Chương 196 CUỐI CÙNG CÔ CŨNG TỈNH RỒI

Người quản gia này của nhà họ Trâm, địa vị cao hơn của quản gia Hạ rất nhiêu, ông ta từ trước đến nay đều rất trung thành ở bên ông chủ Trâm, tự nhiên, giao cả tính mạng cho ông chủ Trâm, cũng tự nhiên ông ta trở thành người mà ông chủ Trầm tin tưởng nhất, nhưng ông ta cũng chưa hề nghe thấy ông chủ Trâm nói có kế hoạch như thể, phải mượn có đổ bệnh để đưa Giản Đồng đi… Lúc này, trong lòng ông ta đột nhiên tối sâm lại, dường như đã đoán ra được gì đó.

Nhưng tại thời khäc này lại không thể đem những điều ông ta phỏng đoán ở trong lòng nói cho Trâm Tu Cẩn ở trước mặt.

“Cậu chủ, lão nô đã phục vụ ông chủ cả một đời, theo lý mà nói, nếu ông chủ thực sự lấy cớ đổ bệnh để bät cô…chủ đi, thì lão nô cũng nên được biết chú”. Ông lão quản gia tận tình khuyên bảo: “Cậu chủ, lão nô thê với cậu, lần này thực sự ông chủ không hề mượn cớ đổ bệnh để làm gì cô Giản cả”

Trâm Tu Cẩn nhìn ông lão quản gia trước mặt với ánh mät lờ mờ, đổi với ông lão quản gia vân luôn phục vụ bên cạnh ông chủ Trâm, có thể nói, đã nhìn Trâm Tu Cẩn trưởng thành từ ngày còn bé, đối với sự hiểu biết của anh đối với ông quản gia này, thì Trầm Tu Cẩn cảm thấy thời điểm này ông lão quản gia không phải đang nói dõi.

Vậy thì thực sự không có liên quan gì đến ông chủ sao?

Đôi mắt phụng vừa lạnh lùng vừa thâm trầm, hàng lông mi dài rủ xuống, bắt đầu suy nghĩ, nếu không phải là ông nội…thì là ai được?

Năm chặt hai năm tay… Dù là ai đi nữal Ông lão quản gia đứng đối diện với Trâm Tu Cẩn, lúc này, trên gương mặt giăng đầy dấu vết của năm tháng, lộ rõ vẻ sửng sốt, kinh sợ!

Ông lão quản gia hít một hơi khí lạnh… Trong kí ức của ông, gương mặt đầy sát khí như hiện tại của cậu chủ, đã từ rất lâu rồi ông ấy không tận mặt nhìn thấy!

“Cậu chủ, cậu muốn làm gì!”

Ông lão quản gia lao lên, ngăn lại Trâm Tu Cẩn vừa quay người rời đi “Tránh rat”

“Cậu chủ, không thể kích động!” Không thể, bản thân tuyệt đối không thể mặc kệ cậu chủ rời đi bây giờ được, nếu không, cậu chủ sẽ làm ra sự việc như thế nào, ai cũng không thể biết đượ!

cÔng lão quản gia vô cùng gấp gáp!

“Ha, người tung tích không rõ ràng là vợ của tôi! Ông muốn tôi phải bình tĩnh như thế nào! Ông tránh ra! Ông cũng là người của ông cụ nhà họ Trầm, tôi không muốn ra tay với ông”. Gương mặt nghiêng lạnh lùng của người đàn ông, lạnh lùng mang theo lo lăng, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh giá, ánh nhìn khiển cho ông lão quản gia đông cứng: “Trâm Nhị, kéo ông ta ral”

Trầm Nhị lập tức tiến lên, ông lão quản gia không những không thể ngăn được Trâm Tu Cẩn, ngược lại còn bị Trâm Nhị nhẹ nhàng hất ra, ông dù sao cũng đã trải qua mấy chục năm sóng gió, lập tức hiểu được thời điểm này nên làm gì nhất.

Tuyệt đối không thế để cậu chủ rời đi trong thời điểm này!… Đáy mắt ông lão quản gia lóe lên một tia sáng, cũng không đi đuổi theo Trầm Tu Cẩn, quay gót chạy như bay vào cánh cửa phòng cấp cứu “Giữa lấy ông ta!” Trầm Tu Cẩn lạnh lùng gào lên một tiếng, Trâm Nhị lập tức nhanh tay nhanh mắt, năm một cái giữ chặt ông lão quản gia lại: “Xin lõi, tình hình gấp gáp, lực tay không biết nặng nhẹ”. Trâm Nhị không chút biểu cảm nói với ông lão quản gia Con mät màu ghi nhàn nhạt của Trâm Tu Cẩn quét qua ông lão quản gia, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Trầm Nhị: “Trông chừng ông ta”. Ánh mất nhàn nhạt lại quét qua cảnh cửa phòng cấp cứu, con mắt đen nháy co lại, đôi môi mỏng nhổ ra mấy chữ: “Còn cả…cánh cửa kia”. Anh vân chưa hoàn toàn gạt bỏ hết nghỉ ngờ đối với con người đang nắm sau cánh cửa ấy.

Ông lão quản gia chớp mắt đã nghe hiếu, bất ngờ mở to hai mãt: “Cậu chủ! Cậu không thế!”

Cẩn, quay gót chạy như bay vào cánh cửa phòng cấp cứu “Giữa lấy ông ta!” Trầm Tu Cẩn lạnh lùng gào lên một tiếng, Trâm Nhị lập tức nhanh tay nhanh mắt, nằm một cái giữ chặt ông lão quản gia lại: “Xin lồi, tình hình gấp gáp, lực tay không biết nặng nhẹ”. Trâm Nhị không chút biểu cảm nói với ông lão quản gia.

Con mät màu ghi nhàn nhạt của Trâm Tu Cẩn quét qua ông lão quản gia, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Trầm Nhị: “Trông chừng ông ta”. Ánh mặt nhàn nhạt lại quét qua cảnh cửa phòng cấp cứu, con mắt đen nháy co lại, đôi môi mỏng nhổ ra mấy chữ: “Còn cả…cánh cửa kia”. Anh vân chưa hoàn toàn gạt bỏ hết nghỉ ngờ đối với con người đang nắm sau cánh cửa ấy.

Ông lão quản gia chớp mät đã nghe hiếu, bất ngờ mở to hai mát: “Cậu chủ! Cậu không thế!”

“Cậu chủ sẽ tự có suy tính của mình”.

Bên đó Trâm Nhị trông chừng ông chủ Trâm và người bên cạnh ông ta một cách chặt chẽ.

Điện thoại của ông lão quản gia bị “không cẩn thận” đập vỡ rồi Bên này, Trâm Tu Cẩn như ngôi trên đống lửa, dùng tất cả các quan hệ mà anh có thể dùng để tìm Giản Đồng.

Trong lòng thực chất đã hiểu, cô gái ấy, sợ räng đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng vần hi vọng tất cả chỉ là hiểu lâm, vì thế cả chặng đường không ngừng điều khiển, để có thể dốc hết toàn lực tìm cỏ, cùng đó cứ cách năm phút lại gọi điện về nhà hỏi quản gia Vương, người con gái ấy đã về nhà hay chưa…mặc dù biết rõ chỉ cần cô về nhà là quản gia Vương sẽ gọi điện báo cho anh ngay lập tức.

Mí mắt trái càng giật ghê hơn, trong lòng có một luồng hoảng loạn không biết từ đầu tới, là cảm giác mà Trầm Tu Cẩn sống đến tuổi này vân chưa từng có.

Người đàn ông trong xe ấn đường đã vặn thành một khúc dây thừng.

Xe của anh lái như bay trên đường, mà hướng đi không đâu khác chính là nhà họ Giản!

Đứng trước cửa nhà họ Giản, đột nhiên vang lên một hồi tiếng phanh xe, động cơ vang lên những tiếng âm âm kinh thiên động địa, “U..”

Âm thanh này khiến cho bà chủ Giản đang ngồi uống trà nghe thấy trong lòng đột nhiên hoảng loạn, tách trà trong tay “Cộp” một tiếng rơi xuống đấy, vỡ thành từng mảnh.

“Đẩy, đấy là làm sao vậy?”

Mà Giản Chấn Đông vừa ra khỏi phòng sách cũng bị tiếng động cơ âm âm dọa cho một trận kịch liệt, vội vàng đứng phảt dậy, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn xuống… Giây tiếp theo, gương mặt trở nên nhăn nhóI Xe của Trâm Tu Cẩn!

Thời khắc này, trong lòng Giản Chấn Đông vụt qua vô số phỏng đoán… sao anh lại đến đây!

Trầm Tu Cẩn không phải nên ở trong bệnh viện trông nom ông chủ Trâm sao?

Chẳng lẽ anh là vì…

Vô số phỏng đoán, dưới chân ông lại không dám do dự, bước qua cánh cửa lớn phòng sách, vội vàng bước xuống dưới lâu.

“Giản Chấn Đông, Giản Đông đâu!”

Sắc mặt Giản Chấn Đông cứng ngac nói: “Tiếu Đồng đã rời đi ri…”

“Tôi đến đây không phải để nghe ông nói dối!”

“Tôi…tôi thật sự không biết? Chàng nhẽ Tiểu Đồng nó chưa đi sao? Nhưng là do cô Tô đích thân lái xe đưa đón Tiểu Đồng mà. Chủ tịch Trâm, có khi nào hai người trẻ tuổi ham chơi, đi đâu đó đi dạo rồi?”

Giản Chấn Đồng ở nhà họ Giản như gặp phải đại dịch, còn Giản Đồng ở trong một nhà kho cũ thì bị hất một chậu nước lạnh cho tỉnh lại.

Trên đỉnh đầu là một bóng đèn tròn cũ kĩ, là loại bóng đèn rất nhiêu nhà dùng trong những năm tám mươi, chín mươi Yếu ớt tỉnh lại, lúc mở mắt ra lại bị ánh sáng không phải rất kịch liệt từ cái bóng đèn cũ kĩ kia làm cho chói mặt, bản năng khiến cô muốn giơ tay lên che mät, nhưng lại không thể động đậy, cúi mät nhìn xuống mới phát hiện ra, đã bị trói trên một chiếc ghế, hai tay chị trói ngược ra sau ghế.

“Cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Giản Đồng nhìn về hướng ấy, lúc nhìn thấy cái bóng người ấy, không biết là cười chế giêu hay cười khổ, cô cười nhẹ một tiếng.

“Cô vân dám cười!”

Đối diện với sự phản nộ khác thường của lũ bắt cóc, phản ứng bình tĩnh của Giản Đồng lại dường như näm ngoài dự liệu của con người tức giận trước mặt.

Mà sự bình tĩnh của có, lại khiến cho người trước mặt không thể chịu đựng được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play