Chương 227 Chủ tịch Trâm, tôi biết tin tức về cô chủ Trâm Giản Mạch Bạch vẫn chưa ngủ, từ khi đồ bệnh, linh hồn anh như thể đã không còn trong phút chốc, cả đêm đều không ngủ được Trong nhóm trò chuyện Wechat đã cài đặt chế độ “ẩn thông báo” từ lâu, hôm nay ma xui quỷ khiển thể nào, lại mở ra, những thứ đập vào mắt, khiến tim anh bồng rung lên Trong ánh mät tràn trê niềm hy vọng!

Giản Đồng!

Tiểu Đồng!

Tìm thấy Tiếu Đông rồi!

“Phí Minh Minh, lời cô nói có phải sự thật không?!” Anh có chút bồn chồn khi gõ những chữ này.

“Nếu lừa anh tôi làm chó.” Phí Minh Minh nói tiếp: “Hơn nữa đó là em gái ruột của anh, là thật, hay giả, anh không tự nhận ra được sao?”

Phí Minh Minh năm trên chiếc giường cúa căn hộ cho thuê gõ chữ tạch tạch vô cùng nhanh, nói thật ra, cô cũng không nhận ra, người phụ nữ trong bức ảnh đó, lại là Giản Đông.

“Giản Mạch Bạch, nghe nói anh bị bệnh máu trăng, lẽ nào anh säp……”

Trong nhóm có người trêu chọc.

Giản Mạch Bạch im lặng.

Phí Minh Minh lại tiết lộ thêm một tin chấn động nữa: “Tiêu Hãng, mọi người còn nhớ không?

Anh ta đến Đại Lý tìm người phụ nữ trong ảnh đó rồi! Cho nên tôi mới đoán vậy, người phụ nữ trong bức ảnh, rốt cuộc có phải Giản Đồng hay không, tôi cũng không biết”

Phí Minh Minh quên răng, tuy trong nhóm không có Tiêu Hằng, không có Trâm Tu Cẩn, không có Hi Thân cũng khỏng có Bách Dục Hàng Thế nhưng lại có một đống người xếp hàng muốn a dua nịnh hót Trâm Tu Cần.

Gân như cùng lúc đó, rất nhiêu cuộc điện thoại, được gọi đến nhà họ Trầm.

Quản gia nhận được một cuộc gọi, “Xin lỗi, cậu chủ Trâm rất ân, không muôn tiếp ai.”

“Đừng cúp máy, tỏi biết tin vê cô chủ Trâm!”

Cánh tay đang nhấc ống nghe của quản gia, sững lại trong không trung, không cúp máy, mà lại nhấc ống nghe lên: “Cậu chủ Đỏ, cậu nên biết là, nếu cậu muốn nói đùa, thì chỉ cân nói với tôi là được rồi.”

Ông đang nhäc nhở người ở đầu dây bên kia đừng lấy chuyện Giản Đồng đề làm trò đùa Ở nhà họ Trâm, cái tên Giản Đồng, là điều cấm kị.

“Lời tôi nói là sự thật, có ảnh làm bảng chứng”

Quản gia vân là quản gia Hạ năm đó Trâm Tu Cẩn đã đổi, cách làm việc vần luôn cẩn thận, đối phương đã nói như vậy, ông liên gật đầu khách sáo: “Cậu chủ Đồ hãy đợi một lát”

Mau chóng đặt ông nghe sang một bên, bước chân quản gia vội vàng, nhanh chóng đi lên phòng sách, gõ cửa, “Cậu chủ, cậu có điện thoại”

“Bảo cậu ta cút đi.”

Quản gia đầy cửa, bên trong khói bụi mù mịt, hòa quyện vào nhau, chiếc rèm tối màu, được kéo kín mít, che hết toàn bộ ánh sáng.

Chau mày một chút, rôi lại thương xót người đàn ông vùi đầu làm việc bất kể ngày đêm phía trong.

Từ sau lần say rượu ấy, cậu chủ như thể đã biến thành một con người khác, chăm chỉ làm việc, lúc mọi người đều tưởng rãng cậu chủ đã có chuyển biến tốt, mới phát hiện……mọi việc dường như càng tôi tệ hơn Cậu chủ không chỉ cân mân làm việc, mà là vùi đầu làm việc bất kể ngày đêm, cậu chủ Hi và cậu chủ Bạch đều đã đến khuyên bảo, đáng tiếc, như thế cậu chủ đang nhốt bản thân lại trong thế giới của mình, không thể nào thoát ra được.

Ngày trước quan tâm đến cô chủ như thế nào, thì bây giờ quan tâm đến công việc như thế.

Giống như, cậu đã coi công việc là cô chủ “Cậu chủ, là cậu chủ thứ nhà họ Đỏ…..

Chưa nói hết lời, từ làn khói mù mịt phía sau bàn sách, giọng nói lạnh lùng bồng vang tới: “Không quen. Bảo cậu ta cút đi”

“Cậu chủ Đồ nói, cậu ấy biết……tung tích của cô chủ.”

Quản gia nói xong, người đàn ông vốn còn ngồi phía sau bàn sách, bỗng chốc kích động đứng bật dậy, thế nhưng……

Dường như..

“Ha ha” Sau bàn sách, người đàn ông lạnh lùng cười: “3 năm nay, người chạy đến chõ tôi nói räng biết tin tức về Tiểu Đồng, không phải là con số 100, thì cũng phải tận mấy chục đẩy nhỉ. Đều chỉ muốn hợp tác với Trâm thị”

Anh nói, nhưng gân như văn không dừng lại công việc trong tay, trong lúc nói chuyện, đã kí xong bản hợp đồng trong tay rồi: “Ông đến công ty một chuyến, gọi những quản lý cấp cao của công ty về đây, tôi phải lập tức mở cuộc họp về việc nuốt chửng Đô thị”

Trong lòng quản gia đã hiểu, cậu chủ của tập đoàn Đo Thị, không phải vừa mới gọi điện tới báo tin sao. Bây giờ lại nghe thấy cậu chủ nói, gân đầy đang bận việc nuốt chứng Đồ Thị Ông cũng do dự, có phải thật sự là cậu chủ Đỏ đó, chỉ vì muốn cậu chủ nương tay, mà đưa ra thông tin giả, thế nhưng chợt nhớ ra, đối phương nói có ảnh.

“Cậu chủ, cậu chủ nhà họ Đô nói, cậu ấy có ảnh làm băng chứng. Ảnh của cô chủ”

Người đàn ông phía sau bàn sách, chiếc bút máy cầm trong tay bông sững lại trong không trung, chữ “Trâm” trên hợp đồng, còn đang viết dở một nửa Thời gian bồng trở nên tĩnh lặng trong nửa phút.

Bồng chốc! “Râm” một tiếng, người đàn ông đứng bật dậy từ chiếc ghế da, mau chóng vòng qua người quản gia, rôi lao nhanh xuống dưới tâng!

Nhấc máy trong giây lát, tuy giọng nói trâm, nhưng lại vô cùng gấp gáp: “Cậu thực sự biết tin tức về cô ấy?”

Người ở đầu dây bên kia, ngạc nhiên, nghe thây giọng nói trâm lăng này, mãi lâu sau, läp bäp: “Đúng, biết, biết tin, tôi có ảnh”

“Cậu ở đâu, tôi đến tìm cậu”

Cậu chủ Đồ ở đầu dây bên kia rụt rè: “Chủ tịch Trâm ở đâu, tôi, tôi đến tìm anh là được rồi”

Anh nào dám đề đại ma vương đích thân đến Tìm mình chứ.

“Đừng nói những lời thừa thãi, đưa địa chỉ cho tồi, bây giờ tôi sẽ đến tìm cậu”

Đầu dây bên này, người đàn ông nói băng giọng sốt ruột “Tôi, tôi, tôi đang ở quán cafe Minh Duyệt.”

Cậu chủ thứ nhà họ Đồ không ngừng run rẩy sợ hãi vì tiếng quát lớn này, mau chóng nói ra địa chỉ của mình.

“Được, bảy giờ tôi sẽ đến tìm cậu, nếu tin tức là sự thật, tôi sẽ từ bỏ dự án mua lại Đỏ thị”

“Vậy thì rất cảm ơn……”

“Tút tút tút tút”

Cậu chủ thứ nhà họ Đỏ nhìn cuộc gọi đã bị ngặt máy băng khuôn mặt có chút đờ đản.

Trâm Tu Cẩn lấy chiếc chìa khóa xe rồi ra ngoài, anh ngät điện thoại, chẳng bao lâu sau, điện thoại nhà họ Trầm liên tục reo lên, quản gia nghe hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, đều nói mình biết thông tin về cô chủ Trâm, có ảnh làm băng chứng “Xem ra, lân này thực sự là đã có thông tin của cô chủ rồi.” Trong mắt ông có sự lo lắng “Cũng không biết, là phúc hay họa”

Cho dù cậu chủ tìm thầy cô chủ, nhưng chỉ sợ cô chủ không chịu về lại ngôi nhà này.

Ông vần luồn theo sát bên cạnh Trầm Tu Cẩn, nên học được cách ứng biến linh hoạt, đương nhiên cũng hiểu ý của cậu chủ, liên gọi điện thoại cho Hi Thân và Bách Dục Hàng “Tìm thấy rồi sao?” Hi Thân chớp chớp mät, không còn ngái ngủ chút nào Quán cafe Minh Duyệt “Chủ tịch Trâm, bên này.”

Cậu chủ thứ nhà họ Đỏ đã chờ ở cửa quán cafe từ lâu, vừa nhìn thấy Trầm Tu Cẩn, lập tức tiến lên phía trước nghênh đón, sau khi hai người vào phòng ăn riêng.

“Ảnh đâu?”

Trâm Tu Cẩn liên hỏi.

Cậu chủ thứ nhà họ Đồ nghe thấy câu hỏi của anh, không dám chậm trề, cũng không dám ra điều kiện, lập tức móc điện thoại ra, “Chủ tịch Trâm, anh xem đi.”

Người đàn ông nhận lấy chiếc điện thoại với tâm trạng không chờ đợi được nữa, toàn thân bông cứng đờ lại, bàn tay đang cầm chiếc điện thoại, bông sững lại trong không trung….. cậu chủ thứ nhà họ Đồ nhìn người đàn ông đồi diện, tay anh ta đang run rẩy.

“Chủ tịch…… Trâm? Anh vân ổn chứ?”

Trầm Tu Cẩn năm chặt lấy chiếc điện thoại, rõ ràng là người anh vội vàng muốn gặp được, nhưng trong bồng chốc, lại không dám nhìn nữa.

Tìm bao nhiêu năm nay, đi khäp mọi nơi, bôn ba trên những hành trình xa xồi, thành phố lớn, vùng quê nhỏ, đều đã tìm hết một loạt người mà anh luôn nhớ nhung trong lòng, lo lăng tìm kiểm suốt 3 năm, bây giờ, nghe nói người trong bức ảnh trên điện thoại, chính là cô.

Bóng nhiên, anh lại, không dám nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play