Chương 176: Em quá ngây thơ rồi

Giản Đồng được xuống xe như ý nguyện, nhưng, là bị khiêng xuống xe.

“Tôi không xuống xe! Bỏ tôi ra! Bỏ ra!”

Nửa người của cô bị Trầm Tu Cẩn nhấc lên, chỉ còn lại một đôi tay, thê thảm đáng thương bị giữ chặt lại ở cửa xe, đôi chân đạp loạn xạ ở phía sau lưng anh, dù gì thì phía sau cũng không có mắt, trong cơn hoảng loạn có đạp vào người đàn ông đó hay không, thì cũng không thể biết được.

“Haha~ người vừa nãy nói muốn xuống xe chẳng phải là em sao?”

Giản Đồng lúng túng, nhưng ngay lập tức lại bừng tỉnh: “Trước khi vào tù, chẳng phải anh có chết cũng không chịu lấy tôi sao?” Cô hỏi ngược lại.

“Đó là một sai lầm. Bây giờ tôi đang sửa lại sai lâm đó đây” Trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, dưới ánh đèn, hiện lên vẻ vô cùng cương quyết.

“Trầm Tu Cẩn”, cô bật cười: “Bây giờ tôi, cũng đang sửa chữa lại sai lâm”

Hai người dùng những lời nói sắc bén để đối đáp nhau, đôi mắt của người đàn ông hơi lạnh lại, không quan tâm đến câu nói này của cô, vờ như không nghe thấy nói một câu: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ là vợ của Trầm Tu Cẩn tôi, là mẹ của con tôi”

“Trầm Tu Cẩn, anh… khiến tôi thấy ghê tởm!”

Giản Đồng hung dữ trách móc.

Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông, bỗng sáng lên: “Em chuẩn bị phải gả cho người mà em thấy ghê tởm làm vợ rồi!”

“Tôi sẽ không kí tên!”

“Tiểu Đồng, em lại ngây thơ rồi”

Lúc này, Giản Đồng vẫn chưa hiểu ý của câu nói mà Trầm Tu Cẩn vừa nói.

Cho đến khi…

Ngồi bên trong cục dân chính, trước một cái đèn nhỏ.

“Tôi sẽ không kí đâu” Cô lãnh đạm nói, liếc nhìn vào đồ ở trên bàn.

Người của văn phòng, lúc đến vẫn đang than phiền, bây giờ thân kinh co lại, căng thẳng đến nỗi không dám nói gì.

Thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn… Đây có phải đến để kết hôn đâu, đây là đến để ép hôn!

Anh đã siêng năng làm ở cương vị này 7-8 năm, từ trước đến giờ chưa hề đem chuyện kết hôn phải gươm súng sẵn sàng như vậy!

Đôi mắt của Trầm Tu Cẩn liếc nhìn lên trên khuôn mặt của Giản Đồng, đột nhiên chìa tay ra, giữ chặt lấy tay của cô.

Giản Đồng hốt hoảng: “Anh làm cái gì thế! Đây là phạm pháp đấy anh có biết không!”

“Em đi tố cáo đi” Anh cầm chặt lấy tay của cô, từng nét từng nét viết tên của cô lên trên tờ giấy.

“Trầm Tu Cẩn! Đây là cưỡng ép!”

Giọng nói thô khàn hoảng loạn nói, ngẩng đầu lên giống như đang cầu cứu, nhìn về phía người nhân viên ở đối diện: “Tôi không đồng ý. Anh giúp tôi với.”

Người nhân viên ở đối diện lập tức nghiêng đầu sang một bên: “Cô gái, đây là chuyện riêng của nhà hai người, chỉ bằng hai người đứng sang một bên để bàn bạc, bàn bạc xong rồi thì hãy.. “

“Tôi không phải là vợ của anh ấy! Đây không phải là chuyện riêng của nhà! Rõ ràng anh đã nhìn thấy rồi! Anh đã nhìn thấy hết rồi!” Tại sao không nói một một câu công bảng chứ.

Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại, bên tai cảm nhận được rõ ràng, anh đang áp sát, nhiệt độ của hơi thở phả vào trong tai của cô, cô cũng cảm nhận được rõ ràng!

Đôi môi mỏng dính vào tai của cô: “Vì vậy mới nói rằng em ngây thơ. Ngây thơ giống như ba năm trước”

Ẩm!

Trái tim bỗng chốc đau nhói!

Gần như cần vụn hàm răng trắng… Vì vậy mới nói rằng em ngây thơ. Ngây thơ giống như ba năm trước.

Trầm Tu Cẩn, anh thẳng rồi!

Bàn tay cầm lấy chiếc bút vốn dĩ đã dùng hết sức lực để chống cự, đột nhiên rút đi hết mọi sức lực vốn có, để mặc cho người ở phía sau cầm chặt lấy tay của cô, từng nét từng nét viết rõ họ tên của cô.

“Chúc mừng hai người” Bên tai, là tiếng chúc mừng của người nhân viên.

Cô lại cảm thấy cực kì chói tai… Để mặc cho người đàn ông nhận lấy quyển sổ đỏ, mặc kệ anh nảm lấy tay cô bước ra ngoài, rồi lại đột nhiên hất tay của anh ra: “Được rồi, anh đã bằng lòng chưa?

Anh thắng rồi phải không? Anh làm như vậy thì chứng minh được cái gì! Chứng minh được chuyện gì trên đời anh cũng có thể làm? Anh đã chứng minh được lòng tôn nghiêm của anh, vậy của tôi thì sao?”

Cô giơ nắm đấm lên, đập lên trên dáng người cao to của anh, lên đôi vai của anh, lên lồng ngực của anh, lên cánh tay của anh, từng cái từng cái…

Không muốn chấp nhận nên đã đấm liên tục giống như mưa rơi.

Giản Đồng đang trút ra, cô bắt buộc phải trút ral Cô oán giận anh, vì thế cứ đấm vào anh hết lần này đến lần khác.

Anh cũng không cử động, để mặc cho người phụ nữ đó đấm vào người mình.

Giản Đồng cứ đấm cứ đấm, độc tác lại dần dần chậm lại, đến cuối cùng, một hồi lâu mới nhìn thấy năm đấm của cô: “Không oán giận anh!” Cô chậm rãi mở miệng, nói ra bốn chữ.

Người cô oán giận nhất chính là bản thân cô!

Oán giận bản thân mình vô dụng!

Cô là bị khiêng vào trong cục dân chính, lúc đi, giống như một dũng sĩ bảo vệ mình, lúc ra, lại giống như trái cà tím bị héo.

Liếc nhìn vào quyển sổ màu đỏ trong tay của Trầm Tu Cẩn, đôi môi trắng bệch, căn chảy cả máu, rồi tự cười nhạo… Phải, cô quả nhiên lại ngây thơ rồi.

Vào giờ tan làm, lại có thể làm được ra quyển sổ màu đỏ kia, cô không chịu kí tên, thì anh lại có hàng trăm cách để ép cô kí tên.

“Trầm Tu Gẩn, anh thăng rồi. Thực sự, giữa anh và tôi, từ trước đến giờ, tôi luôn là bên thua”

Cô thua một cách triệt để! Lòng bàn tay của cô, truyền đến hơi ấm trong lòng bàn tay của Trâm Tu Cẩn, nhưng trái tim, lại vô cùng lạnh lẽo.

Đột nhiên, chìa tay ra ôm chặt lấy người phụ nữ ở trước mặt vào trong lòng, đôi lông mày của người đàn ông có chút đau xót, nhưng lại vô cùng bá đạo nói: “Tiểu Đồng, hấy quên hết đi, cùng với tôi… sống hạnh phúc mỗi ngày”

Lời nói chân thành như vậy, nếu như là người quen thuộc với Trầm Tu Cẩn đứng ở bên cạnh, thì chắc chắn sẽ không dám tin, những lời nói như vậy, lại được nói ra từ trong miệng của Trâm Tu Cẩn kiêu ngạo như con sói đầu đàn này.

Giản Đồng đơ người ra… Người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt đen nháy trước giờ luôn nhìn mọi người với vẻ đầy kiêu ngạo của anh, lại có một chút khẩn cầu mà kể từ lúc cô quen biết anh đến giờ chưa từng có sao?

Không không không, nhất định là nhìn nhâm rồi!

Cô chớp chớp mắt, chắc chản, là nhìn nhầm rồi.

Một con sư tử kiêu ngạo lại cúi thấp đầu xuống? Chỉ vì để cầu xin cô?

“Chủ tịch Trầm muốn tôi quên hết đi sao?”

Sao cô có thể dám quên, sao cô có thể quên được chứt Một câu “quên đi” anh có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy, lại chính là nửa cuộc đời của cô.

Một câu “quên đi”… Trầm Tu Cẩn! Sao anh có thể bắt nạt người khác như vậy chứ!

Khóe mắt cô ửng đỏ, đôi môi trắng bệch nở ra một nụ cười gượng… Lúc này, cô chính là một trò cười!

“Cái gì mà bà chủ Trâm, tôi căn bản không hề quan tâm! Một bà chủ Trầm, lại muốn tôi quên đi quá khứ của mình sao?”

Haha… hahahaha…

Một câu “quên đi”, lại muốn xóa bỏ đi cuộc đời giống như địa ngục sao?

Nụ cười ở khóe miệng, lại càng thêm sáng lạn hơn, cô đã không biết, nên dùng biểu cảm như thế nào để đối diện với anh, dùng ngôn ngữ như thế nào để biểu đạt ra sự đau khổ và tức giận ở trong lòng!

Tức giận đến phát cười, đau khổ đến phát cười!

“Chủ tịch Trầm thần thông quảng đại, có bản lĩnh”, cô ngửa đầu, nụ cười đem theo những giọt nước mắt: “Có bản lĩnh! Thì anh hãy tiêu hủy quá khứ của tôi đi! Nếu không thì, tôi không quên được! Cũng sẽ không quên!”

Để mặc cho những giọt nước mắt trượt xuống khuôn mặt, nụ cười của cô, khiến cho trái tim của ai thấy thương xót?

Người đàn ông đau xót nhìn cô, nhưng trong đôi mắt đen lại không chảy một tí nào, không nói câu gì, quay người kéo cửa xe ở phía sau ra, đẩy cô vào bên trong.

“ÁI”

Cô kinh ngạc hét lên, mà anh lại thuận theo tư thế đè cô xuống: “Có lẽ, chúng ta nên có một đứa con” Có con rồi, cô sẽ buông mọi thứ ở quá khứ xuống, yên tâm cùng anh sống đến hết đời.

“Trầm Tu Cẩn, anh điên rồi!” Giọng nói thô khàn của người phụ nữ hét lên, từ trong xe bay ra.

Xoetl Tiếng xé vải vang lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play