Chương 206 Tôi đến xem trò cười của cậu Đã năm ngày rồi!

Người đàn ông trong phòng sách toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Lục Minh Sơ này, quả nhiên không sạch sẽ, nhưng dường như, phía Lục Minh Sơ kia xảy ra vấn đề rồi. Trầm Nhị một mực âm thầm đi theo Lục Minh Sơ, thấy đối phương đang tìm tài xế taxi lúc trước chở Giản Đông đi Hàng Châu, sau đó cũng biến mất theo.

Lục Minh Sơ và anh có suy nghĩ giống nhau.

Người đàn ông nở một nụ cười tự giễu… Ban đầu tất cả bọn họ cùng nhau hợp tác, không biết là cố tình hay vô ý, cuối cùng tất cả bọn họ đối đấu với nhau, người phụ nữ kia trở thành con cừu non vô tội, đi vào trong lông sắt.

Mà bây giờ, ai có thể nghĩ đến, người phụ nữ kia lặng lẽ ra tay, âm thâm lừa hết tất cả mọi người.

“Tiểu Đồng, làm tốt lắm” Anh cười khổ.

Cốc cốc.

“Vào đi.”

“Tôi tới rồi” Là Tô Mộng.

Giọng nói u ám bên cạnh giường, từ xa đến gần, một bóng đen bao trùm đôi mắt cô, mí mắt Tô Mộng khẽ rung lên, không dám làm động tác quá lớn. Lúc tới đây đã rõ ràng, đến đây là vì bữa tiệc Hông Môn, cô cũng do dự, không biết có nên đem sự thật nói ra hay không.

Nhưng cuối cùng, có lẽ là nhìn thấy Giản Đồng, như nhìn thấy được chính mình vậy. Câu chuyện của Giản Đồng, tựa như câu chuyện năm đó của cô.

Cô vội vã giúp người phụ nữ ngốc kia chạy trốn, chẳng phải là muốn giúp đỡ bản thân ngốc nghếch trong quá khứ đó sao?

Thời điểm nghe xong câu chuyện của người phụ nữ ngốc kia và người đàn ông trước mặt này, ai có thể tha thứ cho một người đàn ông đã từng làm người khác tổn thương như vậy cơ chứ?

Cho dù là Tô Mộng, cô cũng không thể che dấu lương tâm của mình, không thể vì thân phận người đàn ông trước mặt này là ông chủ của cô, mà lựa chọn sự tha thứ. Cô không phải Giản Đồng, cô không có cách nào thay mặt Giản Đồng tha thứ cho anh, càng không có cách nào quên được tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra!

Chính là như vậy!

“Những gì xảy ra vào ngày hôm đó, cô từ đầu đến cuối, kể lại một lân nữa”

Tô Mộng cố giữ bình tĩnh, đầu óc cô rất tỉnh táo, đem chuyện hôm đó tỉ mỉ nhắc lại một lân nữa, giọng nói của cô hơi run, nhưng càng làm cho lời nói của cô càng thêm chân thực.

Trong một quyển tội phạm học có nói, lời nói lặp đi lặp lại không có bất kỳ khuyết điểm nào, là chuyện trải qua trước đó được lặp đi lặp lại cân nhắc đắn đo ở trong đầu.

Cho nên, trong lời nói của Tô Mộng, có sai sót.

Trầm Tu Cẩn không nói gì, giống như anh không có cách nào tìm ra bằng chứng đáng nghi trong lời nói của cô.

Mà cô cũng không cần phải làm như vậy, vì chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, việc thừa nhận cần phải đợi tất cả mọi thứ được phơi bày hết ra Trâm Tu Cân vần chưa hiểu Tô Mộng cho lãm, anh không biết Tô Mộng nhiều năm về trước như: thế nào, anh chỉ biết Tô Mộng là một người trung thành không mê công danh lợi lộc, ích kỷ lạnh lùng, mới có thể tôn tại được ở khu giải trí Đông Hoàng, đêm này qua đêm khác, ánh mất lạnh lùng dõi theo cuộc sông hôn tạp.

Làm thế nào một người như vậy có thể nói về một điều không liên quan, một điều không có lợi cho mình chứ?

Mậệt mỏi giơ bàn tay lên, hướng về phía Tô Mộng quơ quơ: “Cô đi đi”

Anh không tìm được! Nơi nào cũng không tìm thấy!

Lúc này mới phát hiện, cô đi không có tin tức gì, anh ngay cả một nơi mà cô hay đến, cũng không biết, hoàn toàn không nghĩ được gì Mấy tên côn đồ kia, sớm đã bị anh chơi đùa đến mất nửa cái mạng, nhưng đây cũng không phải là thứ anh cần nhất!

Chiếc xe dưới lầu còi hai cái, anh liếc nhìn xuống dưới lầu, thuận tiện nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, sửng sốt một chút… Là anh?

Dưới lâu, quản gia Vương khách khí hỏi: “Chào anh, anh là?”

“Chuyển lời cho cậu chủ nhà ông, Tiêu Hãng nhà họ Tiêu đến thăm”

Đang nói, thì bị một giọng nói lạnh lùng chặn lại: “Không cân, tôi đây rồi.” Trâm Tu Cẩn đứng ở đầu cầu thang: “Người ngay thảng không nói vòng vo, Tiêu Hăng, cậu tới đây làm gì”

“Tôi đến xem trò cười của cậu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play