Chương 151: Đừng để tôi phải hận anh

“Bốp!” Một tiếng bạt tai đột ngột vang lên.

Mặt cô không biểu cảm gì, “Làm loạn đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng, khác hoàn toàn với Giản Đồng mà Tiêu hằng quen biết lúc trước.

Sờ lên mặt bên trái đang nóng, trên khuôn mặt tuấn tú, dân dần hiện lên vẻ ác độc, “Làm loạn? Ai làm loạn với cô?” Anh cười lạnh lùng, “Chơi đùa, có hiểu không? Chơi đùa cô, cô đã hiểu chưal”

Nói xong, mặt lại áp sát vào. Giản Đồng đột nhiên chìa tay ra đấy, lạnh lùng nhìn anh: “Giám đốc Tiêu, nếu như đã thấy tôi kinh tởm, vậy sao anh vẫn muốn chạm vào tôi? Vậy anh chẳng phải không có tự trọng sao?

Nhắc nhở giám đốc Tiêu một sự thật nữa, Giản Đông tôi cho dù sinh ra ở nhà nào, nhưng trong tay tôi vẫn có một ‘duy ái: hoàn chỉnh, giám đốc Tiêu, anh thì sao?”

Trong tay Tiêu Hằng anh có cái gì!

“Kể cả tôi có làm kỹ nữ”, cô nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, quả thực người ở trước mặt này thực sự đã hoàn toàn chọc giận cô! Đôi môi nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Giám đốc Tiêu, tôi cho dù có làm kỹ nữ, nhưng đã từng ngủ cùng Tiêu Hằng giám đốc Tiêu chưa?”

Cô lại thực sự nợ người này cái gì chứ? Người này vào lúc cô muốn bò lên từ trong vực sâu, lại ra sức đẩy cô xuống.

Người này, chỉ biết là, một câu nói có thể giết người, một câu nói có thể cứu người.

“Đoạn video chưa đến một phút, nhưng giám đốc Tiêu giết người đến cả một phút cũng không cần” Cô nói.

Nếu như nói cô sai, vậy cũng chỉ là quá khứ đã được cất giấu đi của cô.

Nhưng quá khứ của cô, thì thực sự là quá khứ của cô sao?

Anh biết những gì?

“Giám đốc Tiêu là con người của công việc, tôi không làm phiền nữa rồi”

Tiêu Hằng máu chảy ngược dòng, sắp tức đến phát điên lên, vẻ mặt hung dữ giữ chặt lấy Giản Đồng, “Phải, tôi chưa từng ngủ cùng cô, nhưng tên họ Trâm thì chắc đã ngủ rồi nhỉ, Giản Đồng, ‘duy ái’ mà cô có, chẳng phải là tên họ Trầm đã cho cô tiền để mua lại nó sao?

Chậc chậc, người có bộ dạng như cô, vẫn thực sự không thể nhìn ra, trình độ trên giường cũng được đấy nhỉ”

“Anh nói cái gì!”

“Tôi nói cái gì? Cô không biết sao? Cần tôi phải nói đến mức khó nghe, cô mới hiểu sao?

Tên họ Trầm sẽ không buôn bán thiệt thòi, cô không hầu hạ cậu ta thoải mái, thì sao cậu ta lại cho không tiền để giúp cô?

Một kỹ nữ, cô ngoài lấy lòng đàn ông ra, Giản Đồng cô lẽ nào còn có bản lĩnh khác có thể khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác sao?” Tiêu Hằng nhìn với ánh mắt khinh thường: “Dù gì kỹ nữ cũng yêu tiền, có tiên thì có thể ngủ cùng cô mà. Cô cân tiền, thì cứ nói, tôi cũng có.”

Giản Đồng tức giận đến mức toàn thân run rẩy!

Tiêu Hằng vừa lấy ra cái ví tiền, rút ra một xấp tiền, ném lên không trung, vừa giận dữ hét lên: “Cần tiền à, thì cầm đi”, bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện: “Giản Đồng”, trong ánh mắt của Tiêu Hãng hiện lên một chút vẻ ngạo mạn: “Nghe nói cô vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được, cởi đi, cởi luôn ở trước mặt tôi đi”

Đôi tay đang buông xuống sát người của Giản Đồng, bỗng năm chặt lại thành năm đấm.

Đột nhiên cầm lên một cốc nước ở trên bàn, hất lên mặt của Tiêu Hằng.

“Tiêu Hằng, anh không hiểu tôi” Cô chậm rãi nói.

Nhưng người đàn ông đang trong cơn thịnh nộ, lại càng thêm tức giận, trừ tức giận ra, còn có lòng đố ky dày đặc: “Tôi không hiểu cô, vậy tên họ Trầm thì hiểu cô? Cô phải nhớ rõ, từ đầu đến cuối là cô đã lừa gạt tôi trước!”

“Vì thế, đây là cô đã nợ tôi!” Giống như một con mãnh thú, dưới ánh mắt kinh ngạc của Giản Đồng, anh đè chặt cô xuống chiếc sô pha, ra tay xé áo của cô: “Là cô dã nợ tôi, đều do cô đã nợ tôi, cô phải trả. Chẳng phải cô muốn không ai nợ ai với tôi sao?

Được thôi.

Ngủ với tôi một đêm, chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm, từ nay về sau, chúng ta sẽ không có bất kì quan hệ nào nữa. Thế nào?”

Giản Đồng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kinh sợ, trong lòng vẫn có một nỗi đau đớn tràn lan, vẫn chưa đợi đến lúc đầu óc cô lấy lại được lí trí.

Bên tai lại tiếp tục truyền đến giọng nói của Tiêu Hãng: “Trăm phương ngàn kế lập mưu với người chị em tốt của mình, Giản Đồng, tôi cũng không hề ghét bỏ người phụ nữ giống như cô, thế nào? Ngủ với tôi một đêm, thì coi như cô trả hết nợ cho tôi rồi.

Cô nhìn vào người đàn ông có thần thái hơi điên cuồng, khuôn mặt này, trong ký ức đều là ấm áp và ánh nắng, sự ấm áp và ánh năng này, từng là nỗi quyến luyến của bản thân đã từng say mê đến mức không muốn tỉnh lại quá sớm, cô lại quan sát tỉ mỉ khuôn mặt ở phía trước, trong lòng bỗng than thở một tiếng… Người đàn ông lúc trước khiến cho cô say mê bởi sự ấm áp, có thế nào cũng không thể quay lại nữa rồi.

“Anh nói, tôi lừa gạt anh, giấu đi quá khứ của tôi” Chậm rãi, giọng nói thô khàn của người phụ nữ cất lên: “Tiêu Hằng, tôi nói lại một lần cuối cùng, anh nghe cho rõ đây.

Tôi, Giản Đồng, từ trước đến giờ chưa từng có ý đồ hãm hại Hạ Vi Minh, càng không hề tính toán mưu kế để hãm hại Hạ Vi Minh, cái chết của cô ấy, nếu như nhất định nói có liên quan đến tôi, dùng một câu nói cổ của Trung Quốc để hình dung cái chết của cô ấy, vậy thì, ác giả ác báo, câu nói này, cực kì phù hợp với cô ấy”

Cô nói: “Anh tin cũng được, không tin cũng được. Đây chính là chân tướng. Anh nói tôi nợ anh một chân tướng, vậy thì bây giờ, tôi đem chân tướng nói ra với anh rồi, tôi không còn nợ anh nữa rồi.

Nói xong, Giản Đồng chìa tay ra đẩy Tiêu Hằng, nhưng Tiêu Hằng chỉ nhìn thấy hành động từ chối của cô, cô càng như vậy, anh càng sinh ra lòng đố ky, sao lại có thể đem lời nói của Giản Đồng bỏ vào tai, càng đừng nói, nghe được ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Giản Đồng nữa.

Lúc này, trong đầu anh toàn là: người phụ nữ này từ chối mình, người phụ nữ này lại một lân nữa từ chối mình! Anh từng trân trọng cô như vậy, từng coi cô như vật báu, nhưng cô lại chịu chạm vào tên họ Trầm, chứ không chịu chạm vào mình!

“Cô đừng tưởng rằng hai ba lời nói là có thể làm sạch được bản thân cô, trên thế giới này không có chuyện tốt như thế đâu! Tên họ Trầm có thể chạm vào cô, thì tại sao tôi lại không thểt”

Lớn tiếng nói, rồi cúi đầu xuống hôn người phụ nữ ở bên dưới.

“Tiêu Hằng! Bỏ tay ra!”

“Cô đừng có mơi”

Nụ hôn của anh thô bạo ngang ngược, Giản Đồng không ngừng trốn tránh, Tiêu Hằng chìa tay ra cầm chặt lấy hai tay của cô, giơ lên trên đỉnh đầu của cô, động đậy không được, anh đè lên trên người của cô, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tên họ Trầm cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp đôi!”

“Đừng để tôi phải hận anh Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của người phụ nữ ở bên dưới, trong lòng Tiêu Hằng vô cùng đau khổ… Nỗi đau từ trước đến giờ chưa từng có, khiến cho anh nhất thời có chút tỉnh ngộ, chớp lấy giây phút anh đang tỉnh ngộ nhất thời này, Giản Đồng lấy sức lực của toàn thân, dùng lực đẩy anh ra, rồi giơ chân bước ra khỏi phòng riêng.

Đi ra khỏi phòng riêng, nhưng vẫn kinh sợ lúng túng như vậy, không quan tâm đến đôi chân không được nhanh nhẹn, sải bước thật to, rẽ sang một cái góc, thì đâm “bịch” một cái vào một người.

Chưa kịp nói gì, trên eo đã được siết chặt bởi một cánh tay, trên cơ thể của người này có một mùi cỏ xanh quen thuộc bao phủ cả cái mũi, đột nhiên vừa ngẩng đầu, lọt vào trong đôi mắt là một đôi mắt đen nháy.

Mím chặt môi lại trong vô thức, cô không nói qì.

Cánh tay chắc chắn của người đàn ôn siết lấy phần eo của cô, thật chặt, thật chặt… Thịt ở hai gò mà không ngừng chuyển động, đôi mắt chim ưng, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của cô, vô cùng sắc bén, khóa chặt đôi môi của cô.

Một cánh tay đột nhiên giơ lên, ngón tay thon dài bám chặt lấy cằm của cô, ngón tay cái cứ vuốt ve rồi lại vuốt ve lên đôi môi đỏ thâm lộn xộn của cô, xung quanh anh, toát lên vẻ giận dữ lạnh lùng.

Phía trước có một tiếng động nhẹ, Trầm Tu Cẩn nheo mắt lại, nhìn về phía bóng hình ở cách đó không xa, hai con mắt co lại, sắc bén giống như một con dao, hướng về phía của người lướt qua trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play