Chương 257: Anh mới chính là kẻ hèn mọn.

Giọng nói nức nở mang theo sự câu xin và sỉ nhục.

Trầm Tu Cẩn hơi dừng động tác lại, ngẩng đầu lên: “Nói vớ vẩn đâu!”

Anh trách mó!

c Người con gái ở phía dưới nghiêng đầu, trong mắt là sự nhục nhã và bướng bỉnh: “Chẳng phải làm nhục tôi là thú vui của Trầm Tu Cẩn anh sao?” Nước mắt trào dâng: “Nếu như anh muốn tôi hèn mọn trước mặt anh thi tôi sẽ toại nguyện cho anh”

Thứ mà anh cần không phải là điều này sao?

“Không phải” Giọng nói của người đàn ông khàn đi, trong mắt là sự đau khổ, anh nhìn người con gái ở dưới thân: “Anh.. ” Xin lỗi.

Anh ôm chặt lây cô từ đăng sau, ôm chặt lấy cơ thể yếu đuối của người con gái vào trong lòng.

Cổ họng như bị tắc, cô làm sao có thể nói lời nói bỉ ổi như vậy được chứ?

Làm sao có thể nói ra loại câu nói hèn mọn như vậy chứ!

Không!

Không đúng!

Là anh!

Là lỗi của anh!

Anh lại vừa ép cô, là anh lại ép cô!

Người con gái ở trong lòng quá gây, mái tóc dài của cô nhễ nhại mồ hôi quấn quanh ra sau lưng. Trong đôi mắt đen nháy của người đàn ông toàn là sự đau đớn, nhưng mà người con gái đang được anh ôm trong lòng lại không thể nhìn thấy được.

Sự cay đắng đần dần lan tỏa sang trái tim.

Anh chỉ là, chỉ là cái gì đây?

Anh chỉ là muốn chứng minh, Trầm Tu Cẩn anh ở trong mắt của Giản Đồng có giống những người khác không!

Chỉ là muốn cô đối diện với tất cả mọi thứ ở quá khứ, đối diện với anh!

Nhìn người con gái đang ở phía dưới, trong mắt của anh toàn là đau đớn thương xót. Anh sai rồi, sai một cách ngu ngốc, về sau anh sẽ không bao giờ dùng cách này để ép cô nữa.

Ôm lấy cô, anh hôn từng cái lên trên đầu cô, lên vai cô, lên trán của cô, anh cẩn thận hôn từng cái từng cái một. Anh ước gì có thể đưa tất cả mọi thứ cho cô.

Từng nụ hôn như nâng niu, như thương xót rơi xuống.

Nếu như không bị chìm đắm trong sự sỉ nhục, nếu như trong ký ức không có những quá khứ không chịu nổi thì có lẽ Giản Đồng sẽ cảm nhận được, nụ hôn của anh trông thì giống như bá đạo, nhưng thực ra đó lại là nụ hôn của sự thương xót, của sự trân trọng.

Động tác dường như có vẻ bá đạo đó, nhưng thực ra lại tràn đầy sự hối tiếc và bất an. Đúng vậy, từng là một hoàng để cao cao tại thượng. Mà ngày hôm nay, Trầm Tu Cẩn cũng có lúc sẽ bất an như vậy.

Mà giây phút này giữa hai người bọn họ, người thật sự hèn mọn, không phải là Giản Đồng, mà là người đàn ông đang giam cầm cô ở trong lòng. Tất cả mọi sự bá đạo, đều chỉ là một con hổ bảng giấy, chỉ là một chiếc cửa số bảng giấy che giấu đi sự bất an của anh.

Dường như có vẻ khiêm tốn, dường như có vẻ cứng rän.

Dường như đang chịu đựng sự sỉ nhục.

Trầm Tu Cấn hôn Giản Đồng, anh tuyệt đổi sẽ không nói câu “Xin lõi” với người con gái này. Mặc dù như vậy, nhưng mà từng nụ hôn của anh hạ xuống cũng tượng trưng cho một câu “Xin lỗi”

Nhưng, anh tuyệt đối sẽ không nói ra câu đó.

“Về sau, về sau đừng nói lời như vậy nữa, Tiểu Đồng, có được không?” Trong giọng nói khô khan có một chút thương hại, Trầm Tu Cẩn dường như che giấu sự khiêm nhường của bản thân dưới thái độ mạnh mẽ.

“Đi đi! Anh đi đi!”

Cô giấy giụa, hai tay sớm đã được thả tự do, vớ phải thứ gì đó ở bên cạnh đập về phía Trầm Tu Cẩn: “Anh đi đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Tiểu Đồng, em bình tĩnh một chút đi!”

Tròng mắt của cô đỏ bừng, kích động vỏ cùng. Cho đó ở sau eo van còn lưu lại cảm giác mà anh đê lại, nhưng mà nó lại đau đớn hơn bao giờ hết “Anh có đi không?” Mãt cô đỏ bừng, trừng mát lên: “Được! Anh không đi thì tói đi!”

“Tiểu Đồng, đừng làm loạn nữa!”

Làm loạn sao?

Ai đang làm loạn ở đây chứ?

“Anh đã đồng ý với tôi rồi, anh đã đồng ý với tôi rôi!”

Cô hét lên: “Trâm Tu Cẩn, tôi không cân nữa!

Tôi không cần cái gì nữa! Tôi không cần Giản Thị nữa! Tôi không cần Duy Ái nữa, anh..” Cô dừng lại.

Trái tỉm của người đàn ông ở trước mặt hơi hoảng loạn, anh khàn giọng gọi: “Tiểu Đông!” Anh †a cảm thấy sợ hãi “Anh…” Đôi mät đỏ bừng, khẽ cụp mät xuống nói: “Tôi từ lâu đã không cân anh rôi!”

Am!

Viên đá đang treo ở trong tim như bị vỡ vụn khi nghe thấy lời của cô “Tiểu Đồng, em tỉnh táo một chút đi” Người đàn ông giơ tay ra động vào đồi mät đỏ bừng của người con gái.

Một chiếc đồng hồ báo thức bị ném tới “Buông ra! Đừng động vào tôi!” Chiếc mũi của cô cũng đỏ lên: “Ngày mai, không! Ngay bây giờ, tôi sẽ dọn đi!”

Chiếc đồng hồ báo thức bảng kim loại bị ném tới nhưng mà người đàn ông lại không né, cho nên chiếc đồng hồ rơi ngay trên trán anh, sưng đỏ một cục.

Anh cũng không thèm quan tâm điều đó.

Người con gái ném tất cả những gì mà cô có thể chạm vào, bộ dạng như bị điên. Gối, điện thoại, quyển lịch, bút, động vào cái gì là cô ném hết về phía anh. Anh không sợ những thứ này, nhưng ánh màãt đột nhiên quét qua con dao gọt hoa quả đang đặt chốc bàn. Đột nhiên trái tim của anh hơi hoảng loạn một chút.

“Anh đi! Bây giờ anh sẽ đi, Tiểu Đông, em bình Tĩnh một chút đi. Ngày mai… Ngày mai chúng ta lại nói chuyện sau.” Anh ta thật sự rất sợ cỏ cầm phải con dao kia, nếu như anh bị thương thì không sao, nhưng mà bản thân cô mà bị thương thì phải làm sao: “Nghe lời anh đi, em mệt rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm đi”

Nếu như Bách Dục Hàng và Hi Thân nhìn thấy cảnh này, miệng chäc chắc sẽ kinh ngạc mở to…

Một Trâm Tu Cẩn không biết sợ là gì, thế mà bảy giờ lại hoảng loạn trốn chạy.

Bên trong phòng chỉ còn một mình cô với mớ hôn độn Giản Đồng mới vừa nãy còn đang mạnh mẽ đập đồ về phía người đàn ông thì giờ phút này lại yếu đuổi trượt người näm nhoài xuống sàn nhà Cô biết, cô của tối ngày hôm nay không giống cô, tâm tình bị kích động kịch liệt như vậy thật sự không giống cô của ngày thường. Nhưng mà cô không chịu đựng được, không chịu đựng được sự đau đớn kia, không thể chịu đựng được quá khứ như thủy trào ập đến kiat Tại sao chứ?

Tại sao nhất định phải động vào chö đó của cô?

Có phải anh hết lần này tới lần khác nhắc nhở cô đã có một cuộc sống khủng khiếp như thế nào sao?

“Tôi chỉ muốn quên đi tất cả” Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tôi biết tôi không quên được, nhưng mà tôi giả vờ quên đi, chẳng nhẽ cũng không được sao?”

Nhất định, nhất định phải ép buộc cô sao?

Rốt cuộc anh ấy muốn làm cái gì?

Rôt cuộc anh ấy muốn đạt được cái gì ở trên cơ thể của cỏ?

“Hạ Vi Minh, Hạ Vi Minh, tôi và anh đổi cho nhau, tôi và anh đồi cho nhau vân không thành sao?”

Nếu như biết sau ngày mà Tạ Vi Minh xảy ra chuyện, cuộc đời của cô sẽ biển thành cái dạng này, phải trải qua những điều khủng khiếp mà cô chưa từng dám nghĩ đến. Vậy ngày đó, cô nhất định sẽ đến buổi hẹn Nếu như một lúc nào đó cô biết, Gián Đồng cỏ sẽ vì yêu một người đàn ông không nên yêu mà đánh mất tất cả, đánh mất trái tim, cuộc đời bị hủy hoại… Giản Đồng hoảng loạn nghĩ vê cái “Nếu như”, cô có chút hồn loạn, tự hỏi bản thân mình räng, nếu như như thế, cô vân sẽ yêu sao?

Sẽ yêu sao?

Sẽ yêu sao?

Sẽ yêu sao?

€ô tự hỏi mình hết lần này tới lần khác.

Nhưng hết lần này tới lân khác đều không có đáp án “Cốc cốc”

Căn phòng đang yên tính, bõng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Người con gái đang ngôi trên đất giống như một con nai con sợ hãi nhìn về phía cánh cửa.

“Cô chủ, là tôi”

Ở bên ngoài cửa, giọng nói bình tĩnh của người quản gia vang lên: “Cỏ mở cửa một chút đi, cậu chủ phân phó, bảo cô chäc là cũng đói rồi, nên dặn chúng tôi đưa đồ ăn đêm cho cô.”

“Không, không cân đâu.”

“Cô chủ, cô đừng làm khó tôi. Cậu chủ nói, nếu như không nhìn thấy cô ăn xong thì sẽ đuồi việc tôi. Tôi van còn phải nuôi một nhà lớn bé, cỏ chủ có lòng tốt, giúp tôi đi”

Trong mắt của Giản Đồng hơi do dự: “… Anh ấy đâu?” Câu nói nửa chừng “Ai cơ? Cậu chủ sao? Cậu chủ đã trở về phòng ngủ chính để nghỉ ngơi rồi”

Cho nên ở ngoài cửa chỉ có một mình quản gia.

Trong lòng Giản Đồng bình tĩnh trở lại, cô đứng dậy: “Đợi một chút.”

Cô tiện tay lấy ra một bộ quần áo ngủ mới, cởi bộ quân áo đang mặc trên người ra rồi vất nó vào thùng rác, kinh tởm đóng näp lại Xong rồi mới đi ra mở cửa Ở bên ngoài, người quản gia bước vào phòng, đặt chiếc đĩa xuống bàn trang điểm: “Cô chủ, cậu chủ bảo tôi phải nhìn thấy cô ăn xong hết mới được rời đi” Vừa nói, ông vừa lôi ra một chiếc lò thơm “Đây là lò tạo độ ẩm, không khí trong phòng quá khô ráo, cho nên dùng nó có thể cải thiện không khí và giúp ngủ ngon hơn”

Giản Đồng ngồi xuống, lặng lẽ ăn súp nấm Người quản gia đã sớm lặng lẹ không tiếng động rời di rồi.

Mây phút sau Cảnh cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra và một bóng hình cao lớn bước vào, lặng lẽ đứng sau lưng người phụ nữ nhìn cô đang gục ngủ trên bàn trang điểm. Anh thở dài một tiếng, sau đó cúi người xuống ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt cỏ lên giường: “Anh nên làm gì với em đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play