Chương 113: Ra tay rồi

Ngày cuối tuân, Tiêu Hằng lại đến dưới sảnh kí túc xá của Giản Đông đón cô đi ăn cơm, cuối tuần là ngày nghỉ của Giản Đồng, cái quán mì bò ở chợ đêm trở thành nơi Giản Đồng và Tiêu Hằng thường đi nhất.

Chú Hồ cũng đã quen với việc Tiêu Hằng đưa người bạn gái đến quán của ông ăn mì bò.

Hôm nay sau khi ăn xong, Tiêu Hằng liền đưa Giản Đồng đi đến rạp chiếu phim.

Có điều, trên đôi môi của Giản Đồng, bất giác lộ ra chút ý cười.

Không thể không nói, Tiêu Hằng là một người vui vẻ, nếu như anh muốn đối tốt với ai, vậy người đó chắc chăn sẽ rất hạnh phúc. Nghĩ như vậy, đột nhiên nụ cười trên khuôn mặt của Giản Đồng lại ẩn giấu đi.

Có chút phức tạp nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng quyết định, hôm nay xem xong phim, nhất định phải tận miệng nói rõ ràng với Tiêu Hằng… Cô võn đĩ không hề yêu anh.

Cũng phải nói rõ ràng với anh, dừng lại ở đây thôi.

Cô thừa nhận, cô rất mê mẩn mỗi khi Tiêu Hằng nhìn cô, ánh mắt chỉ coi cô như những người con gái bình thường đó, không có khinh thường và chế giễu, không có giêu cợt và coi thường.

Cô cũng thừa nhận, cô cũng mê mẩn cái ánh sáng xuyên ra từ trong khe hở này, ở trong bóng tối lại càng hiện rõ lên sự đáng quý.

Nhưng mà, mọi chuyện cũng đang hướng về phía phát triển mà cô không có cách nào để khống chế lại… Đã định trước không có cách nào để chấp nhận cái giả bộ thận trọng này, thực ra chính là người đàn ông đó, nếu đã như vậy, thì càng nên phải nói sớm cho anh hiểu.

Cô bị ngập vào trong vũng bùn lầy sâu, thì sao có thể có được hạnh phúc chứ?

Sao có thể đem một người vô tội, cũng kéo xuống vũng bùn đó được?

Đương nhiên, từ bỏ, mới là sự lựa chọn nên làm nhất.

Đột nhiên, mu bàn tay của cô bị một lớp nhiệt che đậy vào, Giản Đồng giống như bị bỏng, cúi đầu xuống nhìn, trên mu bàn tay, bàn tay của Tiêu Hằng, nắm chặt lấy tay của cô: “Đừng trốn” Giọng nói trầm âm, có một sức mạnh khiến cho người ta không có cách nào để trốn tránh.

Trong lòng Giản Đồng run rấy, mặc cho tay của anh gói gọn lấy tay mình, quay đầu như không có chuyện gì tiếp tục xem phim.

Chỉ là trong lòng lại càng thêm kiên định, đợi xem xong phim, nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với Tiêu Hằng… Cô không phải một người phụ nữ tốt, cũng không xứng đáng có được hạnh phúc, càng không thể chấp nhận tình cảm của anh.

Vừa bắt đầu, cô tưởng rằng người đàn ông này chỉ là có lòng hiểu kì và tò mò, nhưng sau đó… tất cả những thứ mà Tiêu Hằng làm, ánh mät Tiêu Hằng nhìn cô, tất cả những thứ này, đều không thể lừa được người khác.

Bên tay trái, trong bóng tối, vào khoảnh khắc Giản Đồng quay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hằng nở ra một nụ cười tươi tắn, trong nụ cười này, vô cùng thỏa mãn, là niềm hạnh phúc tự đáy lòng, mà Giản Đồng không nhìn thấy được.

Bộ phim nói về cái gì, Giản Đồng cũng không để ý, cả một quá trình xem phim, trong đầu đều đang suy nghĩ, đợi chút nữa sẽ nói như thế nào với người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Bộ phim kết thúc, đèn điện sáng lên, Tiêu Hằng nắm chặt lấy tay Giản Đồng, không bỏ ra, nảm lấy tay cô, vượt qua dòng người, rồi đi ra ngoài.

Giản Đồng bỗng có chút căng thẳng, ngẩng đầu nhìn bóng hình của người đàn ông ở trước mặt, trong lòng bàn tay đã ẩm ướt hết cả, dính nhơm nhớp, cô không chịu được nhìn vào chỗ tay của hai người đang đan vào nhau, trong lòng nghĩ: Lẽ nào anh ấy không cảm thấy hai bàn tay đan vào nhau dính nhơm nhớp, rất là khó chịu sao?

Nhưng hiển nhiên, khác hoàn toàn với tâm sự nặng trĩu của Giản Đồng trong suốt cả bộ phim, Tiêu Hằng vô cùng vui sướng, phấn khích năm lấy tay Giản Đồng, đi đến bãi đỗ xe, Giản Đồng ngồi ở ghế phụ lái, Tiêu Hằng cũng ngồi vào.

“Đợi một chút rồi hằng lái xe.”

“Ừm?” Tiêu Hằng xoay đầu, vẻ mặt không hiểu: “Em còn muốn mua cái gì sao?”

Cái đầu tiên mà anh nghĩ đến, đột nhiên cô bảo dừng xe lại, có phải là có đồ gì muốn mua mà chưa mua hay không… Càng là như vậy, trong lòng Giản Đồng càng thấy khó chịu.

Trong cổ họng giống như bị tắc.

Tiêu Hằng lại thúc giục: “Em muốn cái gì, dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần, chúng ta có thời gian”

“… Không phải”, cô cần răng, ánh mắt lộ ra kiên định: “Cậu chủ Tiêu, chúng ta thế này…” cũng chẳng phải chuyện tốt… Cô đang muốn nói đến những chuyện này.

“Chân trời mênh mông chính là tình yêu của tôi…” một tiếng chuông điện thoại, đột nhiên reo lên.

Tiêu Hãng lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, chau mày lại, ngẩng đầu nói với Giản Đồng một câu: “Tiểu Đồng, tôi nghe điện thoại một chút” Rồi chìa tay ấn vào nút nghe.

Trong điện thoại là một giọng nói già dặn, vô cùng uy nghiêm: “Cháu về nhà ngay”

Tiêu Hằng bất mãn: “Ông nội, cháu còn có việc…

“Không cần nói nữa, cháu cần phải về nhà ngay lập tức.”

Nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng máy bận “tút tút tút”.

Tiêu Hãng nhìn vào điện thoại đã được cúp máy, rồi lại cau chặt mày lại, giống như hai ngọn núi.

“Cậu chủ Tiêu có việc gấp sao? Vậy tôi có thể tự đi về.”

Giản Đồng than thở một tiếng… Hôm nay xem ra không có cơ hội để nói rõ ràng chuyện này rồi.

“Tôi đưa em về kí túc xá.” Tiêu Hằng một tay nắm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng, ngăn cản cô mở cửa xuống xe: “Đưa em về kí túc xá, không tốn bao nhiêu thời gian, tôi tiện đường”

“Vậy được, cậu chủ Tiêu, hôm nay cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, còn mời tôi xem phim.”

Tiêu Hằng lại bất mãn liến nhìn Giản Đồng: “Em cứ phải khách sao như vậy sao? Đã nói mấy lần rồi, mà vẫn cứ gọi cậu chủ Tiêu cậu chủ Tiêu, nghe cứ kì lạ sao ấy”

Nói xong, giãm chân vào ga, lái về kí túc xá của Giản Đồng.

“Đến rồi. Xuống xe cẩn thận” Anh nghĩ một hồi, rồi lại nói với Giản Đồng đã xuống xe: “Giản Đồng, tôi hi vọng có một ngày, em có thể không gọi tôi là cậu chủ Tiêu nữa”

Giản Đồng dừng chân lại, quay về phía Tiêu Hằng nở ra một nụ cười: “Cái xưng hô cậu chủ Tiêu này, là sự tôn trọng đối với anh. Cậu chủ Tiêu anh mau đi đi, tôi thấy anh có việc gấp mà”

Cô nói xong, quay người rời đi, không để lại cho đối phương lời nói thừa thãi nào. Chỉ than thở không ra tiếng… Xem ra hôm nay không có cách nào để nói rõ ràng, lại phải tìm cơ hội khác rồi.

Trên mặt Tiêu Hằng hiện lên vẻ chán nản, ngay lập tức mở to mắt, nhìn về phía Giản Đồng đã biến mất, trong mắt lại bùng lên vẻ kiên định…

Sớm muộn, sớm muộn cũng có thể mở ra cái trái tim đang đóng chặt lại của cô!

Anh không tin!

Trí khôn của người trước chẳng phải đã nói: Người có chí thì mọi việc sẽ thành, quyết đánh đến cùng sẽ giành thắng lợi sao?

Đạp chân vào ga xe, thong dong rời đi, lao nhanh về thẳng nhà họ Tiêu.

Nhà họ Tiêu Ông cụ Tiêu đầu tóc bạc phơ, vẻ mặt vốn đã nghiêm túc, lúc này lại càng nghiêm túc hơn, đối diện với Tiêu Hằng ở trước mặt, sắc mặt khó coi.

“Ông nội” Bất luận Tiêu Hãng ở ngoài có suồng sã như thế nào, thì ở trước mặt ông cụ Tiêu, lại vô cùng tôn kính.

Ông cụ Tiêu vô cùng cứng rắn, điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Tiêu Hằng không muốn trở về nhà cũ.

Ông cụ chìa tay ra sau lưng, người quản gia ở đằng sau lập tức lấy một túi tài liệu đặt vào tay của ông cụ.

“Bịch” một tiếng, ông cụ đem túi lài liệu ở trong tay đặt trước mặt Tiêu Hăng: “Cháu tự xem đi, gần đây nhà họ Tiêu đã tổn thất bao nhiêu.”

Tiêu Hằng nhẹ nhàng cong lưng xuống nhặt túi tài liệu lên, sau khi mở ra, nhanh chóng xem lướt qua, càng xem, sắc mặt càng nặng trĩu, túi tài liệu ở trong tay, lại rơi lên trên mặt bàn: “Ông nội, đây là chuyện gì thế?” Trong thời gian không đến nửa tháng, của cải của tập đoàn Tiêu thị, dường như bị đã bị bốc hơi!

Anh tuy rằng ham chơi, không muốn nhúng †ay vào công ty của nhà, nhưng mà, cũng không nói lên được rằng Tiêu Hãng là người vô tích sự, không có năng lực.

“Cháu còn mặt mũi để hỏi ông sao, đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ rên rỉ một tiếng, cứng rản chỉ vào Tiêu Hằng: “Suy nghĩ lại xem, gần đây đã đắc tội với ai! Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, ép nhà họ Tiêu chúng ta đến mức không thể không bị xem thường?”

Tiêu Häng ngay lập tức bừng tỉnh!

“Trầm Tu Cẩn!” Anh căn răng cản lợi thốt ra ba chữ đói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play