Chương 237 Sự cay nghiệt và bình tĩnh của cô chủ

“Được, em gọi đi, báo cảnh sát thử xem, cảnh sát có dám xen vào chuyện gia đình giữa các cặp vợ chồng không.” Anh cũng đang tức giận, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, nếu giữa họ đã không thể quay trở lại như lúc ban đầu, vậy cho dù anh có phải gạt bỏ hết tất cả, cũng phải trói cô lại bên mình, anh……chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô.

Trong đầu Trầm Tu Cẩn cứ vòng vo mãi, thế nhưng chưa từng nghĩ rằng khi anh nghĩ vậy, thì đó chỉ còn là một thứ tình yêu hèn mọn được van xin một cách vớt vát.

Lục Minh Sơ bỗng đứng dậy, bàn tay ấy nhanh như chớp kéo chặt cánh tay của người phụ nữ lại, đẩy mạnh người đàn ông đối diện, “Buông cô ấy ra, anh thực sự là vô cùng ích kỷ! Anh chưa nghe rõ sao! Tiểu Đồng không hề muốn đi cùng anh, không muốn sống cùng anh, không muốn gặp lại anh nữa! Mặt dày là tác phong làm việc của chủ tịch Trầm sao?”

Trầm Tu Cẩn đột nhiên bị đẩy mạnh, không ai ngờ được răng, người đàn ông vừa nấy còn hung hãn như một con sói, chỉ với một cú đẩy, mà không chịu đựng được lại ngã xuống.

Thật là không thể nào ngờ đượ!

c Sắc mặt Hi Thần tối sâm lại, bước nhanh xông lên phía trước, đỡ Trầm Tu Cẩn từ dưới đất dậy, “A Cẩn, cậu không sao chứ?” hét vài tiếng, nhận thấy sự bất thường, sắc mặt Hi Thần thay đổi rõ rệt: “Đây……là cái gì?”

Anh đờ đẫn nhìn máu trên bàn tay, não anh nhất thời không hoạt động được.

Lục Minh Sơ cũng phát hiện thấy sự khác thường, đang định bước tới, một làn gió thổi qua, Trầm Nhị đã chạy tới từ sảnh chính, “Chủ tịch?

Chủ tịch?”

Người bị tất cả sự hỗn loạn này làm cho cho.

đầu óc rối bời, còn có một người phụ nữ, giây phút Trầm Tu Cẩn ngã xuống, cô không hề ngờ tới, Hi Thần giơ bàn tay nhuốm đầy máu tươi ra, lúc cô nhìn thấy điều này, trong mắt cô có một sự khó hiểu, đờ đẫn và khó tỉn……người đàn ông này, là người có thể ngã xuống bởi một cú đẩy của người khác sao?

Cô mở to mắt, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, trong đầu vẫn không thể nào tin được anh: “Cậu chủ Trầm, đừng giả vờ nữa, đẩy một cái mà đã ngã xuống? Đừng đùa nữa”

Cô không tin anh, người vừa rồi còn dũng mãnh như một con sói, mới chớp mắt đã bị người khác đẩy ngã xuống đất?

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô nhìn người đàn ông bị Hi Thần và Trầm Nhị vây quanh, sâu trong đáy mắt cô hiện lên một chút sự khinh bỉ và chán ghét.

Hi Thần nghe thấy lời cô nói, quay đầu nhìn cô một cách khó tin: “A Cẩn đã bị thương như thế này rồi! Cô còn ở đó nói lời châm chọc!”

Anh không dám tin, miệng Giản Đồng lại có thể nói ra những lời nói vô tâm đó, mà đối phương, lại là A Cẩn!

Người phụ nữ nghe thấy lời Hi Thần, không thèm để tâm tới, sâu trong ánh mắt càng hiện rõ sự thiếu kiên nhãn, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên sàn bằng ánh mắt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Lần này cậu chủ Trầm lại đổi chiêu thức mới rồi sao? Ha ha, không biết từ khi nào mà cậu chủ Trầm lại học được kiểu ăn vạ này. Có điều tôi sẽ không tin đâu. Cho nên……đâu cần phải làm vậy?

Đâu cần phải tốn công sức để giả chết chứ?”

Hi Thần thở gấp, ánh mắt tức giận nhìn cô: “Giản Đồng! Lời cô nói là lời của một con người sao! Giả vờ? Cô bảo đây là giả vờ?” Cơn tức giận sục sôi trong lòng anh, chỉ vào vết máu đỏ tươi, tức giận nói với người phụ nữ đối diện.

“Cũng thật là khó cho cậu chủ Trầm khi phải diễn tròn vai như vậy, không hề đắn đo mà thực sự đập đầu xuống nền xi-măng, để máu chảy ra”

Lời của cô càng ngày càng cay nghiệt, thậm chí khiến người khác ghét bỏ.

Hi Thần nghiến chặt răng, giận dữ giơ tay lên, đẩy vào người phụ nữ trước mặt, tức giận tới mức thân hình khẽ run lên: “Cô mù rồi sao! Cô bảo là giả vờ, vậy cô giả vờ thử cho tôi xem nào! A Cẩn thật sự đang bất tỉnh! Cô mau chóng lấy hộp y tế tới đây, tôi phải cầm máu khẩn cấp cho cậu ấy, sau đó phải nhanh chóng đưa cậu ấy đi chữa trị!”

Thế nhưng không thấy cô động đậy, Hi Thần bỗng đứng dậy, bước nhanh tới chỗ Chiêu Chiêu, vô cùng tức giận hét lên: “Hộp y tế!”

Chiêu Chiêu khiếp sợ bởi dáng vẻ lúc này của Hi Thần, 3 giây sau, “Tách” một tiếng, nước mắt tràn bờ mi: “Tôi, tôi đi lấy ngay”

Mặt Giản Đồng tối sâm lại, lúc Hi Thần quay đầu lại, mặt cô vẫn sa sầm, “Lát nữa cầm máu xong, xin cậu chủ Hi hãy đưa người bạn ấy của anh rời khỏi Ức Cư, nơi này, không hoan nghênh các anh”

“Cô!” Hi Thần nhìn người phụ nữ đối diện như thể nhìn một người xa lạ: “Cô đã thay đổi tới mức, mà tôi không thể nào nhận ra nữa, Giản Đồng”

có lẽ, chính là câu nói này, đã kích động tới người phụ nữ đối diện, tuy khuôn mặt người phụ nữ sa sầm lại nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh, bỗng chốc như thể quả bom bị châm ngòi, đột nhiên, đôi mắt như hồ nước đọng ấy, trở nên vô cùng sắc bén!

“Anh bảo tôi phải làm thế nào?

Anh muốn tôi phải làm gì!

Tôi có thể làm gì được chứ?

Chiêu trò của cậu chủ Trầm, nhiều vô kể, tôi sợ rồi, nên đã chạy trốn!

Thế nhưng anh ấy!”

Cô bỗng giơ tay lên, chỉ thẳng vào người đàn ông đang được Trầm Nhị trông coi, ánh mắt nhìn thấy màu máu đỏ tươi ấy, trong giây lát, trái tim cũng cảm nhận sự đau đớn tột cùng, còn đau hơn cả bản thân cô bị thương.

Căn chặt răng……Giản Đồng à Giản Đồng, cô còn muốn bị lừa nữa sao? Chiêu trò của anh ta cô vẫn chưa nếm đủ à?

Cô vẫn muốn đi vào vết xe đổ ư!

Gô hít thở sâu, mới có thể kìm nén lại cơn đau nhói trong tim, không ngừng tự nhủ với bản thân: cô đã không còn yêu người đó nữa rồi.

Gảng sức mới có thể khống chế lại sự run rẩy trên đầu ngón tay, dùng hết sự nhẫn tâm của cả cuộc đời này: “Thế nhưng anh ấy! Vẫn không chịu tha cho tôi!

Những thủ đoạn ngày trước, không còn tác dụng với tôi rồi, nên giả chết, giả vờ yếu đuối, giả vờ ngất, giả vờ bị thương?

Anh đừng nói với tôi, là anh không biết sự ghê gớm của cậu chủ Trầm, lớn từng này tuổi, tôi chưa thấy ai có thể đẩy ngã cậu chủ Trầm đập đầu xuống đất chỉ băng một cú đẩy” Rõ ràng là cô không tin, lạnh lùng liếc nhìn: “Có lẽ đây lại là một chiêu trò mới của chủ tịch Trầm nhỉ?

Hi Thần, anh là tôi……anh sẽ làm thế nào!

Tự chui đầu vào giọ, đi vào vết xe đổ, sau đó tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi vô hạn và sự căm hận của anh ta sao!

Tôi không muốn nữa rồi!

Tôi sợ rồi!

Tôi không được hối hận sao?

Không được sao!

Lẽ nào tôi đã không còn tư cách để hối hận rồi sao!”

Chiêu Chiêu vội vàng cầm hộp y tế chạy tới, bước chân bỗng khựng lại trên bậc thêm.

Cô sững lại, chớp chớp mắt, trong đôi mắt to tròn ngây thơ ấy, hiện rõ sự kinh ngạc, ánh mắt cô cảm thấy lạ lãm khi nhìn cô chủ của mình.

Sau này, rất nhiều năm qua đi, Chiêu Chiêu mới hiểu, hóa ra, trong 3 năm đó, cô chủ luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh, mỗi ngày cô chủ đều cầm một chiếc ghế dựa được đan bằng nan tre đặt dưới mái hiên, phơi năng cả ngày, nghe tiếng gió, ngắm biển và ngắm hoa, nhưng trong lòng lại chất chứa một cơn bão tố có thể làm mặt hồ Nhĩ Hải gợn sóng, chỉ là, người có thể khơi ra được cơn bão tố này, mới xuất hiện vào một ngày nắng ráo của 3 năm sau, cho nên……cơn giông tố, đã nổi lên vào ngày hôm đó.

Vì người đặc biệt đó, cho nên, cơn bão tố đã bùng lên, lớp mặt nạ bình tĩnh trên khuôn mặt cô chủ đã không còn nữa.

Còn lúc này, Chiêu Chiêu lại nhìn cô chủ trông rất xa lạ ấy, chớp chớp mắt, trái tim đập thình thịch thình thịch…… “Cô chủ, hộp, hộp y tế”

Hi Thần liếc nhìn Giản Đồng trước mặt, không đáp lại cô, mà đưa tay nhận lấy hộp y tế từ trong †ay Chiêu Chiêu đứng cạnh.

Trầm Nhị cởi áo của mình ra để cầm máu, nhưng cuối cùng, vấn không thể nào hữu dụng bằng bông gạc y tế, Hi Thần nhanh nhẹn cầm máu cho Trầm Tu Cẩn, có thể thấy, sau những lần đánh nhau bị thương trước đây, anh rất thành thạo việc này.

Động tác chuyên nghiệp nhanh nhẹn, tạm thời cầm máu cho Trầm Tu Cẩn, “Mỗi người đỡ một bên cánh tay.” Khế nói một câu với Trầm Nhị đứng cạnh.

Hai người mỗi người một bên, nâng cánh tay người đàn ông ở giữa lên, đặt lên vai mình, rồi đứng dậy, khuôn mặt anh không chút cảm xúc nói: “Trâm Nhị, chúng ta đi thôi”

Đi được hai bước, bỗng dừng lại, quay lưng lại với người phụ nữ phía sau, Hi Thần lạnh lùng nói: “Giản Đồng, căn cứ vào đâu mà cô lại có thể suy ra được kết luận là bị người khác đẩy một cú thì sẽ không bị ngã?.Và càng không thể nào đập đầu xuống đất? Vì kết luận này mà cô nghĩ rằng cậu ấy đang giả vờ chết, giả vờ ngất, giả vờ bị thương?

Căn cứ vào đâu mà cô lại đưa ra được kết luận như vậy?

Chỉ là bởi vì, cậu ấy là Trâm Tu Cẩn, đúng không?”

Anh và Trầm Nhị cất bước ra phía ngoài, vừa đi vừa nói: “Trầm Tu Cẩn cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ cảm thấy mơ hồ và cũng sẽ hối hận về những chuyện trong quá khứ, Trầm Tu Cẩn cũng không phải là một con người toàn năng.”

Sau 3 bóng lưng loạng choạng, người phụ nữ, khuôn mặt nhợt nhạt, mấy lần định mở miệng, nhưng cuối cùng, đôi môi tái nhợt lại không nói ra được lời nào.

Lục Minh Sơ nắm chặt nắm đấm……anh không muốn thừa nhận một sự thực—anh đã thua.

Thế nhưng, dựa vào cái gì cơ chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play