô ấy sao?”

Lão Kim không khỏi kinh ngạc.

“Ừ, biết. Tôi từ trong tù đi ra, không có nơi đế đi, liền đi đến khu giải trí Đồng Hoàng, cái này chäc hản ông cũng biết đúng không. Nguyên nhân lớn nhất tôi đi đến Đông Hoàng chính là, Đông Hoàng có nhà trọ cho nhân viên. Nói thẳng ra, cô ấy chính là bạn cùng phòng đầu tiên của tôi từ sau khi tôi ra tù.”

Giản Đồng không né tránh quá khứ ô nhục của mình trước mặt người khác. Chuyện từng xảy ra, không cân phải giấu giấu diếm diểm, dù nó tốt hay xấu, cũng sẽ không vì cô dồn hết tâm trí quên đi, mà không tôn tại nữa.

Lão Kim không ngốc, nghe đến đầy, trong lòng mơ hồ bất an Giản Đồng nhìn thấy ánh mät lảng tránh của anh, ngược lại cũng khỏng ép anh, mở miệng lần nữa: “Ban đầu cô ta bị hại, sau đó cô ta xui xẻo, khăng khăng cho räng nguyên nhân là vì tôi”

Tại thời điểm này, cô nói: “Nói trăng ra là, chúng tôi có thù oán. Nói chính xác chính là, cô ta cho là, chúng tôi có thù oán”

Lão Kim càng đứng ngôi không yên, trên cái đầu hói, mô hồi lạnh chảy ra đâm đìa.

Giản Đồng nhìn vẻ mặt hoảng loạn của lão Kim, đáy mặt cô có chút thất vọng Còn không chịu nói sao?

Đang chuẩn bị lột mặt nạ của lão Kim ra, đối phương đột nhiên ngang đầu, hết sức lo sợ nói “Cái người Trân Mộc Mộc này, tôi thật sự không biết cô ta có vấn đề. Cô ta quyến rũ tôi, tôi là đàn ông mà, vậy nên đã cùng cô ta có quan hệ không rõ ràng. Nhưng tôi không có ý làm hại Giản Thị. Cô ta trọ ở bên ngoài, tôi có một cái nhà trọ nhỏ, bình thường tôi cũng sẽ đi đến đó. Có lúc sẽ đem công việc vê nhà làm. Cô ta cũng đi theo tôi hai năm rôi, thời gian đó cũng không khác gì con thiêu thân. Hơn nữa, tôi nghĩ, cô ta cũng làm việc ở Giản Thị, cũng là người của bộ tài vụ, cũng cùng bộ phận với tôi, một mặt làm nhân viên đáng tin cậy dưới tay tôi, một mặt làm tình nhân nhỏ trên gối của tôi. Chủ tịch Giản, tôi thật sự không biết, Trân Mộc Mộc này hóa ra còn có tâm tư như vậy”

Anh phản ứng chậm chạp, cũng biết rõ, tối nay, Giản Đông yêu cầu anh lái xe đến cồng ty vào đêm khuya như thế này, cũng biết bí mật của công ty từ đâu mà bị tiết lộ ra ngoài rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play