Chương 137: Ngoan nào đừng làm loạn mau về đi
Chiếc xe dừng ở trước cửa của nhà họ Giản.
Vào lúc bọn họ đến nhà họ Giản, trước cửa nhà họ Giản, sớm đã có một dãy những chiếc xe sang trọng, đỗ ở một hàng bên cạnh đường.
Lúc này, Giản Đồng đứng trước cái cổng sắt hoành tráng của nhà họ Giản, không nhấc được chân lên.
“Sợ rồi à?” Bên cạnh, giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông cất lên: “Nếu như sợ, thì bây giờ chúng ta sẽ quay về”
“Không!” Dường như là ngay lập tức, cô liền từ chối theo phản xạ, hít một hơi sâu, giơ chân chuẩn bị bước qua cánh cửa sắt đó.
“Cô muốn đi vào như vậy sao?” Giọng nói trầm tĩnh lại nói.
Giản Đồng có vẻ không hiểu: “Cái gì cơ?”
Tay của anh chìa ra, ấn thẳng sống lưng của cô lên, bẻ chiếc căm của cô thẳng lên, “Giản Đồng, nếu như sợ hãi, thì chúng ta cũng không cân đi vào nữa.
Nhưng hôm nay cô bước vào đây, không chỉ đại diện cho một mình cô.
Cô đừng quên rằng, cô lúc này, là đối tác nữ của Trầm Tu Cẩn tôi”
Giản Đồng từng nhìn thấy người đàn ông này lạnh lùng ít nói, từng nhìn thấy thái độ vô cùng lạnh nhạt của anh, nhưng lại hiếm khi nhìn thấy, người đàn ông này thận trọng, nghiêm túc như vậy nói: “Dựng thẳng lưng lên cho tôi, ngẩng cao đầu lên, đây là nhà họ Giản, là nơi cô đã ở hơn 20 năm nay, cô không được sợ, không được sợ hãi, không được trốn tránh như vậy”
Anh nói: “Giản Đồng, ngồi nhà này, không chỉ có vợ chồng Giản Chấn Đông, và Giản Mạch Bạch. Nó từng là nơi ở của ông cụ Giản!”
“Cô muốn ông cụ Giản nhìn thấy cô, ngay cả dũng khí đường đường chính chính bước vào trong căn nhà này cũng không có sao? Cô muốn để cho ông nhìn thấy cô, ở trong căn nhà này, tầm thường lấn trốn, không dám gặp người khác, khom lưng khụy gỗi như vậy sao!”
Từng tiếng chất vấn này, lọt vào trong tai của Giản Đồng, hơn nữa còn đi vào trong tìm của cô…
Từng tiếng chất vấn, cô muốn phản bác lại, cô muốn nói… Trầm Tu Cẩn, tôi có ngày hôm nay, chẳng phải đều là vì anh sao? Chẳng phải đều là những thứ anh muốn nhìn thấy sao! Bây giờ anh lại đến để giả bộ lương thiện à?
Nhưng cô lại không mở được miệng ra… Ông nội cô, từ trước đến nay chưa từng dạy cô cách chối từ và trốn chạy, dù cho trong lòng vô cùng oán hận, dù cho đối với người bên cạnh này, sợ hãi và căm hận như thế nào, nhưng vào giây phút này, ở ngôi nhà cô đã ở hơn 20 năm này, là nơi mà chứa đầy kì vọng của ông nội, cô – Giản Đồng…
có chết cũng sẽ không sợ hãi!… Chí ít là, ở nơi này! Ở nơi mà ông nội cô đã sống cả một đời!
Lồng ngực nhấp nhô mãnh liệt, tuy cô không nói bất kì một lời nào, nhưng trong lòng lại giống như nổi cơn bão, không hề yên tĩnh! Lại nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, đột nhiên! Mở to mắt ra!
Cô của lúc này, thần thái của cả người đột ngột thay đổi!
Ôm lòng quyết tâm giống như tráng sĩ đi đến chiến trường, chìa tay ra, lịch sự vòng tay vào cánh tay của người đàn ông ở bên cạnh, giọng nói không to, nhưng vô cùng rõ ràng: “Đi vào thôi.”
Đôi chân không được nhanh nhẹn, vốn dĩ đi đường cẩn phải hết sức chú ý, mà hôm nay lại phối hợp cùng chiếc váy đuôi cá màu đen này, đeo vào một đôi giày cao gót.
Đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh, vô cùng xinh đẹp, nhưng lại vô cùng giày vò đôi chân.
Đôi chân thiếu hụt so với người đi bên cạnh kia của cô, giãm lên đôi giày cao gót vô cùng xinh đẹp kia, từng bước từng bước, bước vào trong cánh cổng của nhà họ Giản.
Xa cách ba năm, lại một lân nữa bước vào ngôi nhà này, cô vẫn còn nhớ, ngày hôm đó cửa ba năm trước, cô dừng bước ở cánh cổng sắt hoành tráng kia, nhìn về người anh trai ruột đứng cách một cánh cửa.
Mà hôm nay, lại một lân nữa bước vào cánh cửa đã từng ngăn cách cô với người nhà họ Giản.
Cô đi vô cùng nghiêm túc, vô cùng cố chấp, cho dù bước đi chậm chạp, nhưng cũng rất ổn định, mỗi một bước đều giẫm rất chính xác.
Vào lúc bọn họ bước vào, mọi người đã nhìn chăm chú.
Trầm Tu Gẩn, anh là một ngọn đèn phát sáng trời sinh, từ trước đến nay đều không thiếu những ánh mắt nhìn chăm chú.
Mà mọi người, ánh mắt của hôm nay, lại đặt lên trên người của Giản Đồng.
Cô đắp lên một chút lớp trang điểm, cùng với dáng vẻ của ba năm trước, có không ít người nhận được ra cô.
“Đó là… Giản Đồng?”
“Sao cô ấy lại đến đây vậy?”
“Lẽ nào không nên hỏi, cô ấy tại sao lại đi cùng Trầm Tu Cẩn?”
“Chẳng phải cô ấy đã từng ngồi tù sao?”
“Đó là chuyện của bao nhiêu lâu rồi? Cô ấy ra tù được hơn nửa năm rồi, cô không biết sao? Lúc trước nghe Ngụy Tư San nói, cô ấy hoàn toàn biến thành bộ dạng, giống như một đứa trẻ vâng vâng dạ dạ chưa từng biết đến sự đời”
Xung quanh bàn tán xôn xao, từng đôi mắt, tập hợp lên người của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng.
Trong từng đôi mắt ấy, hoặc là hoài nghỉ khó hiểu, hoặc là đang vui mừng để chuẩn bị xem một màn kịch hay.
Hai bố con Giản Mạch Bạch và Giản Chấn Đông, vốn dĩ là đang trò chuyện cùng khách hàng, lúc này, vẻ mặt khó chịu chú ý đến hình bóng của Giản Đồng.
“Thứ tội lỗi này sao lại đến đây vậy? Là con nói với nó sao?” Giản Chấn Đông tức giận hỏi.
Giản Mạch Bạch vội vàng giải thích: “Bố, con còn chưa gặp lại nó, vả lại, nó là đến cùng với Trầm Tu Cẩn”
Nghe xong, trong lòng Giản Chấn Đồng liên dao động, “Thứ tội lỗi này chắc không phải lại đắc tội với chủ tịch Trâm rồi chứ? Đây có phải là cảnh cáo trá hình không?” Vào lúc hỏi câu này, Giản Chấn Đông cũng đang suy nghĩ… Đây được coi là hình phạt cảnh cáo gì mới mẻ thế?
Nhưng… hiện thực đang bày ra trước mắt mà, thứ tội lỗi này nếu như không phải đắc tội với chủ tịch Trầm, thì sao lại ở cùng chủ tịch Trâm?
“Bố, hay là giữa tiểu Đồng và chủ tịch Trầm có quan hệ gì mờ ám chăng?” Lời nói tuy không nói quá lộ liễu, nhưng ý lại vô cùng rõ ràng, ám thị Giản Chấn Đông, Trầm Tu Cẩn có phải là nhìn trúng Giản Đồng rồi không.
Giản Chấn Đông suy cho cùng cũng là một người thông minh, ngay lập tức liên hiểu được ý của con trai: “Sao có thể chứ?” Không suy nghĩ gì liền lập tức phủ định: “Nếu như là ba năm trước, e là còn có khả năng, nhưng bộ dạng bây giờ của thứ tội lỗi này, lại chả xinh đẹp gì. Ngay cả khí chất của một người bình thường cũng không có.
Vả lại, chủ tịch Trâm là người đích thân ra tay, tống nó vào trong tù. Lần đó bố gặp lại thứ tội lỗi này, cổ họng nó còn bị hỏng rồi cơ mà, người cũng thay đổi nhiều, chắc là ở cái nơi đó đã phải chịu không ít tội.
Nếu như không có chỉ thị của chủ tịch Trầm, thì ở nơi đó sẽ không có ai dám ra tay với nó.”
Giản Mạch Bạch bỗng thấy lo lắng: “Bố, vậy tối hôm nay, còn đấu giá ‘quỹ duy ái’ không?” Suy cho cùng Giản Đồng cũng đang ở đây, chuyện này… “không được hay cho lắm”
“Có cái gì mà không hay cho lắm? Năm đó ông nội nuông chiều nó, cuối cùng lại chiều nó sinh hư, mới dám ngay cả chuyện bỏ tiền mua một đám người để hiếp dâm người khác như vậy cũng đều dám làm.
Nói cho cùng, ông nội nuông chiêu nó hơn 10 năm, nhưng lại hại nó cả một đời.
Bản thân nó tự phạm sai lầm, cái quỹ duy ái’ này sớm đã là của chúng ta rồi, còn về xử lí như thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến nó nữa rồi”
Đứng cách bởi một đám người, Giản Đồng nhìn về phía hai bố con đó, giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông bên cạnh hỏi: “Muốn qua đó sao?”
Giản Đồng gật gật đầu: “Để tôi tự đi” Cô có một câu nói, nhất định phải tận miệng hỏi bọn họ.
Trầm Tu Cẩn cười nhẹ nhàng buông tay của Giản Đồng ra: “Được, đi đi, đi gặp họ một chút.”
Bên phía hai bố con Giản Chấn Đông, Giản Mạch Bạch bỗng trở nên căng thẳng: “Bố, bố, nó đang đi về phía con và bố kìa”
“Bình tĩnh một…” chút… Giản Chấn Đông đang nói, vừa ngẩng đầu, sắc mặt liền thay đổi hoàn toàn.
Bà chủ Giản bỗng nhiên đi tới, một tay nằm chắc lấy cánh tay của Giản Đồng: “Tiểu Đồng, sao con lại đến đây?”
Bà vừa mới chào hỏi khách hàng, nhìn thấy Giản Đồng và Trầm Tu Cẩn, lại nhìn thấy Trầm Tu Cẩn buông tay Giản Đồng ra, Giản Đồng đi về phía hai bổ con Giản Chấn Đông, thế là, liền vội vàng chạy tới.
Trong lòng Giản Đồng run rẩy… Tại sao cô không thể ở đây?!
“Tiểu Đồng, quay về đi, bữa tiệc ngày hôm nay rất quan trọng, đừng làm loạn, ngoan, quay về đi có được không?”