Chương 278 THẬT MUỐN LỪA ANH ẤY VÀO SƠN ĐỘNG ĐEM BÁN

Đứng trong thang máy, Giản Đồng nhìn theo cái đuôi đi theo sau mình, có một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy đầu cô nhất định là hỏng rôi.

Cứ như thể bị anh quấy nhiễu mà đồng ý đưa anh đi cùng.

Lúc này, quần áo trên người anh vẫn là bộ của ngày hôm qua, quân áo, giày dép sau khi sấy khô xong, mặc lên người, cô lại có chút lo lắng sẽ bị người quen nhận ra, “Cúi đầu”.

Người đó nhìn cô quay lại, không một câu thắc mắc, ngoan ngoãn đưa đầu giơ về phía trước mặt cô. Lộ ra phần tóc gáy màu đen, nhưng dù có như thế, thì cô vẫn cân hơi hơi kiêng chân lên, lấy chiếc mũ liên với áo khoác ngoài đội lên cho anh: “Lát nữa đến siêu thị, không được chạy lung tung, không được lột mũ trên đầu xuống”.

“Vâng”. Nhìn người đó gật đầu lịa lịa, Giản Đồng mới thở phào một hơi.

Mở cửa xe, lần này, anh như đã thân thuộc tự mình vòng qua ngồi lên ghế lái phụ, học theo Giản Đồng, mở cửa bên ghế lái phụ ngôi vào.

Giản Đồng thắt dây an toàn, anh cũng học theo rất có trình tự.

Mặt Giản Đồng cả chặng đường đều đanh lại, trong lòng tức giận với bản thân sao lại mêm lòng, sao lại đông ý với anh.

Rất muốn trút giận lên người bên cạnh, nhưng người đó cứ ngoan ngoãn như thế khiến cô không tìm được bất cứ lý do gì để trút giận.

Thật sự rất bức bối.

Đến bới lông tìm vết cũng không tìm thấy.

Thời gian lái xe rất lâu, cô đặc biệt chọn một siêu thị tương đối xa, quy mô không lớn lắm, chỉ vì lo lắng sẽ đụng vào người quen.

Một người trước một người sau, anh bám sát theo đuôi cô không rời.

Lấy tiền xu nhét vào xe đẩy, đẩy xe, vui mừng hớn hở đi theo phía sau cô.

Mua dao cạo râu, hỏi anh cái nào tốt, anh cười ha ha nói, Đồng Đồng chọn thì đều tốt cả.

Cô đanh mặt: “Ai cho anh gọi tôi là Đồng Đồng?”

“Hả? Không được gọi Đông Đồng sao?” Bộ dạng vô cùng thất vọng.

Cô quay đầu nhìn sang, ngượng ngùng chọn loại dao cạo trước đó anh sử dụng, ném vào trong xe đẩy, không thèm đếm xỉa đến người phía sau, rồi tiến về phía trước.

Quay đầu nhìn, người kia không biết đã chạy đi đâu mất. Cô lo lắng vừa định đi tìm người.

Thì một giọng nói từ phía lối rẽ truyền đến.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng, cái này, cái này”.

Thở phào một hơi, lại mang theo chút tức giận, cô hơi có chút loạng choạng tiến vê phía trước người đó, mặt lạnh lùng chất vấn: “Nói là không được chạy lung tung rồi!”

“Em xin lỗi”. Người đó cúi đầu, đại khái cũng là biết bản thân làm sai điêu gì đó chọc đến cô, Giản Đông hơi mím môi, mặc dù anh đã xin lỗi rồi, nhưng cô lại có một loại cảm giác khó chịu mà bản thân không thể giải thích được.

Đây đã là lần thứ hai cô nghe thấy anh nói xin lỗi.

Chưa bao lâu thì người này đã học được cách xin lõi Nhưng lời xin lỏi như thế, lại khiến cô không mấy vui vẻ “Còn nữa, đừng gọi tỏi là Đông Đồng, nhớ chưa?”

“Vâng, nhớ rồi, Đông Đồng”.

“ Giản Đồng có một loại ảo giác giống như đấm vào cục bồng, nhìn gương mặt anh tuấn của người đó, ngần người một chút, có một chút ảo giác…Hoài nghi, có phải anh ấy cố ý hay không?

Bên tai “Đồng Đồng, nhìn cái này, em muốn đôi dép lê thỏ xanh hồng này”

Giản Đồng nghi ngờ đói tai của chính mình, cái gì thể này? Dép lê thỏ xanh hông?

Cô nhìn theo ngón tay người ấy chỉ, nhìn gương mặt anh vô cùng thích thú nhìn lên đôi dép thỏ xanh hồng vô cùng mơ mộng, vô cùng trẻ con.

Làc lắc đầu…người này tuyệt đối không phải cô ý.

Trong kí ức, cả cuộc đời này Trâm Tu Cẩn chưa bao giờ thích những loại màu säc nõn nà, những hình thủ trẻ con như thế.

“Em muốn”. Tiếng người đó vang lên bên tai, nhỏ giọng nói Cô nhìn con người ây đang nhìn chăm chăm vào cô nài nỉ, lại có chút không nỡ đặt xuống đôi dép đã câm sẵn trong tay.

Không phải cổ ý đi, vừa rồi, tuyệt đối không phải cố ý.

Lại một lần nữa, cỏ phủ nhận ảo giác trước đấy của mình Lại bị đôi mät lấp lánh ấy nhìn chăm chăm, mặt cô đỏ lên, cũng không biết đỏ lên gì điều gì, rồi cũng khó chịu nói: “Rồi, mua cho anh”.

Một đôi dép thỏ xanh hồng, được bày trong chiếc xe đấy, không lâu sau, một đôi dép lê thỏ đỏ hồng và một đôi dép lê thỏ xanh hông được bày cạnh nhau trong chiếc xe đẩy.

“Không phải chỉ cần thỏ xanh hồng à?”

Người đó vui vẻ thánh thót nói: “Thỏ xanh hồng là của em, còn đỏ hồng là của Đồng Đồng”

Giản Đồng lúng túng, lặng lẽ đưa tay vào trong chiếc xe đẩy nhỏ, không một tiếng động lấy ra đôi dép thỏ đỏ hồng thực sự quá trẻ con, chuẩn bị lặng lẽ đặt lại lên kệ.

Đôi dép trên tay, đến nửa đường thì bị lấy mất, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy người ấy ôm chặt đôi dép trong lòng, nhìn chăm chảm vào cô ấy, vô cùng phòng bị sợ cô ây sẽ cướp mất, lại là hai từ: “Cũng muốn”

Cô hơi mở miệng, đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương đau nhói lên.

Giơ tay lên day day thái dương: “Anh không đi nó thì lây làm gì?”

“Đồng Đồng đi”.

Được rồi, lần này cô khẳng định, thái dương cô thực sự đau, rất đau!

Hai người giận dữ nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói tôi muốn đi nó? Ở nhà tôi có dép đi trong nhà rồi”

“Em cảm thấy Đồng Đồng đi dép thỏ đỏ hồng, còn em đi thỏ xanh hồng rất hợp”

Ai muôn hợp với anh!

Giản Đồng suýt chút nữa thì bị ép nói ra những điều trong lòng ở trước mặt anh ấy.

Lúc này, vì hai người họ dừng lại trước kệ hàng ấy hơi lâu, khiển dì nhân viên säp xếp hàng trong siêu thị đi tới, đứng bên cạnh cảnh giác nhìn hai người họ.

Ảnh mất dì ấy giống như cho rằng bọn họ là kẻ trộm vậy, má Giản Đông chớp mät trở nên nóng ran, giật lấy đôi dép lê màu hồng trong tay người kia, ném vào trong xe đẩy, khó chịu hứ một tiếng: “Em mual”

Cô cho räng người này như thể đã là chọc giận cô hết mức rồi, nếu nghĩ như thế thì cô quá ngây thơ rồi Đến bàn chải đánh răng anh ấy cũng mua một đồi!

Một đôi đấy!

Màu hồng và màu xanh dê thương, mèo Kitty và mèo máy…Ai đến nói với có, tại sao cái siêu thị này diện tích không hề lớn, lại có thể tập trung được những thứ quái dị kì lạ này!

Ai đó có thể đến nói với cô, có thể đem tên họ Trầm này đến sơn động bán đi được không!

Giản Đồng đã rất bất lực đứng ngẩn người trước kệ đồ nhà bếp nhìn người đó vô cùng hăng hái đứng chọn lựa bát đũa, đối với mấy cái bát đĩa tạo hình dê thương kia, cô hoàn toàn tê liệt.

Lại một đôi cốc tình nhân bị người kia đặt vào trong xe đây.

Cô đã lấy điện thoại ra, lúc nghĩ tới việc gọi điện cho Bách Dục Hàng mới nghĩ ra là đám Bách Dục Hàng đang ở trên máy bay rồi.

Không sao, đổi người khác cũng được, cô chuyển sang gọi điện cho Hi Thần, điện thoại kết “Ừm, Tiểu Đồng, tôi đang họp, bận chết được, nói chuyện sau nhé”. Hi Thân nói nhỏ, rồi vội vàng †ät máy, dường như ở bên đó vồ cùng bận rộn.

Giản Đồng nhìn lên cô hình chỉ còn phát ra tiếng đường dây bận, trong lòng tích thành một bọc lửa, có một cảm giác kích động muốn đập điện thoại.

Nếu Vi Ví An ở đây, hoặc là Lục Minh Sơ ở đây, nhất định sẽ nhận ra được sự khác lạ của cô ấy.

Giản Đồng, trước nay đều là một cô gái rất điềm đạm yên tĩnh giống như nước vậy, lúc này ở nơi công cộng, lại nóng nảy đến mức muốn đập điện thoại. Cái phản ửng Lục Minh Sơ muốn đấy, nhưng có dùng trăm phương ngàn kế cũng không có được, mà Trầm Tu Cẩn lại có thể dê dàng làm được, khiến một Giản Đồng từ trước tới nay tâm lặng như nước lại có cảm xúc bộc phát như thế.

Bất luận là Trâm Tu Cẩn tỉnh táo, hay là đứa trẻ với nhận thức tám tuổi… Trầm Tu Cẩn đều có thế làm được!

Chỉ có anh làm được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play