Chương 218 Lục Minh Sơ lòng dạ đen tối Lục Minh Sơ cười nhạt, quả nhiên.

Quả nhiên bộ trà này có câu chuyện.

Mắt nhìn mu bàn tay của mình, màu đỏ ở đó đã lặn xuống chỉ còn một chút, có thể nhìn thấy mang máng.

Đôi mắt đen chợt nheo lại, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe bán tải, một người đàn ông vóc dáng cao lớn, quay lưng về phía đường lớn, đối diện với cửa ghế lái, không biết đang làm gì.

Nếu như lúc này có người đi sau lưng anh, nhất định sẽ thấy một người đàn ông với hai cánh tay không ngừng run lên.

Lục Minh Sơ lại dùng sức chà xát mu bàn tay, lông cô hơi nhăn lại, không hài lòng lắm, nghiến răng, nổi nóng, siết chặt cơ trên lưng, hung hăng dùng sức vặn một cái hai trăm bảy mươi độ. . .

Đối mặt với ánh mặt trời, Tuyệt! Bây giờ hài lòng hơn nhiều rồi!

Lúc này mới vô cùng phấn khởi đóng cửa xe lại, xoay người đi về phía người phụ nữ bên đường.

“Cất xong rồi à?”

” ừỪ”

“Đi lâu thật”

“Không quen đường chỗ này, mới vừa đi nhâm một cái hẻm”

Người phụ nữ hỏi, người đàn ông đáp lại.

Hai người đi đến đường chính.

“Anh muốn cái ghế tựa như thế nào?” Người phụ nữ không nhanh không chậm hỏi.

“Tôi cảm thấy cái đó của cô cũng không tệ.”

Người phụ nữ gật đầu một cái: “Được thôi, tôi trực tiếp dẫn anh đi đến chỗ đó mua. Nhà bọn họ làm nghề thủ công gia truyên, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đắt thì có đắt một chút, nhưng đắt là có lý do của nó ˆ “ừ”

Người phụ nữ một bên bước đi, một bên nói lải nhải.

Người đi đường đi ngang qua hai người, liền thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú, chiêu theo người phụ nữ, từng bước từng bước chậm chạp đi theo sau, luôn luôn nghiêng đầu rũ mắt, dịu dàng liếc nhìn người phụ nữ lùn hơn anh một cái đầu.

Trong mắt, đều là ấm áp.

Hai người đi vào cửa hàng nội thất, rất nhanh lại đi ra, đã bàn bạc xong một cái ghế tựa, để cho người của cửa hàng chuyển hàng ra phía sau xe tải của họ.

Lần này quay về, đường đi hơi xa, cô từ từ đi, cũng không có việc gì, người chuyển hàng của cửa hàng đó không chú ý, không cẩn thận đụng phải cô.

Bị đụng phải, liền ngã xuống đất.

“Anh bê đồ kiểu gì vậy!” Lục Minh Sơ tức giận, vội vàng ngồi xổm xuống, “Cô không sao chứ?”

Người phụ nữ tay chông lên mặt đường, dè dặt đứng lên, phủi bụi trên váy: ‘Không sao, không phải tại anh, là do tôi không nhìn thấy”

Cô vừa nói, vừa phủi bụi trên chiếc váy, giơ chân lên chuẩn bị đi tới phía chiếc xe bán tải.

Cậu thanh niên ở một bên có chút đỏ mặt: “Xin lồi cô, xin lỗi cô, chúng tôi không nhìn thây”

“Không có gì đáng ngại đâu.”

Cô nói xong, liền đi vê phía trước, đi một bước, lông cô hơi nhăn lại.

Im lặng không lên tiếng, vùi đầu tiếp tục đi Lục Minh Sơ khó chịu, cánh tay dài bỏng nhiên vươn ra, khéo léo kéo một cái, hơi cong lưng Người phụ nữ “A” một tiếng, bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo lại, không kịp nhìn trước mắt, hơi khó chịu, ánh mät trợn tròn: “Anh làm gì vậy!”

Cô gâm lên Nhưng sửng sôt Trước mặt, người đàn ông thân hình cao lớn hơi cong lưng, đứng ở trước mặt cỏ, vừa nghiêng đầu, vừa cười, nói với cô: “Lên đây đi.”

Cô hơi sững sờ, “Bị thân kinh à” Măng một tiếng, nhãc chân chuẩn bị vượt qua cái “Núi cao”

đang cản đường này, cánh tay người đàn ông liên vươn ra, lại khéo léo kéo một cái, kéo cô lại, cô cúi đầu nhìn, Lục Minh Sơ vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn cô cười Nụ cười có vài phần lưu manh, vài phân vô lại “Tỏ ra mạnh mẽ cái gì? Ngã đau thì nói, cô không nói tôi cũng không mù, tôi có thể nhìn được”

Nói xong, lại nhếch cỏ lên “Lên, bảo cô đi lên, không thì mất mặt.”

Người phụ nữ chửi thê trong lòng. .. Đây không phải là chuyện mất mặt hay không, được chứ!

“Tôi có thể đi được, ngã một cái không nghiêm trọng như vậy đâu, anh đứng dậy đi… AI”

Lời còn chưa dứt, liên hóa thành một tiếng thét kinh hãi, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. .. Anh thật sự vân muốn cõng cô đi?

Khi phản ứng lại, trong lòng có chút không thích, bây giờ, cô chán ghét nhất người khác cưỡng ép cô làm bất cứ chuyện gì, giờ phút này hành động của Lục Minh Sơ, chính là việc mà cô không thích.

Giãy giua: “Để tôi xuống, tôi không thích… “

Cô vân chưa nói hết, người đàn ông đang công có, đột nhiên “Ư” một tiếng, như bị cái gì đó làm đau vậy.

“Anh. .. Sao thế?”

Cô nghỉ ngờ hỏi “Không sao, không sao không sao.” Lục Minh Sơ chỉ đem bàn tay bị thương kia động đậy một chút, giấu mu bàn tay đến nơi cô không nhìn thấy được.

Cử động này, liền rơi vào trong mắt người phụ nữ, chợt quản quại, dùng sức đẩy anh một cái, cô từ trên lưng anh đi xuống, thật nhanh kéo cánh tay kia của anh, đem tay anh lật lại. .. Đập vào mắt, trên mu bàn tay một mảng đỏ bừng!

“Anh… ” Cái này là do cô đánh sao?

“Sao. .. lại nghiêm trọng như vậy?” Cũng sàp hai giờ trôi qua, không giảm đi chút sưng đỏ nào sao? Cô. .. Dùng lực lớn như vậy sao?

Giờ phút này, người phụ nữ có chút mơ hồ không hiểu Theo trực giác hình như một cái tát kia cũng không dùng lực quá lớn, ít nhất thì lực không mạnh đến nồi bây giờ vân chưa lặn xuống.

Nhưng… “Sự thật” đang đặt ở ngay trước mặt.

“Cô đừng có vẻ mặt như vậy chứ” Lục Minh Sơ kéo ra nụ cười, “Không liên quan gì đến cỏ, tôi thể chất đặc biệt. Cô đừng thấy nó đỏ như vậy, thật ra thì không đau đâu.”

Nhìn người đàn ông trước mặt này cười không chút để ý, cố làm bộ dạng ung dung, người phụ nữ cúi thấp đầu xuống, trong lòng có một chút áy náy.

Một lúc sau mới lên tiếng: “Đi thôi”

“Hay là tôi cõng cô đi”

Người phụ nữ lãc đầu một cái, tự ý đi về phía trước, mặc dù đi rất chậm, lần này Lục Minh Sơ cũng không cưỡng ép cô.

Cậu thanh niên giao hàng, đem chiếc ghế lên đăng sau chiếc xe bán tải, còn buộc lại, rất chặt “Không đi dạo một chút nữa sao?” Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Không phải nói chưa từng đi dạo ở phố cổ Đại Lý sao?”

“Lần sau đi, tôi cảm thấy loại bánh nướng ở bên đường kia rất thú vị, lân sau cỏ đi cùng tôi tiếp, được không?”

Cô muốn cự tuyệt, nhưng ngẩng đầu một cái, nhìn ánh mặt hứng thú của người đàn ông trước mặt này, lời cự tuyệt đến miệng lại nuốt xuống, mơ hồ “ừ” một tiếng Lên xe, Lục Minh Sơ đang muốn khởi động đi.

“Chờ một chút”

Người phụ nữ bên cạnh bông nhiên mở miệng.

Lục Minh Sơ không hiểu nghiêng đầu qua: “Hả?” Dùng ánh mät dò hỏi cô, còn có việc sao?

Người phụ nữ im lặng không lên tiếng, suy nghĩ một chút, chậm rãi móc từ trong túi ra lọ dâu thuốc mang bên người: “Đưa tay cho tôi”

“A2”

Người phụ nữ không để ý, đưa tay kéo lấy tay anh, vặn lọ dầu ra, đổ ra một chút trong lòng bàn tay rồi chà xát, bao trùm lên mu bàn tay của anh, chậm rãi xoa bóp Động tác của cô rât chậm, nhưng mät Lục Minh Sơ nhìn chăm chăm.

Chợt, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngây ngô.

“Thật xin lõi, tôi không cố ý.” Người phụ nữ chậm rãi xoa thuốc, bông nhiên mở miệng nói xin loi Lục Minh Sơ đâu tiên là sửng sốt một chút, sau đó, “Không sao, nói rồi, là thể chất của tỏi đặc biệt. Còn nói xin lói cái gì” Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vui sướng kêu gào: Không sao không sao, tốt nhất nên bị mẩy lần nữa!

“Anh Lục, anh đang nhìn gì vậy?”

Đến khi nghe thấy câu hỏi nhẹ nhàng của người phụ nữ, chậm rãi vang lên, Lục Minh Sơ mới hoảng hốt, tỉnh tảo lại: “A?” Nửa giảy sau: “Cô thật là xinh đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play