Chương 168: Anh đoán ra rồi

“Boss, tôi thấy hổ thẹ với sự tin tưởng của anh” Trong phòng sách yên tĩnh, Trâm Nhị vô cùng áy náy.

Trầm Tu Cẩn mặt không biểu cảm gì: “Không điều tra được à?”

Trầm Nhị cúi thấp đầu xuống, trong lòng anh đang tự trách: “Boss, chuyện anh dặn dò, tôi đã không làm tốt. Đều là do tôi không đủ năng lực, nếu như đổi lại là Trầm Nhất, thì chắc đã điều tra được rồi”

Boss dặn dò anh âm thầm điều tra chuyện của ba năm trước, xa cách ba năm, chuyện này quả thực không dễ để điều tra, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, ai lại không điều tra ra được một chút gì có tác dụng.

Điều tra đi diều tra lại, đều là chứng cứ bất lới với Giản Đồng.

Nhưng… anh và Trầm Nhất không giống nhau, trong lòng Trầm Nhất nhận định rằng Giản Đồng có tội. Nhưng Trầm Nhị anh, từ lúc bắt đầu, đã không hề tin rằng Giản Đồng sẽ là loại người như thế.

Vì vậy biết được Boss có lòng muốn điều tra chuyện của năm đó, trong lòng anh cảm thấy rất vui.

Anh và Trầm Nhị giống nhau, còn có vài người khác nữa, đều là sau khi đã được Boss tuyển chọn từ nhỏ, liên luôn ở bên cạnh Boss, tự nhiên, cũng được coi là cùng Giản Đồng lớn lên từ nhỏ.

Vào lúc Boss dặn dò anh điều tra chuyện của ba năm trước, anh tràn đầy vui sướng, nhưng điều tra trong thời gian lâu như vậy, mà lại không điêu tra được gì, chỉ có thể càng thêm chứng minh hiềm nghi của Giản Đồng.

Báo cáo điều tra của cô Giản, lúc này được đặt lên trên bàn của Boss, vào lúc Trầm Nhị làm bản báo cáo này, cũng do dự không biết có nên đưa bản báo cáo này đến trước mặt của Boss không.

Trầm Tu Cẩn cầm lên bản báo cáo ở trên bàn, sau khi mở ra, con mắt đen nháy nhanh chóng từ bên trên lướt qua, trong phòng sách yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt lúc lật trang giấy.

“Tất cả những thứ có thể điều tra, đều ở bên trong rồi sao?” Đặt tập tài liệu xuống, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, một bên ẩn giấu vào trong bóng tối, đèn bàn được bật lên, một bên mặt nữa lờ mờ dưới ánh đèn.

Trầm Nhị gật gật đầu: “Vâng” Anh nói xong, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng nói tiếp: “Nhưng mà Boss, tôi vẫn không tin cô Giản là loại người như thế” Nhưng, tập tài liệu này, là do tận tay anh làm, mọi điều tra, đêu được tiến hành trong âm thầm, tất cả tiến độ từ tốn, đến cả Trầm Nhất, người có quan hệ thân mật như vậy với anh, cũng không biết được anh đang âm thầm điều tra chuyện này.

Anh nguyện ý tin tưởng cô Giản, nhưng những thứ ở trong tập tài liệu này, lại đang cười nhạo lên cái gọi là “tin tưởng” của anh!

Cộc cộc… cộc cộc…

Ngón tay thon dài của Trầm Tu Cẩn nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn, nheo mắt lại lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bản báo cáo vẫn đang được mở ra kia, nhìn vào đó rất lâu, đôi mắt hiện lên vẻ trầm tư.

“Boss, là do tôi vô dụng, chỉ có thể điều tra được những thứ này” Những “chứng cứ” ở bên trong từng vòng từng vòng quấn lấy nhau, được làm rất tỉ mỉ không chê vào đâu được, hôm nay có đổi là ai, nhìn thấy hàng loạt những chứng cứ này, đều sẽ nhận định Giản Đồng có tội.

“Nếu như là Trầm Nhất, có lẽ cậu ấy có thể điều tra ra được một chút gì đó.. “

Vào lúc Trâm Nhất áy náy nói, tự trách móc bản thân không có đủ năng lực, lời chưa nói xong, liền bị người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc nhẹ nhàng ngắt lời: “Đổi lại là Trầm Nhất, thì cũng không điều tra ra được gì.”

Đôi mắt đen nháy của Trầm Tu Cẩn, hiện lên vẻ lạnh lùng: “Tôi là muốn điều tra chuyện của ba năm trước, điều tra chứng cứ có lợi đối với cô ấy.

Haha… cuối cùng lại tra ra được những chứng cứ còn bất lợi hơn với cô ấy, càng làm rõ lên tội danh của cô ấy”

Boss, cô Giản không phải…”

“Phải, cô ấy không phải như vậy” Trầm Tu Cẩn từ trên chiếc ghế tựa đứng bật dậy, ngón tay đút vào trong túi quần, đi đến trước ô cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, quay lưng lại với Trâm Nhị: “Suýt chút nữa, thì tôi cũng sẽ tin những chứng cứ này rồi. Được làm tỉ mỉ như vậy, từng vòng quấn vào nhau, khiến cho người ta không nhìn ra được vấn đề gì, nhưng càng thấy không có một chút vấn đề gì, điều này, ngược lại lại càng có vấn đề”

“Boss..” Trầm Nhị bỗng chốc ngẩng đầu lên, kinh hồn bạt vía mở to mắt!

Anh đi theo Trầm Tu Cẩn lâu như vậy, vào lúc câu nói này của Trâm Tu Cẩn được nói xong, Trầm Nhị dường như đã liên tưởng được đến gì đót “Không thể nào!”

Người đàn ông đứng trước cửa sổ cười nhẹ một tiếng… Haha, ngay cả Trầm Nhị người ở bên cạnh anh cũng đoán ra được những thứ này, đôi môi mỏng của người đàn ông chậm rãi cong lên, nhưng nụ cười cũng không thể che đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt: “Ông cụ ơi là ông cụ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play