Chương 209 Chật vật chán chường

Chiêu Chiêu lập tức đi đến chỗ chiếc ghế vuông, cầm lên một bình trà xanh ngọc, rót một ly, đưa cho người phụ nữ, lúc đứng lên, tóc người phụ nữ, lại dài đến ngạc nhiên, mái tóc dài đến thắt lưng, buộc lại bằng một sợi dây lỏng lẻo, đưa tay nhận lấy ly trà xanh mà Chiêu Chiêu đưa tới, mở nắp ly, uống một ngụm, rồi lại đậy lại.

“Chiêu Chiêu, cầm theo hợp đồng, đi lên.”

Người phụ nữ nói xong, bước chân hướng về phía căn phòng kia, bước đi hết sức chậm chạp.

“Bà chủ, em tới đây.’ Chiêu Chiêu chạy nhanh như gió đến quầy cầm một túi giấy bằng da trâu, chạy theo sau người phụ nữ, từng bước từng bước một đi theo sau. Người phụ nữ đi rất chậm, Chiêu Chiêu cũng bước cùng thật chậm, từ hành lang, một đường đi thẳng lên lầu hai, người bình thường chỉ cần hai ba phút, mà thời gian hai cô đi phải gấp đôi, người phụ nữ bước đi chậm rãi, Chiêu Chiêu cũng không thúc giục.

Lên lầu hai, chỉ đứng trong hành lang, cũng đã nghe được tiếng trai gái kịch liệt gây gổ.

Người phụ nữ dừng bước, sự nhàn nhạt trong đôi lông cô tan đi, nhuộm vào một tia lạnh lùng, Chiêu Chiêu không biết tại sao, mỗi lân có khách ở trong homestay gây gổ, tình tình luôn luôn lười biếng của bà chủ dường như tan biến hết, trên mặt biến mất đi sự dịu dàng của thường ngày, trở nên có chút không giống bà chủ của cô.

Choang…

Trong căn phòng kia truyền tới tiếng gốm sứ vỡ, mặt người phụ nữ liền biến sắc, không nói một lời nhấc chân đi về phía trước mấy bước, dừng lại trước cửa căn phòng kia, đưa tay gõ vang cửa phòng.

“Mở cửa”

Người trong phòng, chỉ lo gây gổ, không có người nào quan tâm đến tiếng động ngoài cửa “Mở cửa”.

“Chiêu Chiêu.” Người phụ nữ lùi vê sau một bước, để ra một khoảng trống, tỏ ý muốn Chiêu Chiêu dùng thẻ dự phòng để mở cửa, một tiếng “click” nhẹ, làm hai người bên trong phòng ngạc nhiên đến ngưng cãi vã, cùng nhìn về phía cảnh cửa bỗng nhiên mở ra.

Cửa mở ra, hai người đứng ở cửa.

Đôi tình nhân nhỏ bên trong phòng nhìn thấy người đến là nhân viên làm việc của homestay, trước đó đột nhiên căng thẳng mở cửa ra, liền lập tức buông lỏng xuống.

Nhất thời bất mãn trách mắng: “Ai cho phép các người vào đây? Không biết gì vê quyên lợi sao? Loại hành vi này của các người thật là bất lịch sự, đã xâm phạm đến tôi và bạn trai tôi của tôi!”

Người phụ nữ ở trước cửa, phớt lờ cặp tình nhân đang âm ï kia, đảo mắt nhìn một vòng bên trong phòng, “Mời hai người, ngay bây giờ thu dọn hành lí của mình, rời khỏi nơi này”

Hai người đều không nghĩ tới, nhân viên ở đây, sẽ nói ra những lời này, nhất thời, người đàn ông mặt đỏ lên: “Dựa vào cái gì! Chúng tôi đã trả trước năm ngày tiền phòng! Homestay của các người dựa vào cái gì mà dám đuổi khách? Gọi ông bà chủ của các người lại đây, tôi muốn hỏi một chút, tại sao có thể có nhân viên tôi như vậy!”

“Tôi chính là bà chủ.”

“Cô chính là bà chủ mà cô còn dung túng nhân viên như vậy… Cô chính là bà chủ? 2?”

“Tôi chính là bà chủ” Người phụ nữ ở cửa không buồn không vui nhìn đôi tình nhân nhỏ đổi diện: “Bây giờ, mời các người thu dọn hành lý, rời khỏi nơi này”

Mặt người đàn ông càng đỏ hơn, kêu la như sấm “Dựa vào cái gì! Khách sạn lớn dám ức hiếp người, cái homestay nhỏ này cũng dám bàt nạt khách sao?”

Nhiệt độ trong mät người phụ nữ ở cửa dần dân hạ xuống: “Chiêu Chiêu, đem hợp đông đưa cho bọn họ xem”

Đôi tình nhân nhỏ mở túi giấy trong tay Chiêu Chiêu ra, người phụ nữ ở cửa nói: “Khi các người vào ở, nhân viên hẳn đã nói với các người, ở chỗ này làm cái gì cũng được, chỉ là không được quấy rôi đánh nhau, có đúng hay không? Trước khi vào ở các người đồng ý ký thỏa thuận rồi, chứng minh các người đã hiểu rõ cũng như đồng ý đạt được sự đồng thuận của cả hai bên”

Đôi tình nhân nhỏ cầm trong tay đơn thỏa thuận của bọn họ tại thời điểm nhận phòng, trên mặt lần lượt chuyển sang xanh đỏ “Chúng tôi không gây gổ.”

“Tôi không có mù” Người phụ nữ từ dưới đất nhìn lên, trên ghế sofa, trên bàn, lướt qua từng chö một, trong phòng, một mảnh hôn độn, chứng cớ bọn họ gây gổ, thậm chí động thủ, ở ngay trước mãt Người đàn ông cảm thấy thật mất mặt, mặc dù đã ký đơn thoả thuận, nhưng cứ bị đuổi ra ngoài như vậy, anh không bảng lòng.

“Cô chờ đấy, tôi sẽ lên mạng đưa các người ra ánh sáng, loại thương gia lòng dạ đen tối!”

“Tùy anh” Nhàn nhạt nói hai chữ, xoay người rời đi: “Chiêu Chiêu, trả lại cho bọn họ ba ngày tiên phòng chưa ở, vả gọi A Thăng tới canh chừng nơi này”

“Có gì đặc biệt chứ! Một căn homestay nhỏ bé, homestay ở Nhị Hải đây ra đây, không cân cô đuổi, tôi còn không vui vẻ gì khi ở cái homestay nhỏ này của các côi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play