Chương 213 Thú vị

Đôi mát Lục Minh Sơ, không rời khỏi người phụ nữ trước mặt Rõ ràng trong đồi mắt trong sáng đó, thấy rõ mồm một sự nghi ngờ. Đáy lòng im lặng khẽ cười một tiếng… Đúng rồi, người phụ nữ này làm sao có thể nhớ được anh chứ?

Nói ra, sự tôn tại của anh, cũng thật là khó xử Với gia đình giàu có như nhà họ Trâm mà nói, anh là đứa con riêng không thấy được ánh sáng, việc gia đình giàu có con riêng, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì Do đó, liền định trước, sự tôn tại của anh, thật xấu hổ và mâu thuản Ai lại muốn trở thành con riêng của gia đình giàu có chứ?

Dòng máu của gia đình nhà họ Trâm mà mọi người trên thế giới đều muốn, anh hận không thế chờ đến một ngày, có thể làm sạch nó ra khỏi làn da này!

Người phụ nữ này không biết đến sự tôn tại của anh, trong trí nhớ của cô, không có sự tôn tại của anh, nếu có, cũng chỉ là ba chữ “Lục Minh Sơ”

trong lời đồn mà thôi.

Nhưng, trong trí nhớ của anh, lại có bóng dáng của người phụ nữ này.

Lúc còn rất nhỏ, cũng không hiểu, tại sao anh không có ba, sau đó mẹ đưa anh đến đứng trước một căn biệt thự rất lớn, trốn dưới gốc cây, chỉ vào chiếc xe vừa đi qua: “Minh Sơ, trong tòa nhà lớn đó, có ông nội của con, ba của con, còn có em trai của con nữa”

Anh không hiểu, tại sao người thân của anh đều ở bên trong, mà bọn họ lại không nhớ đến sự tôn tại của anh, sau đó, anh mới hiểu được, nghĩa của hai chữ “con riêng”.

Khi còn bé thường trốn ở một bên nhìn lén, bên trong căn biệt thự kia, ra ra vào vào, trừ người của nhà họ Trầm, còn có một nụ cười rực rỡ, vô cùng khoa trương của một bé gái, cô bé đó luôn quấn lấy bé trai trong biệt thự kia, cô bé đó, tên là Giản Đồng.

Chuyện năm đó cô ở tù, anh ôm tâm trạng cười nhạo xem náo nhiệt, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn… Đó là đồ của Trầm Tu Cẩn, hỏng đi càng tốt! Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ như vậy.

Cô vào tù rồi, dân dân, anh cũng ngưng chú ý đến người này. Cho đến ngày cô ra tù, thời điểm gặp lại, cô không còn nụ cười rạng rỡ và tự tin như trong trí nhớ nữa Khi đó, anh từng có một chút áy náy, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một chút xấu hổ… Cho đến ba năm trước, tất cả những bí ẩn được vạch trần kia, cho đến khi cô ra tù, thấy người phụ nữ này bên trong quật cường, cho đến khi anh cảm thấy, người phụ nữ này dường như rất thú vị, nên đã giúp cô chạy trốn Không nghĩ tới, cô chạy trốn, nhưng mình lại không tìm được “È hèm… Tôi nói là, tôi tên là Lục Minh Sơ, một vị khách trọ mới. Cô gái ở quầy nói cô là bà chủ ở đây, tỏi tưởng là, bà chủ sẽ quan tâm tới tình hình của khách trọ chứ” Lục Minh Sơ nhấp một ngụm trà: “Đây là trà gì thế, mùi vị rất ngon”

“, Người phụ nữ lại sững sờ, trong một lúc lâu, trong đầu đều là sự mơ hồ, hơn nửa ngày, mới hiểu rõ ý của người đàn ông trước mặt. Trong lòng không khỏi tự cười nhạo: chắc là cuộc sống quá đơn giản quá thuần túy, môi ngày pha một bình trà, với chiếc ghế năm ở đây, đụng đưa cả ngày, đầu óc cũng không linh hoạt nữa.

Lục Minh Sơ thưởng thức gương mặt đờ đẫn của người phụ nữ trước mặt, lại nhìn lên gương mặt đó, tìm dấu vết vinh quang thời thơ ấu của anh, đáy mät hiện lên một tia tiếc nuối, cái người có nụ cười rạng rỡ đó, giống như là sẽ không bao giờ xuất hiện nữa vậy.

Tuy nhiên, may là như vậy, anh dân dân cảm thấy, gương mặt có chút đờ đân, phản ứng chậm đó, cũng vô cùng thú vị.

“Trà này thật là ngon” Lục Minh Sơ đưa chén trà lên môi, nhấp thêm một ngụm nữa Anh sinh ra với một vẻ đẹp phi thường, cởi bỏ trang phục thường ngày, mặc lên một bộ đồ giản dị, cũng không mất đi vẻ quyến rũ. Môi mỏng đạm bạc, khẽ chạm vào chén trà… Cảnh này, cuối cùng làm cho người phụ nữ bên cạnh, bất giác đứng lên: “Đó là chén của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play