Chương 270 ANH ẤY LÀ ĐỨA TRẺ TÁM TUỔI

“A Cần, cậu sao lại…” Bách Dục Hàng là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng đưa tay về phía người đàn ông ở trên giường “Đừng động vào tôi!” Người đàn ông trên giường sợ hãi co rút vê phía sau, Hi Thân tiên lên, Sợ räng anh ấy sẽ làm động miệng vết thương: “A Cẩn, đừng động đậy! Cẩn thận miệng vết thương”.

Lân này, phải ứng của người ấy càng thêm kịch liệt, thậm chỉ giơ cánh tay đang truyền dịch ra, khua khoảng về phía Hi Thân đột nhiên tiến đến “A Cẩn, cậu làm sao vậy? Tới Tớ đây mài Hi Thân đây!”

Bách Dục Hàng giơ tay näm lấy Hi Thân đang muốn tiến lên phía trước lần nữa: “Bình tính một chút, trạng thái A Cấn không đúng”.

“Các người là ai? Các người đi ra đi, đi ra đi”.

Giọng điệu như một đứa trẻ, sửng sốt, sợ hãi nhìn vào một đám người xung quanh giường bệnh của anh ta, đột nhiên, lúc ánh mãt quét qua người phụ nữ duy nhât trong phòng, dừng lại.

Một giây sau, không thèm quan tâm đến đống dây dợ trên người, dưới con mắt sửng sốt của tất cả mọi người, lao vào trong lòng Giản Đồng, vô cùng tủi thân nói: “Chị ơi, em sợ”.

Giản Đồng trong chớp mắt liên biến thành khúc gỏ, đờ đản hơn bất cứ thứ gì, từng hồi gõ xuống não bộ, nhìn người đàn ông ở trong lòng mình, đang cầu cứu bản thân Không chỉ có cô, mà tất cả những người khác đều đã hóa đá, ngẩn ngơ đứng nguyên một chö, nhìn một màn kỳ lạ đang diên ra.

“Vậy là…A Cẩn?” Hi Thân dùng giọng điệu đến bản thân còn nghi ngờ, nói ra cảm nhận của tất cả mọi người trong lúc này.

Săc mặt Bách Dục Hàng đột nhiên trâm xuống, trầm giọng quát lên: “Mau! Mau đi thông báo cho giáo sư Luther”.

Giáo sư Luther là bác sĩ trực tiếp chữa trị cho Trâm Tu Cẩn.

“Chị ơi, chị bảo bọn họ đi đi, được không?”

Giản Đồng nhìn gương mặt anh tuấn của Trâm Tu Cẩn lại treo lên ánh mắt sợ hãi của một đứa trẻ, nhìn quần áo mình bị một đôi tay, túm thật chặt, cô đến phản ứng cũng trở nên chậm chạp…đây là…người đàn ông kia tư?

Giáo sư Luther đến, đương nhiên nhìn ra được trạng thái của bệnh nhân không ốn, mà người đàn ông trên giường bệnh lại nhất quyết không phối hợp với bác sĩ để kiểm tra, cứ dán lấy người Giản Đồng, hai tay túm chặt lấy góc áo của Giản Đồng, nhất định không buông ra Giáo sư Luther mặt đầy bất lực, “Anh Trầm không chịu phối hợp”.

Một cầu nói, dường như tất cả những con mắt ở đấy lập tức đồng loạt chuyến đến người Giản Đồng. Sắc mặt Giản Đồng biến đối, anh ấy không phối hợp, thì nhìn cô cũng có tác dụng gì.

“Cậu ây bây giờ chỉ nghe lời của cô”. Bách Dục Hàng điềm đạm nói.

Ý trong câu nói thì không cần giải thích ai cũng hiểu Dưới con mắt của tất cả những người trong phòng, Giản Đồng thở dài một hơi, tạm thời thỏa hiệp vụng về dỏ dành Trầm Tu Cẩn như dö dành một đứa trẻ Cô cảm thấy người cô đang đối diện không phải một người đàn ông trưởng thành, mà là một đứa trẻ tâm trí không hoàn thiện.

Kết quả chứng minh…

“Đối với tất cả mọi chuyện trong quá khứ, anh Trâm không có bất cứ kí ức nào”

Bách Dục Hàng cũng là người trong ngành y, nên người có tư cách nói chuyện với giáo sư Luther nhất chính là anh ta: “Ý ông là, câu ấy mất trí nhớ rồi?”

“Khỏng phải, không biết rõ nguyên nhân, nhưng chỉ số thông minh và nhận thức của anh Trâm, đã lùi vê trở thành một đứa trẻ tám tuổi”.

Săc mặt Bách Dục Hàng lập tức trở nên nghiêm nghị: “Cũng là nói, cậu ây bây giờ chỉ có sự nhận thức và năng lực hiểu biết của một đứa trẻ tám tuổi?”

Giáo sư Luther rất lấy làm tiếc nói: “Không cân quá lo lắng, tình hình này có lẽ chỉ cần qua một thời gian thì sẽ hết, hoặc một sự việc nào đó kích động thì có thể chuyển biến tốt”.

Đây đương nhiên là lời an ủi, Bách Dục Hàng cũng là người ngành y, tình hình này của bệnh nhân, có lẽ một hai tháng có thể hồi phục, cũng có thề là ba đến năm năm, hoặc…lâu hơn.

“Điều đáng mừng là, anh Trâm đã tỉnh lại rồi, trước mät thể trạng của anh ấy đều đã trở lại bình thường”.

Giáo sư Luther rời khỏi phòng bệnh.

Giản Đồng nhìn người đàn ông trên giường bệnh, gương mặt thân quen, nhưng nét mặt lại hoàn toàn lạ lâm…dè dặt cẩn thận như một đứa trẻ làm sai việc “Chị ơi, em khiến chị không vui sao?”

Cổ họng Giản Đồng khô khốc, biểu cảm phức tạp lắc läc đầu “Vậy sao nhìn chị lại không vui như thế?”

Lời nói ngây thơ như một đứa trẻ, khiến Giản Đồng vô cùng bối rồi quay đi chỗ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play