Chương 159: Sự tuyệt vọng dưới vẻ bê ngoài bình tĩnh mà anh không nhìn được ra Sao cô lại ở đây!

Sao cô lại có thể ở đây!

Sao cậu chủ lại có thể đưa cô đến đây!

Đây là nơi ở từ bé của Hạ Vi Minh, nơi này không cho phép người phụ nữ ấy bước chân vào!

Trên cái bị trán tóc bạc rủ xuống của quản gia Hạ, gân xanh nổi cả lên!

Cố hết sức để kiềm chế sự tức giận đang gào thét ở trong lồng ngự!

cSuy cho cùng cũng là người quản gia của nhà họ Trầm, mấy đời đêu chăm sóc cho người nhà họ Trầm, người quản gia lúc này đang cố hết sức để kiềm chế lại, sợi dây cót ở trong đầu kia sắp muốn đứt ra, nhưng vẫn giữ lại một chút lí trí cuối cùng: “Cậu chủ, cô ta… cô chủ Giản sao lại xuất hiện ở đây?”

Vào lúc nhắc đến ba chữ “cô chủ Giản”, người quản gia dường như cắn chặt răng lại, ánh mắt lạnh lùng, hướng về phía Giản Đồng.

Giản Đồng vẫn ngồi ở phía sau xe, nhưng cũng không hề bình tĩnh.

Cái đầu cúi sâu xuống, không phải là vì hổ thẹn, chỉ là vì cô nhìn thấy người già mà từ nhỏ đã gọi là “quản gia Hạ” này, lại không biết bây giờ sẽ phải chung sông như thế nào.

Cái chết của Hạ Vi Minh, quả thực khiến cô phải chịu oan, người già đầu tóc đã bạc phơ này, nỗi đau buồn khi người đầu trắng phải tiễn người đầu đen của ông, thì phải là ai đến gánh vác.

“Tôi không muốn sống ở đây”

Người phụ nữ ở trong xe, lần đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.

Người đàn ông ở ngoài xe vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay lập tức vẫy vẫy tay với người phụ nữ ở trong xe: “Đến đây” Giọng nói trầm thấp, đem theo cái bá đạo không có cách nào để phản kháng.

Nhìn thấy người phụ nữ trong xe không động đậy, Trầm Tu Cẩn đột nhiên thò người vào, cánh tay ngay lập tức nắm chặt lấy cái cổ tay nhỏ bé của người phụ nữ ở trong xe, đưa cô ra ngoài một cách dễ dàng.

Mọi thứ đến quá bất ngờ, Giản Đồng bỗng hét lên “A”, không kịp suy nghĩ nhiều, vào lúc bị kéo ra khỏi chiếc xe, chân không đứng vững, ngay lập tức phân eo liền được một cánh tay chắc khỏe nóng bỏng ôm chặt, cùng lúc đó, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng của người đó: “Nếu như quản gia Hạ không muốn ở lại trong cái trang viên này, vậy có thể thu dọn đồ đạc trong hôm nay rồi quay trở vê bên cạnh ông nội, đương nhiên, tôi cũng sẽ cho chú một khoản tiền dưỡng lão không nhỏ, nếu như quản gia Hạ không muốn quay trở về bên cạnh ông nội, thì khoản tiên dưỡng lão này cũng đủ để cho quản gia Hạ sống thoải mái hạnh phúc đến cuối đời”

Ngay lập tứ!

cQuản gia Hạ ngay lập tức thấy kinh ngạc, bỗng chốc ngẩng đầu lên: “Cậu chủ hiểu nhầm rồi, tôi… chỉ là tò mò ‘cô chủ Giản tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Tôi… đối với sự xuất hiện đột ngột của ‘cô chủ Giản, có chút trở tay không kịp. Và cũng không hề có ý khác”

“Là như vậy sao?” Giọng nói từ tính, không ngần ngại hỏi.

Sau lưng của quản gia Hạ lúc này đã bị ướt sũng, cái ánh mắt ở trên đỉnh đầu đó, giống như một con dao sắc nhọn, có thể xuyên qua trái tim ông, vội vàng gật đầu: “Xin cậu chủ hãy yên tâm, người nhà họ Hạ chúng tôi, mấy đời trung thành với nhà chủ. Mà thứ đầu tiên khi người nhà họ Hạ ra đời được học chính là, tuân theo đạo đức của nghề quản gia, bất luận… giữa tôi và cô chủ Giản có phải là có gì đó không vui vẻ hay không, tôi cũng sẽ tuân theo thái độ đúng mực của một quản gia, lễ phép đối đãi với cô chủ Giản”

Quản gia Hạ cong lưng lại, tuy không nhìn thấy nét mặt của Trầm Tu Cẩn, nhưng toàn thân lại co chặt, trong lòng đã vô cùng căng thẳng, cho đến lúc ánh mắt ở trên đỉnh đầu đó không còn nữa, mới im lặng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết Trầm Tu Cẩn có thực sự tin lời của quản gia Hạ hay không, anh lãnh đạm liếc nhìn quản gia Hạ: “Chú tốt nhất là hãy nói được làm được” Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán, thăm dò người thay thế cho quản gia Hạ.

Chỉ là nhà họ Hạ đã chăm sóc cho người nhà họ Trầm mấy đời rồi, nếu như tùy tiện đổi quản gia Hạ đi… Nhớ đến tình nghĩa chủ tớ bao nhiêu năm nay, Trầm Tu Cẩn nhìn vào người già tuy dáng người vẫn khỏe mạnh, nhưng lại hiện rõ tư thế của tuổi già ở trước mặt kia, từ trong kí ức, quản gia Hạ đã chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh.

“Mười phút nữa, chú hãy đến phòng sách của tôi” Anh để lại một câu nói, sau đó dãn Giản Đồng bước vào trong nhà.

“Vâng, cậu chủ” Quản gia Hạ vẫn đang giữ tư thế cong lưng kính cẩn, cho đến lúc ở phía sau không còn tiếng bước chân nữa, mới chậm rãi đứng thẳng lưng lên, lưng quay vào cái trang viên rộng lớn ở phía sau, trái tim sớm đã bị chất độc nhấn chìm, lúc này chất độc được gọi là “oán hận”

kia, đã dần dần tràn ra trở lại.

“Nghỉ ngơi một chút trước đã, ăn cơm xong, tôi sẽ để Tô Mộng cùng em đi dạo phố mua sắm”

Trầm Tu Cẩn dẫn Giản Đồng vào trong một căn phòng ngủ.

Giản Đồng thực ra đối với cấu trúc của cái trang viên này rất thông thạo, khi anh dẫn cô đi lên tầng hai, thì đã biết được, đây là lối đi đến đâu, Trầm Tu Cẩn không nhìn thấy nét mặt phức tạo của người phụ nữ ở bên cạnh, đương nhiên cũng sẽ không biết được suy nghĩ lúc này của cô.

Chỉ dẫn cô đi vào trong phòng ngủ, sau khi nhẹ nhàng dặn dò một câu, liền quay người rời đi.

Mà Giản Đồng, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, một lúc lâu sau, mới chậm rãi xoay đầu, quan sát một vòng xung quanh, cô quan sát rất chậm, dường như mỗi ngóc ngách của căn phòng này đều phải quan sát kĩ.

Đột nhiên, ánh mắt của cô, đột ngột dừng lại!

Phạm vi của ánh mắt, là hướng đầu giường của anh.

Nếu như Trầm Tu Cẩn lúc này không ở phòng sách, mà ở lại đây, chắc chắn sẽ cảm thấy nét mặt của người phụ nữ lúc này, kỳ quái đến lạ thường.

Cũng không phải là vui vẻ, chỉ là trên khuôn mặt gầy gò, hiện ra vẻ mặt vô cùng lạ lùng…

Giống như đau khổ, giống như oán giận, giống như lưu luyến… Giơ chân, muốn bước đi, nhưng lại do dự. Chỉ có đôi mắt, cứ nhìn chằm chằm vào cái hướng đó.

Cuối cùng!

Giơ chân lên, đi vê phía cái hướng đó.

Cái tủ đầu giường bằng gõ, quả thực rất nặng, cũng không biết bên trong người đó chứa cái gì, mà càng thêm nặng hơn.

Tay với tay, vắt lên trên cái tủ đầu giường, dùng lực kéo ra ngoài, giơ tay lên lau mồ hôi, rồi lại tiếp tục.

Lại không dám phát ra tiếng, công việc này, quả thực không dễ.

Cô ngược lại còn có suy nghĩ cười nhạo bản thân, năm đó vẫn còn là thiếu niên, cũng không biết lấy sức mạnh ở đâu, giống như bị phấn khích, mà trộm lẻn vào trong phòng của anh, nhờ vào cái “tình yêu” không kiềm chế được kia, đã mở được cái tủ đầu giường bằng gỗ nặng trịch này ra.

Chỉ là không ngờ rằng, đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa đổi cái tủ…

“Cộc”, cuối cùng vẫn là phát ra một tiếng động, ngay lập tức giống như chim sợ cành cong, co chặt người lại, có tật giật mình nhìn ra bên ngoài.

Năm giây sau, cửa vẫn được đóng chặt, lúc này mới nhớ ra: người đó đên phòng sách rồi, cô cũng đã từng đến cái phòng sách đó, nó cách phòng ngủ một đoạn, người đó vào trong phòng sách, lại hay thích đóng cửa lại.

Nghĩ đến đây, cô liền không kìm được mà trợn mắt lên với mình… Sợ cái gì chứ, anh không nghe thấy được đâu.

Lau mồ hôi, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc, vừa móc vừa đào, cuối cùng nhớ lại dưới cái tủ đầu giường, năm đó bị cô đào cả ba mảnh sàn nhà lên.

Sàn nhà được đào lên, bất ngờ lộ ra một tờ giấy cũ kỹ.

Trên tờ giấy viết cái gì, cho đến ngày hôm nay, vẫn nhớ như in.

Cô nhìn vào tờ giấy cũ kỹ ở dưới sàn nhà đó, nhìn đủ năm phút, cuối cùng vẫn là than thở nhẹ một tiếng, không hề chạm vào một tí nào.

“Tự cười bản thân niên thiếu hết sức lông bông, cười nhạo bản thân kiêu căng không biết gì… mới tính toán duyên phận ngu xuẩn như thế này. Cuối cùng là khi vào tù, tim chết như tàn tro.

Đời này yêu nhầm, thì chôn vùi cả một đời.” Nhắm mắt lại, nước mắt đã ướt đâm khuôn mặt, cô cười bản thân đã yêu nhâm người, bị hủy hoại cả một đời.

Giơ cánh tay lên, lau đi nước mắt, trên khuôn mặt của cô lại một lần nữa hiện ra vẻ bình tĩnh, dường như mọi thứ ban nấy chỉ là cảnh tượng huyền ảo, đem ba mảnh sàn nhà lắp vào lại từ đầu, rồi lại dùng lực, đẩy cái tủ đầu giường đó vào vị trí ban đầu.

Tờ giấy đó, cứ để ở đấy đi… Cuối cùng có một ngày, nỗi tuyệt vọng trong lòng, khi không thể hi vọng có được tự do nữa, vậy thì… không vùng vẫy nữa rồi… một ngọn lửa đốt hết sạch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play