Chương 142: Đồ của cô cô phải đích thân lấy lại
“Hạ Phong Bắc, ông có ý kiến gì?” Đôi mắt sâu đen của người đàn ông chuyển hướng sang ông cụ Hạ ở bên cạnh, trên khuôn mặt già cỗi, rõ ràng thẹn quá hóa giận, nhưng lại không thể không cất giấu đi.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, với bản lĩnh hung dữ này của Trầm Tu Cẩn, ông cụ Hạ không muốn tốt cũng phải tốt, chiếc gậy được Hạ Phong Bắc nắm chặt trong lòng bàn tay, chống trên mặt đất, không ngừng run rẩy. Cuối cùng, không nói gì cả.
Ánh mắt của Giản Đồng hiện lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh…
Người này, rốt cuộc là ý gì?
Trầm Tu Cẩn rủ mắt xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Giản Đồng, đôi môi mỏng cong lên, “Giản Đông, cô muốn làm như thế nào?”
Cô muốn làm như thế nào?
Giản Đồng quá hiểu Trầm Tu Cẩn sẽ không tự nhiên mà lương thiện, cho dù vào lúc Trâm Tu Cẩn hỏi ra câu này, xung quanh ai nấy cũng đều vô cùng kinh ngạc, những lời bàn tán xôn xao nói “Chủ tịch Trâm không phải là đang chống lưng cho cô ta đấy chứ?”, nhưng trong lòng Giản Đồng đã quá hiểu người đàn ông đang đứng cạnh mình lúc này.
Nếu như anh là người lương thiện… thì sao bản thân lại phải đi đến bước đường này!
Chính là bới vì trong lòng biết rõ.
Giản Đồng bỗng nhắm mắt lại, trong lòng đang có hai sức mạnh giằng co nhau, cô cân phải đưa ra quyết định, cô biết, cô bắt buộc phải đưa ra quyết định… Người đàn ông này đang ép cô đưa ra quyết định!
Cô phải như thế nào!
Sự cưng chiều của ông nội tất nhiên không hề đơn thuần, nhưng cô vẫn rất cảm ơn ông nội, không có ông, bản thân sẽ giống như những thiên kim kia, dựa dẫm vào bố mẹ, rồi cuối cùng trở thành một công cụ thông gia. Không có ông nội, bản thân sẽ không thể nhìn thấy thế giới rộng lớn như vậy, sẽ không thể có một cuộc sống vất vả nhưng tuyệt vời trước khi vào tù như vậy.
Sinh ra trong gia đình giàu sang quyền thế, có được cuộc sống đầy đủ như những người khác nhìn vào, chắc hẳn cũng đã định trước, phải mất đi một số thứ, đặc biệt là con gái, ông nội cho cô cơ hội lựa chọn, trừ là vì suy nghĩ cho nhà họ Giản ra, những gì ông nội đối tốt với cô, tất cả mọi thứ, đều được cô ghi nhớ trong lòng.
Đột nhiên! Cô mở mắt ra, trong đôi mắt đã chất chứa vẻ kiên định, “Chủ tịch Trầm, mong anh hãy cho tôi mượn 1500 tỉ”
Người đàn ông đang khoác lấy vai của cô, khóe miệng vui vẻ hếch lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng… Nếu như cô cũng giống với những người này, tưởng rằng bản thân đang quá mức lương thiện, sẽ chống lưng cho cô, sẽ giúp cô giành lại “quỹ duy ái”, vậy thì cô cũng chẳng phải là Giản Đồng rồi!
Trong lòng của Trầm Tu Cẩn hiện lên một giọng nói: Quả nhiên, người phụ nữ này có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì sâu trong đáy lòng vẫn là Giản Đồng của năm đó.
Nếu như cô thẳng thắn mở miệng cầu xin anh, để cho anh giúp cô lấy lại “quỹ duy ái”… Vậy thì, cô lại thực sự đã trở thành một người khác.
Nhưng…
“1500 tỉ à… Cô lấy cái gì để mở miệng với tôi?
Tôi là người làm ăn, không phải nhà từ thiện, Giản Đồng, cô đã nghĩ kĩ, lấy cái gì để đảm bảo chưa?
Hả?”
Người đàn ông chậm rãi nói.
Lấy cái gì để đảm bảo?… Giản Đồng phức tạp nhìn người đàn ông ở trước mặt, cắn chặt răng, rồi lại thả ra: “Từ nay về sau, sẽ nghe theo lời của chủ tịch Trầm”
Đây chẳng khác nào kí hợp đồng bán thân cả!
Trầm Tu Cẩn vừa nghe, liền thấy vui mừng.
Nhưng nhìn bộ dạng của người phụ nữ trước mặt toàn thân co lại, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, Trầm Tu Cẩn thoải mái nói: “Được. Cho cô mượn”
Vẻ mặt co chặt của Giản Đồng, không dám thả lỏng ra, “Cảm ơn chủ tịch Trầm” Cô nói xong, quay người, nhìn về phía của Giản Chấn Đông: “Tôi phải lấy lại thứ thuộc về tôi, 1500 tỉ, đấu giá “quỹ duy ០Cô nhìn chằm chằm vào Giản Chấn Đông, ánh mắt không có chút dịu dàng nào.
Giản Chấn Đông lúc này cũng cứng họng lại, ông rất khó xử, Trầm Tu Cẩn đang đứng phía sau lỗi này, nhưng vừa nấy “quỹ duy ái” đã bán cho ông cụ Hạ, hai bên đều khó xử, không muốn đắc tội với Trầm Tu Cẩn, ai biết được, thứ tội lỗi này rốt cuộc có quan hệ gì với Trầm Tu Cẩn chứ?
Không phải Giản Chấn Đông nhìn không hiểu, lúc bắt đầu, mọi người đều tưởng rằng hôm nay Trầm Tu Cẩn dẫn theo Giản Đồng đến là vì muốn sỉ nhục Giản Đồng, nhưng không ngờ rằng vào lúc Hạ Vũ chuẩn bị ra tay, lại thẳng thän đứng bên cạnh Giản Đồng, vào lúc mọi người cho rằng Trầm Tu Cẩn là muốn chống lưng cho Giản Đồng, lại nghe thấy Giản Đồng hỏi Trầm Tu Cẩn mượn tiền… Nếu như thực sự là muốn chống lưng cho Giản Đồng, nếu như Trầm Tu Cẩn có quan hệ gì không có ràng với Giản Đồng, thì hà tất phải mở miệng mượn tiên?
Cái quan hệ này, mọi người tạm thời đều nhìn không hiểu.
Giản Chấn Đông không hiểu, nhưng cũng không muốn đắc tội với Trầm Tu Cẩn, đôi mắt liếc sang phía của ông cụ Hạ, ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Cái này, tiểu Đồng à, vừa nấy con cũng nhìn thấy rồi, quỹ duy ái’ đã được ông cụ Hạ mua rồi.
Người nhà họ Hạ vừa nghe, trong lòng lập tức trách mắng Giản Chấn Đông chẳng ra cái gì, bản thân không muốn đắc tội người khác, thì lại để họ đắc tội.
Ánh mắt của Giản Đồng, di chuyển lên trên người của ông cụ Hạ: “ “Quỹ duy ái’ là do một tay ông nội tôi làm nên, chuyện ngày hôm nay, nhà họ Hạ hà tất phải nhúng tay vào, ông cụ Hạ là người thông minh, chỉ bằng bỏ những thứ yêu thích đi.”
Cô thậm chí đến cả một lời thừa cũng không thèm nói, thẳng thắn để cho ông cụ Hạ từ bỏ “quỹ duy ái”.
Ông cụ Hạ vẻ mặt giận dữ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sau Giản Đồng, một đôi mắt cười như không cười đang nhìn mình, trong lòng vô cùng bực bội: “Lão Hạ tôi không tranh giành với trẻ con, nói ra thật mất mặt. Hứ!”
Câu cói này đã nói lên được lập trường.
Ánh mắt của Giản Đồng lại một lần nữa đặt lên trên người của Giản Chấn Đông: “Quyết định ba năm trước của người nhà họ Giản quả quyết như vậy, không hề thừa ra một chút cứu vấn nào, chân tướng sự việc rốt cuộc là thực sự sợ hãi bị liên lụy, hay là do nguyên nhân nào khác, ông và tôi đều biết rõ.
Chuyện đến ngày hôm nay, dù có nhắc lại, cũng đã không cần thiết rồi.
Ông chủ Giản, hôm nay tôi đến đây, chỉ vì món quà “quỹ duy ái’ mà ông nội tặng cho tôi, ông nội tuy rằng nuối tiếc vì tôi không phải là con trai, nhưng lòng yêu thương chiều chuộng tôi không có phần nào là giả. Quỹ duy ái’ chỉ có ở trên tay của tôi, ông nội ở dưới suối vàng, mới có thể yên tâm được.
Tôi chỉ hỏi ông chủ Giản một câu, 1500 tỉ, ông có đưa ‘quỹ duy ái’ cho tôi không?”
Lúc này, người ở hiện trường, dường như lại nhìn thấy bông hoa hồng lạnh lùng của thành phố biển năm đó từ trên cơ thể vừa gầy vừa xấu của người phụ nữ ấy.
Cô tuy hỏi rằng “có đưa cho tôi không”, nhưng rất hiển nhiên, thái độ kiên quyết như vậy, chứa đựng quyết tâm “ông không đưa cho tôi thì tôi sẽ kiên quyết giành lại”.
Trên khuôn mặt của Giản Chấn Đông lúc xanh lúc đỏ, vô cùng sặc sỡ, giống như một bảng màu.
Trước mặt nhiều người như vậy, bị một người con gái bị chính bản thân mình tận tay xóa sạch mọi mối quan hệ cưỡng ép, khuôn mặt già cỗi này của ông không biết phải giấu đi đâu.
Không bước nổi xuống sân khấu, Giản Chấn Đông liếc một vòng những người ở xung quanh, những ánh mắt như đang xem kịch hay kia, lại càng khiến cho ông thêm bứt rứt.
Bà chủ Giản ở bên cạnh khéo léo đứng dậy nói: “Tiểu Đồng à, chúng ta đều biết ‘quỹ duy áï là của ông nội cho con, nếu con muốn quay về, thì nói với chúng ta một tiếng. Bộ mặt của bố con, có liên quan gì đến con đâu… Nếu như ngay từ đầu con nói chuyện tử tế với bố con, bố con sẽ mềm lòng, cũng coi như nở mày nở mặt không phải sao.
Mẹ thay mặt cho bố của con, để làm chủ, bán “quỹ duy ái’ lại cho con.”
Nhìn về phía “những người nhà” ở trước mặt, trong lòng Giản Đồng đã tê liệt, nói những lời dễ nghe như vậy, lúc trước lại là ai đã sỉ nhục cô ở trước mặt mọi người, rồi muốn đuổi cô đi?
Rủ mắt xuống… Chỉ cần lấy lại “quỹ duy ái”, cứ mặc kệ cho những người đó nói gì thì nói đi.
Cô hỏi Trầm Tu Cẩn mượn 1500 tỉ, chỉ vì… đồ của cô, cô phải đích thân lấy lại!