Chương 253: Giản Thị đổi chủ.

Tập đoàn Giản Thị sắp xong đời rồi!

Đây là tin tức hót nhất dạo gần đây của thành phố S.

“Tên Trầm Tu Cẩn này hả” Trong cuộc tụ họp của những người giàu có, mọi người cùng nhau ăn uống, nói chuyện rôm rả, lấy chuyện này ra làm chủ đề chính của câu chuyện.

“Chậc chậc, quá không niệm tình cũ rồi. Dù sao thì Giản Chấn Đông là bố vợ cũ của anh ta”

Lục Thâm chỉ cười mà không nói gì, anh ta rút ra một điếu thuốc, hút một hơi rồi nhả ra làn khói trằng.

Anh ta không có kiên nhẫn với những bữa tiệc kiểu này, nhưng mà trong làm ăn bắt buộc phải có. Cho dù anh ta không thích, cũng phải chịu đựng.

“Chủ tịch Lục, anh hút thuốc hết tận nửa hộp rôi kìa. Không khí đang náo nhiệt như vậy, anh cũng nên nói chuyện cùng mọi người đi” Ở bên cạnh, một người đầu trọc uống say đang có ý định tiến gần về phía anh ta.

“Mọi người nói tôi ngồi nghe là được rồi” Lục Thâm từ từ di chuyển cơ thể sang một bên tránh móng vuốt của tên đầu trọc kia đang tới gần.

Nhưng mà tên đầu trọc đã nhắc nhở Lục Thâm, tất cả mọi người ở trên bàn cũng không nghĩ Lục Thâm sẽ hành động như vậy.

Tên đầu trọc vừa nhắc nhở, người ở bên cạnh cũng náo nhiệt lên: “Ôi? Tôi nói này chủ tịch Lục, cậu cũng là một thanh niên trẻ tuổi đầy triển vọng, so với mấy lão già như chúng tôi thì còn lớn mạnh hơn nhiều. Nhóm người chúng tôi, tuổi tác thì thua cậu và Trầm Tu Cẩn rồi. Cậu nói xem, tên Trầm Tu Cẩn này thế nào?”

Khi nghe thấy lời này, Lục Thâm nheo mắt lại, khói thuốc bay lên che giấu khuôn mặt sắc sảo của anh ta dưới làn khói. Khiến người khác mơ hồ nhìn không rõ.

“ồ..” Lục Thâm nhẹ giọng ồ một tiếng, dường như không quan tâm cho lắm, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ lên điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống: “Trầm Tu Cẩn hả, là một người rất có bản lĩnh “

Những người ngồi ở trên bàn vẫn đang nhìn anh ta chằm chằm, đợi câu nói tiếp theo của anh ta, nhưng mà Lục Thâm lại không nói gì nữa.

Hết rồi sao?

Chỉ có như vậy sao?

Tên đầu trọc có chút thất vọng: “Là một người rất có bản lĩnh nhưng mà trái tim lại quá ác độc.”

“Anh ta là một người ác độc.” Lục Thâm hít một hơi thuốc, lại nói một câu.

“Đúng là như vậy, chủ tịch Lục cũng cảm thấy như vậy sao? Dù sao thì Giản Thị cũng là một công ty đã được đưa ra thị trường, mà Trâm Tu Cẩn lại không hề niệm chút tình cũ nào. Dù sao đó cũng là nhà vợ của anh ta mà”

Đột nhiên Lục Thâm đứng dậy: “Ôi! Hôm nay tôi uỗng nhiều quá, bây giờ cảm thấy có chút không được thoải mái. Các vị cứ vui vẻ trò chuyện đi”

“Sao đã muốn đi rồi? Mấy giờ rồi?”

Lục Thâm càng ngày càng cảm thấy phiền phức. Những người này, ngày thường ai cũng giống ai. Mỗi người đều là một ông chủ có địa vị trong xã hội, trong tay năm biết bao nhiêu sinh mạng của con người Thế mà lại uống nhiều như vậy, chậc chậc Lục Thâm cười lạnh rời đi, anh ta kéo cánh cửa muốn đi ra ngoài Còn chưa kịp đi ra thì đột nhiên dừng chân lại, anh ta nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc đang đi ở trên hành lang. Người đó đứng cách xa phòng bao của anh ta tâm 4, 5 mét.

Anh ta không chắc chẳn lãm, nhưng cũng thử gọi một tiếng: “Bà Trâm?”

Người ở trước mặt không thèm quan tâm tới anh ta.

Các ông chủ ở trong phòng bao ai ai cũng đều dừng động tác ở trong tay lại, mặc kệ có đang làm cái gì thì họ cũng nghiêng cổ sang một hướng để theo dõi “Bà Trâm sao? Bà Trâm nào cơ?”

Tên đầu trọc hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người trong phòng đang tò mò Trên bàn, vẻ mặt của mấy vị giám đốc xanh lét… Không phải chứ, vừa nãy bọn họ nói tới Trâm Tu Cẩn, sẽ không phải là người đó chứ?

Lục Thâm không quan tâm tới mấy lão giám đốc uống say ở đăng sau. Anh ta nhìn bóng hình kia đang chậm dãi bước về phía thang máy, bước chân hơi khập khiêng. Mãt nhìn thây người đó đang định bước vào trong thang máy thì trong lòng hơi vội vàng một chút, anh ta hét to lên “Giản Đồng.”

Bóng hình đó đột nhiên đứng lại, trong lòng Lục Thâm càng khẳng định chăc chăn đó là Giản Đồng.

Ở bên trong phòng bao, những người ở đó lo sợ: “Không phải đâu…”

Người con gái từ từ xoay người lại Trên mặt Lục Thâm lộ ra ý cười, mười phân trần thật: “Thật sự là cô sao? Trở về từ lúc nào.

vậy?”

Giản Đồng bị ai đó gọi nên dừng bước chân lại, khi xoay người lại nhìn cũng cảm thấy hơi bất ngờ: “Chủ tịch Lục?”

Lục Thâm không ngần ngại bước ra khỏi phòng bao, đi tới bên cạnh Giản Đông đang đứng cạnh thang máy. Lục Thâm bước tới, đánh giá cô một vòng, trong mặt lộ ra ý cười: “Trong 3 năm này không có một chút tin tức gì về cô rồi.”

Giản Đồng “ừm” một tiếng, sau đó rũ mắt xuống, ở đáy mät toàn là chế giêu… Đúng vậy, 3 năm 3 năm, cô vân chưa thể thoát khỏi vũng bùn lây. Phải dùng trăm phương ngàn kế chịu đựng biết bao gian nan khổ sở cô mới nhấy ra được Nhưng mà bây giờ cô lại tự tay đưa bản thân vào trong vũng bùn đó một lần nữa.

Ở phía sau có một số người đang đúng nhìn, bọn họ đều là những vị giám đốc ở trong phòng bao kia, giờ khắc này họ nhìn thấy người con gái đang đứng ở thang máy kia chẳng khác nào như gặp quỷ.

Tên đầu trọc nói một câu: “Thất sự là Giản Đồng kial”

“Sao cô… Lục Thâm không biết phải nói cái gì. Người con gái này dường như đã thay đổi rồi.

Nhưng mà nếu cẩn thận quan sát, thì lại thấy cô giống với Giản Đồng của 3 năm trước.

Hôm nay anh ta nhìn thấy cô thì dưới đáy lòng luôn cảm thấy, người con gái ở trước mặt anh đầy có gì đó khác biệt Không nói được đó là cái gì.

Dường như, so với 3 năm trước, nhiêu hơn một chút thờ ơ, nhiều hơn một chút lạnh lùng!

Theo lý mà nói, cô như thế này, thì lân đầu tiên nhìn thấy cô sẽ cảm thấy cô thư thái hơn 3 năm trước.

Nhưng mà tại sao anh ta lại cảm thấy sự bi thương của người con gái này còn nhiều hơn?

“Tôi biết là chủ tịch Lục muốn hỏi cái gì”

Người con gái chớp mặt, sau đó lại nhoẻn miệng cười: “Chủ tịch Lục không phải hỏi đâu. Về sau anh sẽ hiểu thôi.”

Nhìn thấy cô như vậy trong lòng của Lục Thâm luồn cảm thấy kỳ lạ, anh ta cảm thấy, nụ cười và sự vui vẻ trong mat của cô, tất cả đều là giả vờ.

Nhưng mà người ta cũng đã nói như vậy rồi, khiển tất cả những lời mà anh ta muốn nói đều chặn đứng ở cổng họng Lục Thâm do dự một lúc, cuối cùng vần nói “Cô… Cô còn nhớ Kane không?”

Vẻ mặt của người con gái hơi tái nhợt, và chỉ trong một khoảnh khäc thôi cô đã che giấu được điều đó. Nhanh tới mức Lục Thâm tưởng rang bản thân mình nhìn nhầm, đôi mắt dài hẹp của anh ta càng thâm sâu hơn: “Kane, mọi người đã quen nhau ở Đồng Hoàng” Nếu như có thể, anh cũng không muốn nhäc tới Đông Hoàng, nhưng cuối cùng… Anh nhìn người con gái ở đối diện: “Anh ấy vân luôn cảm thấy hối hận, rất muốn nói một câu xin lôi với cô. Chỉ là về sau không có tin tức gì về có, tất cả mọi người đêu không tìm được cô. 3 năm này, anh ấy vần luôn có một nút thät và cảm thấy hối hận về chuyện đó”

“Anh ấy trở vệ nước rồi, lúc gân đi, anh ấy dặn tôi. Nếu như có thể gặp được cỏ, thì thay anh ấy nói lời xin lỗi với cô.”

Rất lâu sau vân không lên tiếng Lục Thâm cho rảng có sẽ khóc, bị sỉ nhục như vậy thì bất cứ ai cũng cảm thấy tốn thương Hoặc là sẽ hào phóng nói, tất cả đã qua rồi, không có gì đâu.

“Kane là ai?”

Ba chữ này, khi từ trong miệng cô nói ra, Lục Thâm cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng mà anh ta rất khẳng định, người con gái này chắc chăn vân nhớ Kane là ai Ngày hôm nay lại dùng 3 chữ này để cắt đứt với anh ta, cũng là cät đứt với Kane, bao gồm cả sự hối hận của Kane.

Kane là một hoa hoa công tử ăn chơi chác táng, là một thợ săn có trình độ và xuất sắc, mục tiêu của anh ta chính là phụ nữ.

“Kane…” Lục Thâm vần muôn nói cái gì đó Giản Đồng cát đút lời của anh ta: “Chủ tịch Lục, nếu như là chuyện riêng tư thì tôi cho răng nó không cân thiết. Nếu như muốn nói chuyện công việc, thì Giản Thị sẽ có thành ý hợp tác cùng với anh”

Lời này… Cô thật sự muốn cät đứt quan hệ với anh ta rồi… Khoan đãi! Giản Thị sao?

Đôi mất dài hẹp của Lục Thâm lóe lên: “Bảy giờ cô là người của Giản Thị sao?” Cô có thể đại diện cho Giản Thị sao?

Giản Đồng, Duy Ái.

Nhưng cô, vân luôn không phải là người của Giản Thị.

Đây là bí mật mà mà khäp Thượng Hải đêu biết.

Sự yêu thương của ông cụ Giản thật mỏng manh và hờ hững Giản Đồng giơ tay, vén sợi tóc dài ra sau tai “Trong tay tôi đã chiếm giữ hơn 51% cô phần của tập đoàn Giản Thị” Người con gái đưa cánh tay mảnh khảnh ra: “Chủ tịch Lục, vê sau mong anh giúp đỡ nhiêu hơn”

Trong lòng của Lục Thảm kinh ngạc không nói nên lời!

Cô… Quay lại như vậy sao?

Ánh mắt quét qua cổ tay của cô, Lục Thâm lặng lễ giơ tay ra bät lây: “Chủ tịch Giản.”

Ở bên goài phòng bao, nhóm giám đốc kia uống đến nửa say nửa tỉnh, ai ai cũng mở to miệng ra, nhìn người con gái đang đứng ở xa kia, biểu cảm trên mặt trông rất buôn cười Giản Thị, đổi chủ rôi sao?

Chuyện từ bao giờ vậy?

Một chuyện lớn như vậy, thể mà bọn họ không hề nghe phong phanh được tí gì!

Lại nhìn người con gái vừa bước vào trong thang máy: “Giản Chấn Đông nỡ tặng Giản Thị cho người khác sao?”

Tên đầu trọc mặc dù bị hói nhưng lại là một người thông minh tuyệt đỉnh. Trong đôi mát đào hoa kia vân còn một chút mơ hồ của say rượu, nhưng với sự sắc sảo trong kinh doanh đã khiến anh ta đoán ra được, Giản Thị đã xảy ra chuyện gì.

“Trâm Tu Cẩn ác độc, nhưng người vợ này cũng ác độc không kém” Con cái chiếm tài sản của bố mẹ, đó không phải là người ác độc mà là do họ quá ghét gia đình đó.

Đêm nay, truyên thông của thành phố S đều biết… Giản Đồng của nhà họ Giản đã trở về rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play