Chương 131: Cách anh yêu Giản Đồng

Tòa nhà của Trầm thị Một chiếc Bentley màu đen chầm chậm dừng lại, trên xe, đầu tiên sải bước một đôi chân dài, sau đó, Trầm Tu Cẩn lịch sự bước xuống, đi vòng đến bên ghế phụ lái, kéo cửa xe ra.

Trầm Tu Cẩn nheo mắt lại nhìn vào người phụ nữ im lặng cả một quãng đường ở trong xe, không mở miệng thúc giục, chờ đợi người phụ nữ ở trong xe tự chủ động đưa ra lựa chọn.

Cho đến lúc này, Giản Đồng vẫn không biết, tại sao trong khoảnh khắc đó, vẫn là thỏa hiệp với anh, mặc vào bộ quần áo mà anh đã chuẩn bị cho cô, nghe theo mệnh lệnh của anh.

Một cảm giác tự mình chán ghét, bò vào trong lòng – căm ghét bản thân vô dụng như vậy, căm ghét bản thân đến phản kháng cũng không dám như vậy!

Đến giờ làm việc, nhân viên của Trầm thị qua lại càng lúc càng nhiêu, Giản Đông không chịu được những ánh mắt nhìn trộm tò mò, miễn cưỡng bước xuống xe.

Vừa xuống xe, những ánh mắt của người đi vào tòa nhà Trầm thị, càng sáng lên vẻ tò mò, dường như cúi đầu xuống theo phản xạ, vùi đầu vào trong lồng ngực, tốt nhất là không để cho người khác thây… Cô sợ hãi nhiều người như vậy, sợ hãi những ánh mắt đó, giống như người đã ở trong bóng tối một thời gian dài, đột nhiên, bước ra ngoài cửa, vào khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt trời, vốn không cảm thấy ấm áp, mà chỉ cảm thấy chói mắt.

Trầm Tu Cẩn bước lên phía trước, Giản Đông đi theo sau, Trầm Tu Cẩn bước vào trong cánh cửa của tòa nhà Trầm thị, đột nhiên dừng bước, nghiêng nửa người, nhìn về phía Giản Đông đang ở phía sau.

Người phụ nữ đó, chân chừ đứng ở ngoài cửa, lề mề không muốn di chuyển đôi chân, để vượt qua cánh cửa, vượt qua phòng tuyến.

Trầm Tu Cẩn theo mắt lại… Năm đó, người phụ nữ này bước vào công ty của anh, thậm chí còn bước vào văn phòng của anh, đã kiêu ngạo như thế nào tự tin như thế nào.

Người thẹn thùng xấu hổ luôn là Hạ Vi Minh, tuyệt đối sẽ không phải là Giản Đồng.

Vào hôm nay, việc đã qua tôn tại trong kí ức, hiện thực, lại khác hoàn toàn với năm đó.

Anh lại nhớ đến cô sau nghi ra tù, nhỏ bé trước mặt của tất cả mọi người, nhớ đến tình cảnh tư thế phòng vệ có khả năng đặt điểm tuyệt đối của tối ngày hôm qua, bị dọa đến mức phải kêu lên “Đừng đánh tôi”…

Nếu như, trong ba năm đó, từng khiến cho cô mất đi thứ gì quan trọng, anh nghĩ, anh nhất định sẽ giúp cô tìm lại… Nếu như, khiến cho khuôn mặt của cô xuất hiện nụ cười, là cách mà Tiêu Hằng dùng để yêu cô, vậy thì, anh sẽ giúp cô tìm lại được sự tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo đã đánh mất – Đây là cách anh yêu cô.

“Cô có thể bước vào, sau đó cùng tôi đi họp; hoặc bây giờ quay người, trở về nơi ở của cô.”

Trầm Tu Cẩn lãnh đạm liếc nhìn Giản Đồng: “Tôi tuyệt đối sẽ không đùa, mà còn, không ngăn cản”

Giản Đồng cắn môi, nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, muốn nhìn ra ý đồ của anh từ trên khuôn mặt của anh, nhưng Trầm Tu Cẩn từ trước trước mặt của tất cả mọi người, nhớ đến tình cảnh tư thế phòng vệ có khả năng đặt điểm tuyệt đối của tối ngày hôm qua, bị dọa đến mức phải kêu lên “Đừng đánh tôi”…

Nếu như, trong ba năm đó, từng khiến cho cô mất đi thứ gì quan trọng, anh nghĩ, anh nhất định sẽ giúp cô tìm lại… Nếu như, khiến cho khuôn mặt của cô xuất hiện nụ cười, là cách mà Tiêu Hằng dùng để yêu cô, vậy thì, anh sẽ giúp cô tìm lại được sự tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo đã đánh mất – Đây là cách anh yêu cô.

“Cô có thể bước vào, sau đó cùng tôi đi họp; hoặc bây giờ quay người, trở về nơi ở của cô.”

Trầm Tu Cẩn lãnh đạm liếc nhìn Giản Đồng: “Tôi tuyệt đối sẽ không đùa, mà còn, không ngăn cản”

Giản Đồng cắn môi, nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, muốn nhìn ra ý đồ của anh từ trên khuôn mặt của anh, nhưng Trầm Tu Cẩn từ trước đến nay đều không biểu cảm ra mặt, hơn nữa ánh mắt lãnh đạm của lúc này, cô quả thực không thể nhìn ra.

Hai sự lựa chọn… sao?

Cô vẫn cứ cúi đầu như vậy, chỉ là dùng ánh sáng dư thừa ở khóe mắt dè dặt liếc nhìn xung quanh, những ánh mắt đó cũng đang dè dặt liếc nhìn cô với vẻ tò mò, đối với cô lúc này mà nói, giống như nước lũ và thú dữ, cô lại ngay lập tức dè dặt liếc nhìn Trầm Tu Cẩn.

Dựng đứng tai lên, những giọng nói tuy đè xuống thấp kia, nhưng vẫn có tiếng bàn tán rì rào, còn có cả những ánh mắt đem them một chút chế giễu trong vẻ tò mò…

“Người phụ nữ này là ai chứ, sao lại rụt rè sợ hãi như vậy…”

“Chủ tịch Trầm sao lại có thể quen biết một người phụ nữ e rè như vậy chứ…”

“Cô nhìn bộ quần áo trên người cô ấy chính là hàng hiệu đấy, nhưng mặc lên người cô ấy cũng không che đậy được vẻ giản dị này…”

Những giọng nói từng cơn từng hồi, mặc dù không nghe được toàn bộ, nhưng cũng nghe được đại khái.

Trên khuôn mặt của cô, một màu tái mét, cúi đầu xuống, căn chặt môi lại, nếm được vị tanh của máu.

Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn, vẫn đặt lên trên người của cô, mà những tiếng bàn tán rì rào ở xung quanh, Giản Đồng có thể nghe được, anh đương nhiên, cũng nghe thấy một chút, nhưng Trầm Tu Cẩn vốn không quát mắng những người đó, mà đôi mắt, cứ chăm chú nhìn về phía của Giản Đồng… Giản Đồng của năm đó không sợ mở miệng, cô từng kiêu ngạo nói với anh: Tại sao tôi phải quan tâm đến lời bình luận của một người không xứng với tôi chứ?

Mà Giản Đồng của hôm nay, bất luận là những ánh mắt này, hay là những lời nói đó, đối với cô mà nói, đều là nước lũ và thú dữ, có thể dễ dàng nhấn chìm cô.

Những ánh mắt chế giêu đó, những lời nói cười nhạo đó… Quay người, Giản Đồng chạy đi, chạy một mạch đến bên đường, chìa tay ra để vẫy taxi.

Trầm Tu Cẩn không ngăn cản, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đó gọi taxi để rời đi.

Đôi môi mỏng mím lại, cấu cấu ngón tay ở phía sau, Trầm Nhất ghé tai nói thầm, Trầm Tu Cẩn nhẹ nhàng ghé vào bên tai Trâm Nhất động động đôi môi: “Cậu đi theo cô ấy. Còn nữa, thanh toán tiền taxi cho cô ấy, trên người cô ấy không đem theo tiên.”

“Vâng, Boss.”

Trâm Tu Cẩn lại nhìn về phía Giản Đồng rời đi, quay người đi vào bên trong, đôi mắt hẹp dài, đột nhiên, lóe sáng lên: Hôm nay chạy trốn, thì còn có ngày mai.

Cuộc họp vừa kết thúc, Trầm Tu Cẩn lập tức rời khỏi công ty.

Chiếc xe Bentley lái đến khu kí túc xá của Giản Đồng, mò địa chỉ, tìm đến kí túc xá của Giản “Ai thế?” Người ở trong nhà cất giọng hỏi.

Người đàn ông đứng ngoài cửa không nói gì, lại đưa ngón tay lên, gõ vào cánh cửa hai lần.

Cửa mở ra: “Ai… sao lại là anh?”

“Sao lại không thể là tôi?” Anh chau mày lại hỏi.

Giản Đồng vén đôi môi lên, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, có chút ngại ngùng hỏi: “Chủ tịch Trầm… anh đến, có chuyện gì sao?”

“Cô không mời tôi vào trong uống trà à?”

“Trong nhà không có trà.”

“Nước lọc cũng được.”

*.. Vậy mời vào.”

Trầm Tu Cẩn thờ ơ sự không cam tâm tình nguyện của Giản Đồng, coi là thật rồi bước vào trong nhà.

“Tôi đi rót nước… Người phụ nữ cúi đầu xuống, đi vào phòng bếp, đột nhiên bị năm chặt cánh tay lại, giọng nói trầm thấp của Trầm Tu Cẩn nói như đinh đóng cột: “Không cần rồi, thu dọn hành lí, rồi đi cùng tôi”

“Phải đi đâu sao? Tôi không cần thu dọn, cứ như thế này đi”

Ngẩng đầu lên, người đàn ông cười như không cười: “Tôi là nói, thu dọn hành lí, sau này không ở đây nữa”

*… Vậy thì ở đâu?” Trong lòng bỗng hoảng loạn, nếu không ở đây, thì cô phải ở đâu?

“Ở cùng tôi” Trầm Tu Cẩn nói rõ ràng từng chữ một.

Giản Đồng ngay lập tức đơ người ra, nghi ngờ tai của mình có vấn đề.

“… Chủ tịch Trâm, tôi sống ở đây, cũng rất tốt.”

Trầm Tu Cẩn không trả lời cô, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Cho cô 15 phút để thu dọn, sau 15 phút, tôi sẽ đưa cô đi” Nói xong câu nói này, liếc nhìn cô một cái, rồi mới nhắc nhở thêm một câu: “Kể cả cô thu dọn xong hay chưa”

Giản Đồng bỗng hoang mang: “Chủ tịch Trầm, anh đây là lộng quyền, thô bạo, vô lít Tôi sống ở đây cũng rất tốt, tôi không muốn chuyển đi” Càng không muốn ở cùng anh!

Trầm Tu Cẩn lãnh đạm nói: “Lời cô muốn nói nhất, có phải là cô không muốn ở cùng tôi đúng không?”

Giản Đồng nghe xong, đột nhiên, sắc mặt trở nên trắng bệch!

Thấy cô như vậy, Trầm Tu Cẩn bật cười: “Xem ra tôi đoán đúng rồi” Một giây trước còn đang cười, ngay lập tức, sắc mặt thay đổi, trong đôi mắt là làn sương lạnh mịt mù: “Đúng 15 phút, không có thương lượng nào hết”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play