Chương 272 KHÔNG NÊN MỀM LÒNG
Mưa đang rơi rất lớn, gió cũng rất lạnh, người này nói, anh ấy không rét.
“Theo tôi lên xe”. Cô không phân bua, chui ra khỏi vòng tay ấy.
Bước từng bước nghiêng ngả, đi về hướng chiếc xe cách đó không xa, từ lúc cô xuống xe, lúc đi về phía anh ấy, dưới chân như treo cả nghìn cản, mà khi quay lại thì đã nhẹ nhàng đi rất nhiều rồi Giản Đồng mở của sau xe.
“Không”.
Người đó nói: “Em không”. Anh bướng bỉnh như một cây đỉnh, đứng bên cạnh xe, nhất quyết không di chuyển “Tại sao không?”
“Em không muốn ngôi ở đây”. Người đó giống như một đứa trẻ, cản chặt không buông: “Em không ngồi đây, em muốn ngồi kia”. Anh chỉ vào ghế lái phụ phía trước.
Giản Đồng sửng sốt, lại có chút đờ đản, nhìn người đàn ông ở bên cạnh, “Chỉ…vì như thế?”
Không chịu lên xe chỉ vì muốn ngồi ở ghế phụ lái?
Người này ngốc thì đúng là ngốc rồi, nhưng sao cô còn không thể theo được nhịp điệu của anh ây như lúc anh ây bình thường chứ?
“Vi muốn ở gân chị hơn một chút”. Đôi mãt người ấy đầy nghiêm túc, lúc anh ấy dùng đôi mät đơn thuân, một mặt kiên định nói ra câu ấy, trái tim Giản Đồng, không thể khống chế được mà run lên.
Không nói gì, trong cơn mưa lớn, cô vòng qua phía ghế phụ lái: “Qua đây”. Mở cửa xe, ngâng đầu mặt không chút cảm xúc, hướng về phía người đàn ông vân đứng ở mặt kia của xe vậy vây tay Một khäc sau, mí mät cô lại giật giật, con người vừa rồi còn bướng bỉnh không chịu khuất phục kia lập tức nở nụ cười, vui vẻ lon ton chạy đến bên người cô, đột nhiên đưa mặt in lên trán cô một nụ hôn với tốc độ như bay: “Chị thật tốt”.
Giản Đồng thực sự đã không thể phân biệt rõ ràng, con người này, rốt cuộc bị làm sao.
Thực sự, quên hết tất cả, đến tính cách cũng thay đổi sao?
A, không đúng, không phải giáo sư Luther đã nói rồi sao, IQ của anh ấy chỉ như một đứa trẻ tám tuổi mà thôi.
Giơ tay sờ sờ trán, dường như vân còn lưu lại một tia ấm áp Cô mím môi, trầm mặc vòng qua ghế lái, mở cửa lên xe.
Mở máy, đạp ga, chiếc xe từ từ lăn bánh.
“Biết số điện thoại của anh Dục Hàng không?”
Cô thuận tay vất điện thoại của cô qua chỗ anh: “Biết dùng không? Tìm số điện thoại của anh Dục Hàng, gọi điện cho anh ấy, báo tin an toàn”.
Người đó lảnh lót nói một câu: “Biết”. Năm lấy điện thoại của Giản Đồng vất qua, cầm điện thoại trong tay, một lúc sau gương mặt lại trở nên do dự.
Giản Đồng hoài nghi nhìn anh một cái.
Hai tay câm điện thoại, dè dặt cần thận nói: “Cần mật khẩu…”
Đôi tay đang năm vỏ-lăng của Giản Đồng đột nhiên bất động một chút, trầm mặc một lúc rồi điềm đạm nói ra một dãy số: “0926”.
926 là tên của cô trong ba năm.
Điện thoại của Bách Dục Hàng kết nổi, Giản Đồng nhét tai nghe Bluetooth vào tay: “Tìm thấy rồi, anh ấy ở chö tôi”.
Người trong điện thoại, hỏi một loạt câu hỏi.
“Anh ấy đến cho tôi, tôi gặp anh ấy ở phía ngoài trang viên nhà họ Trâm”.
Bách Dục Hàng lại nói thêm gì đó, rôi ngät điện thoại.
Xe lái về hoa viên Ngân Tọa, lúc này đã là một giờ đêm rồi, chiếc xe lái vào hầm để xe của hoa viên Ngân Tọa, cô lại dân theo người đó, ngoan ngoãn ngồi im, cho đến khi đến thang máy của cư dân ở tòa nhà.
Căn nhà này vốn dĩ là của Trâm Tu Cẩn, nơi này rất rộng rãi, nhưng kiểu thiết kế của căn nhà này là dành cho những đôi vợ chồng trẻ hoặc những quý tộc đơn thân sống một mình Một phòng ngủ, một phòng khách, căn bếp.
mở, nhà vệ sinh, đến phòng sách cũng chỉ là phòng khách mở rộng một bên “Đi tầm qua đi” Cô lật giở tủ quân áo, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo rộng rãi, nếu cô mặc thì sẽ đến trên gối một chút, cũng không biết anh ấy có mặc được không, nhưng ở chồ cô cũng chỉ có thể tìm được một chiếc này, là anh có thể mặc được Lấy khăn tăm, đưa cả cho anh Sau khi đưa cho anh những đồ dùng cân thiết, Giản Đồng đi sang nhà bếp, chuẩn bị gì đó để ăn.
Sau một lúc, nghiêng đầu nhìn, người đó vân cứ đứng ngẩn ra ở chô cũ không động đậy: “Sao không đi tăm đi?”
“Em..” Người ấy nhìn cô với đôi măt đáng thương: “Chị, chị không giúp A Cân tâm à?”
“Sao tôi lại phải giúp anh tảm?” Sau khi cô nghe thấy câu nói ấy của anh, như phản xạ có điêu kiện hỏi lại.
“Mỗi lần đều là Trâm Nhị tăm cho A Cẩn mà”.
€ô nhìn con người ây cứ đứng ìm ở chô cũ, nhìn cô không chớp mät…giống như đấy là điều đương nhiên vậy.
Bât lực một lúc.
Cuối cùng, lạnh mặt nói: “Tự tam đi, ở đây không có Trầm Nhị, muốn có người giúp anh tảm, thì mau chóng đi về căn nhà kia đĩ”
Tại sao cô phải giúp anh tăm?
Đừng cho răng anh vất vả cực nhọc đến tìm cô, thì cô sẽ quên đi tất cả những chuyện xảy ra trướcđây.
Đừng cho răng giày của anh đi mòn rách rồi thì cô sẽ thay đổi cái nhìn với anh.
Không có cửa đâu!
Ảnh mắt người ấy thất vọng tùng hồi, cúi đây xuống, một lúc sau mới ngoan ngoãn nói: “A Cẩn tự tăm”.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Giản Đồng.
Dựa vào bồn rửa bát trong nhà bếp, cô có chút phiên muộn bực dọc thu tâm màt từ cửa nhà tăm về…cô bị làm sao thế này!
Trong lòng đây một bụng tức giận, không biết là vì bản thân hay vì người đó.
€ô lại hận bản thân vừa rồi ở trước trang viên nhà họ Trâm, mềm lòng vì hành động của người đó Giản Đồng, cô thật là võ dụng!
Không được quên, phải nhớ lí.