Chương 117: Sự hưng phấn của Tiêu Hằng

Tiêu Hằng lại ở chỗ của ông cụ Tiêu, chịu thêm một trận đòn, lúc đi, mặc chiếc sơ mi trắng, vô cùng sạch sẽ, nhưng khi từ nơi ở cũ đó trở vê, chiếc sơ mi trắng đã nhuộm màu máu.

Quản gia Lý đuổi theo: “Cậu chủ, cầm lấy đi”

Tiêu Hằng liếc nhìn lọ thuốc mỡ trên tay của quản gia Lý, sự lạnh lùng trong đôi mắt giảm bớt đi được phần nào, chìa tay ra đón nhận: “Cảm ơn chú Lý”

Quản gia do dự một hôi, trước lúc Tiêu Hằng lên xe, gọi anh lại: “Cậu chủ, cậu… hà tất phải như thế chứ?”

“Chú Lý, chú không hiểu đâu”

“Chỉ là một người phụ nữ… Nếu như cậu chủ muốn, trong tương lai còn có rất nhiều mà”

“Phụ nữ thì có nhiều, nhưng Giản Đồng chỉ có một”

“Trời… Ông cụ sẽ không để cho người phụ nữ như thế bước chân vào cửa nhà họ Tiêu đâu. Cậu chủ cậu hà tất phải kiên trì như vậy. Vị Trâm Tu Cẩn đó là người không dễ đối phó, lúc trước cậu lại chưa từng tiếp xúc với nghiệp vụ của tập đoàn Tiêu thị, bây giờ tùy tiện tiếp nhận, đã là một sự sợ hãi rồi.

Cậu chủ cậu có thể tiếp tục được, làm đến mức như ngày hôm nay, đã khiến cho ông cụ vô cùng kinh ngạc rồi.

Nhưng mà cậu chủ, chú Lý tôi hôm nay cậy già lên mặt một lần”, quản gia Lý nói tiếp: “Lúc nhỏ, cậu chủ cho dù là chuyện gì, cũng đều thích thi đấu với cậu Trầm Tu Cẩn kia, những người bậc trên của hai nhà Tiêu Trầm, đều nhìn thấy hết ở trong mắt.

Cậu chủ cậu lúc nhỏ từng thua rất nhiều lần.

Cậu chủ cậu và cậu Trầm Tu Cẩn đó ngày hôm nay, cũng đều đã trưởng thành rôi”

Quản gia Lý quả thực không giữ lại một chút thể diện nào cho Tiêu Hằng, trực tiếp hỏi: “Cậu chủ, chắc hẳn, cậu đã từng lĩnh giáo những thủ đoạn và bản lĩnh của vị họ Trầm đó rôi.

Mãy đời nhà họ Trầm, thì Trầm Tu Cẩn được tính là độc ác nhất nham hiểm nhất, mà người như vậy, năng lực và tâm trí còn rất quái dị. Người như vậy, còn cực kì vô tình.

Cậu chủ, loại người như vậy, nếu đã không thể làm bạn, thì cũng không thể làm địch được.

Kane cười nhẹ: “Ồ, thế à?” thờ ơ hỏi Giản Đồng: “Tôi đã dọa cô rồi sao, cô Giản?”

Tiếng “cô” đó, vào lúc thốt ra từ trong miệng của Kane, đặc biệt có ý khác biệt.

Sắc mặt Giản Đông càng thêm nhợt nhạt.

Tiêu Hằng bỗng nhiên quan sát chăm chú đến Kane, chép chép miệng: “Sao tớ lại cảm thấy, cậu có ý đồ với bạn gái của tớ vậy chứ?” Tiêu Hằng không thích Kane cứ nhìn chăm chú vào Giản Đồng, cũng không thích tiếng “cô Giản” mà lúc nãy Kane nói… Cũng không biết có phải là do anh suy nghĩ nhiều rồi không, mà cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Kane chậc chậc hai tiếng, mở to mắt ra, liếc nhìn sang Tiêu Hằng một cái, đột nhiên, cảm thấy mất hứng, rồi lại lạnh lùng liếc sang Giản Đồng, lãnh đạm nói: “Yên tâm, tớ không có hứng thú với kiểu như này”

Tiêu Hăng cười nhẹ một tiếng: “Chú Lý”, anh liếc nhìn vào chiếc tay áo sơ mi dính đầy máu ở cánh tay của mình: “Cái gậy của ông nội, đánh lên người, thực sự rất đau. Nhưng nếu để cháu từ bỏ cô gái ngốc nghếch kia, thì còn đau đớn hơn cả 100 cái gậy của ông nội đánh lên người đấy”

Nói xong, khởi động xe, vẫy tay về phía quản gia Lý vẻ mặt ngơ ngác: “Cháu biết cháu của bây giờ, rất khó thắng được Trầm Tu Cẩn, nhưng may mà, cần cù bù thông minh, trạng thái như ngày hôm nay cũng gọi là không quá kém, tổn thất của trước kia, tuy vẫn chưa cứu vớt được lại, nhưng cục diện ngày hôm nay gần như đã có tiến triển tốt… Chú Lý, văn chưa đến lúc cháu nhận thua”

Quản gia Lý sắc mặt phức tạp, “Cậu chủ, người phụ nữ tên Giản Đồng kia, thực sự có thể khiến cho cậu chủ cậu không ngại làm nổi giận ông cụ, không ngại chống chọi với áp lực của công ty, chống chọi với áp lực của cổ đông, chống chọi với áp lực của cả một gia tộc họ Tiêu, chống chọi với tất cả, thì cũng không muốn từ bỏ sao? Như thế đáng sao?”

Tiêu Hằng mở miệng ra, dường như không hề do dự: “Đáng” Anh vô cùng kiên định: “Chú Lý, công ty cháu còn có việc, cháu đi trước đây.”

Chiếc xe chầm chậm lái đi, đôi môi của Tiêu Hăằng hếch lên, lại nghĩ đến Giản Đồng, vuốt ve lên đôi môi của anh, đây là người phụ nữ đầu tiên mà anh hôn cô, trong lòng anh lại thấy sợ hãi như vậy… Trên thế giới này phụ nữ thì có thừa, nhưng Giản Đồng chỉ có một.

Vì cô, anh có thể chống chọi được áp lực của nhà họ Tiêu, chống chọi được áp lực của công ty và các cổ đông!

Quyết không! Từ bỏ!

Trái tim của anh, giống như tốc độ của xe, sục sôi! … Trầm Tu Cẩn, có là cái gì!

Nửa tháng sau Giản Đồng lại nhìn thấy Tiêu Hãng, anh gầy đi đáng kể, nhưng người lại tỉnh táo hơn, đặc biệt là sự nhảy nhót ở trong đôi mắt lúc này.

“Đi! Đưa em đến một nơi” Không nói rõ ràng, liền kéo người ngồi lên xe.

“Đi đâu?”

“Đến đó thì biết” Anh lại nói: “Tối hôm nay xin nghỉ đi”

“Xin nghỉ một hôm nay, có được không?”

“..” Không được.

“Trời… số tôi thật là khổ. Mời người nào đó bao nhiêu bữa mì bò ngon như vậy… mà người nào đó lại chả biết cảm ơn, chậc chậc chậc, thật là vô ơn bội nghĩa” Người đàn ông ngồi ở ghế lái, vừa lái xe, vừa giống như độc thoại, nhưng lại nói to đến nỗi Giản Đồng muốn lờ đi cũng khó.

“Trời ạ… đáng tiếc bao nhiêu bát mì bò như vậy, lại mời người nào đó ăn không rồi.”

Giản Đồng tiếp tục yên lặng, không phát biểu ý kiến.

“Mì bò ơi mì bò… mày chết thật là đáng thương, đã tận tình giúp người ta như vậy, mà người phụ nữ nào đó lại quá vô ơn bội nghĩa rồi, ăn bao nhiêu bát mì bò của tôi như thế, mà đến cả xin nghỉ phép cũng không đồng ý.”

… Giản Đông có chút kích động “máu nóng sục sôi”, mà cái cảm giác này, đã không có từ rất lâu rồi, chí ít là vào quãng thời gian mà Tiêu Hằng biến mất, tâm trạng của bản thân cũng chưa từng dao động như vậy.

“Mì bò của tôi à, tôi…”

Giản Đồng nghiến răng, cuối cùng…

“Thực ra… Cô chậm rãi mở miệng, người đàn ông ở bên cạnh, đôi mắt sáng lên… Cô cuối cùng cũng nói rồi… “Thực ra… tôi vốn không thích ăn mì bò.”

Bên cạnh, khóe miệng hếch lên của người đàn ông, đột nhiên ngưng lại, có một khoảnh khắc cảm thấy ngại ngùng như vậy: “Ôi, ôi ôi… Em nói cái gì? Tôi đột nhiên bị điếc không nghe thấy gì rồi! Không, nghe, thấy!

“Tôi nói”, trong mắt Giản Đồng hiện lên vẻ bất lực: “Tôi đồng ý với anh, hôm nay tôi sẽ xin nghỉ.

Nhưng anh phải nói cho tôi biết, anh muốn làm gì?

Lời của cô vừa nói ra, người đàn ông ngồi ở ghế lái bên cạnh, lập tức vui sướng quay đầu hỏi cô: “Thật không? Có thật không?”

“… Cậu chủ Tiêu chẳng phải bị điếc rồi sao?”

“Bị điếc tạm thời. Bây giờ thì hết rồi.”

*..” Tuy Giản Đồng chưa từng dao động tâm trạng nhiều như vậy, kể cả những người tê liệt, da mặt lúc này cũng có thể rung lên vài cái rồi, cô vội vàng rủ mắt xuống, mắt nhìn xuống chiếc mũi.

Ánh mắt phát sáng của Tiêu Hằng lúc này, cũng lộ ra chút ý cười.

Giản Đồng lại nhớ ra: “Cậu chủ Tiêu, anh vẫn chưa nói với tôi, tại sao lại muốn tôi xin nghỉ, anh muoonsn làm gì?”

Đang nói, thì một tiếng phanh xe, chiếc xe dừng lại.

“Đến rồi” Tiêu Hãng nhìn Giản Đồng cười: “Xuống xe đi, em sẽ biết ngay thôi.”

Giản Đồng vẻ mặt hoài nghi, Tiêu Hằng xuống xe, vòng sang bên ghế phụ lái, kéo cửa ra cho cô: “Tiểu Đồng, xuống xe đi”

Giản Đồng nhìn vào cái kiến trúc ở trước mặt, là một nhà xưởng cũ được sửa lại, cũng không được coi là xa xỉ… Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Hằng không nói rõ ràng gì, nắm lấy tay cô, đi vào bên trong.

Sau khi vào trong, mới phát hiện, nơi này được coi là một nơi thư giãn uống trà.

“Tiểu Đồng, bánh gato phủ socola ở đây rất ngon, chút nữa sẽ gọi một phần cho em thử”

Tiêu Hằng vừa nói, vừa dẫn Giản Đồng đi vào phòng riêng ở trong cùng.

Giản Đồng chỉ tưởng Tiêu Hằng là đột nhiên nghĩ ra, đưa cô tới đây ăn đồ ngọt.

Đợi đến lúc đến trước cửa phòng riêng, đôi mắt của Tiêu Hằng phát sáng lên, nói với cô: “Tôi sẽ giới thiệu cho em vài người bạn cùng học khi ở nước ngoài của tôi.”

Nghe xong, Giản Đồng ngay lập tức căng thẳng: “Tôi không…”

“Xoẹt” một tiếng, Tiêu Hằng đã đẩy cánh cửa của phòng riêng ra: “Tiểu Đồng, nào, tôi giới thiệu với em, người bạn cùng học khi ở nước ngoài của tôi, Lục Thâm, Kane”

Cửa được mở ra, ba đôi mắt đều ngẩn ngơ.

Đột nhiên, sắc mặt của Giản Đồng trở nên tái mét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play