“Không vặn xuống được sao?” Cậu bé cau mày.
Chu Dịch cắn răng, vừa dùng sức, vừa gầm nhẹ.

Giống như một chú sư tử bị đánh thức, gầm gừ giận dữ.

Cánh tay nổi đầy gân xanh, cơ bắp lồng ngực co rút.
Khi Hàn Sóc bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

“Xong rồi!” Chu Dịch thở hổn hển, vứt chiếc van được vặn ra xuống đất, sau đó làm dấu tay chữ V với A Thận.

Cậu bé bỗng nhiên mỉm cười, vỗ tay bạch bạch.

Chu Dịch đang định sờ đầu cậu bé, bỗng liếc thấy bóng dáng của cô, hắn khựng lại, ngượng ngùng thu tay về.
A Thận: “Còn cần dụng cụ gì nữa không?” “Kềm.”
“Đây.”
Không phải Hàn Sóc không nhìn thấy nụ cười gượng ngạo trên mặt Chu Dịch, càng không bỏ sót tia sáng vui vẻ trong ánh mắt của con trai.
Bỗng nhiên cô nhớ đến một câu nói xưa.

Máu mủ là thứ không thể rũ bỏ được.
Cô phải làm sao đây?
Có thể ích kỷ một chút không? Chu Dịch nhanh chóng thay van mới lên, thử chặt lỏng, sau khi xác nhận không có gì bất thường mới đi mở van tống.

Không còn phun nước nữa.

Hắn cười khẽ, xoay đầu nhìn Hàn Sóc: “Xong rồi.” Giống như một chút chó con chờ đợi chủ nhân khen ngợi sau khi đã hoàn thành động tác huấn luyện.

Hàn Sóc né tránh với vẻ mất tự nhiên.
Chu Dịch nhếch khóe môi, nở nụ cười cay đắng, ngồi xổm xuống, sắp xếp lại thùng công cụ.
“Áo đây.” Hàn Sóc bỗng dưng lên tiếng.

Hắn kinh ngạc, đôi mắt đang ảm đạm bỗng nhiên rực sáng: “Cho anh à?” “Áo thun size lớn, không biết anh có thể mặc vừa không.” Chu Dịch nhận lấy, mặc thẳng lên người.
Cùng với động tác giơ hai tay lên cao trong áo vào của anh ta, nửa người trên cứ như được kéo dài, đường viền cơ bụng càng thêm rõ nét.
A Thận kinh ngạc, nhìn với ánh mắt hâm mộ.

Tuy là size lớn, nhưng dù sao cũng là áo kiểu nữ, nên có hơi chật, nhưng cố gắng vẫn có thể mặc được.

Chu Dịch chỉ cảm thấy một mùi hương nước giặt thoang thoảng phảng phất xung quanh, mang theo mùi vị quen thuộc.

“Thế… Nếu không còn gì nữa, anh đi trước đây.”
Hàn Sóc rũ mắt: “Tôi gọi thức ăn, nếu anh không vội, có thể…”
“Không vội! Không vội chút nào cả!”
Suy nghĩ đến việc có thêm một người, Hàn Sóc gọi thêm hai món, nhưng tiền là do Chu Dịch trả.
Trên bàn ăn, ba người, hai lớn một nhỏ đều trầm mặc.
Chu Dịch cứ luôn không quên hoa hồng của mình: “Lát nữa anh tìm một cái bình hoa, cắm vào giúp em.” Nể tình người ta giúp sửa ống nước, Hàn Sóc không đả kích hắn nữa.

Hắn được nước làm tới: “Đặt trong phòng ngủ đẹp hay trong phòng khách đẹp hơn? Hay là đặt cả hai nơi luôn?”
“Hay là em đã không còn thích hoa hồng nữa?” Dù sao Chu Dịch vẫn còn nhớ, sáu năm trước, Hàn Sóc thích hoa hồng.

Vẫn không nhận được câu trả lời.

Hắn không hết hy vọng, vẫn còn muốn nói gì nữa.

A Thận gắp một cái đầu vịt vào trong bát của hắn, trầm giọng, nói: “Khi ăn không nói chuyện.” Chu Dịch thức thời ngậm miệng lại.

Nhưng đó giờ hắn không ăn đầu đuôi động vật.

Nhưng đây là món đầu tiên con trai gắp cho hắn, ăn hay không ăn đây?
Ăn vậy!
Ăn xong bữa cơm, Chu Dịch nhầy không chịu đi, cũng không biết tìm đâu ra lại được một chiếc bình thủy tinh, kêu la đòi cắm hoa cho bằng được.
Hàn Sóc liếc nhìn hắn đầy lạnh lùng.

Chu Dịch giả vờ như không nhìn thấy, đọc thầm câu châm ngôn tám chữ mà Tống Bạch đã dạy hắn: Năng lực phải đủ, da mặt phải dày.

Cuối cùng, hai mẹ con vào phòng ngủ trưa, tiện tay cũng khóa luôn cửa lại.
Để lại một mình Chu Dịch lẻ loi trong phòng khách.

Hắn vẫn cứ nên yên lặng cắm hoa vậy.

Ánh nắng rực rỡ nóng bức của buổi chiều sau khi chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất và màn cửa thì đã yếu đi phần nào.

Vì thế khi rọi vào phòng, ánh nắng đã trở nên ấm áp dịu dàng đi rất nhiều.

Chu Dịch cũng không biết mình đã ngủ thiếp trên sofa từ lúc nào.

Cảm giác bờ vai bị đẩy nhẹ một cái, một cái nữa, khi bị đẩy đến cái thứ ba, hắn tỉnh dậy.
Mở mắt ra, khuôn mặt của cô đập vào mắt hắn, dưới ánh nắng chiều, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên ấy và cả gân xanh dưới cằm.

Vào giây phút ấy, cứ ngỡ như trở về lại 6 năm trước.
Khi ấy họ thường xuyên cãi nhau, tôi không nhường anh, anh không bỏ qua cho tôi, cứ phải phân định thắng thua, thường kết thúc trong bực bội.

Cứ hễ giận nhau là ngủ riêng, cô vào phòng ngủ, hắn chiếm cứ sofa trong phòng khách, dùng cách này so tài cao thấp với cô.

Cuối cùng lại ngủ thiếp đi mất, nhưng khi tỉnh dậy luôn phát hiện ra có một tấm chăn lông được đắp lên người.
Lúc đó hắn nghĩ, quả ớt cay nhỏ cũng sẽ có lúc không cay.
Chung quy cũng là một cô gái mềm lòng.
Tiếc thay, Chu Dịch đánh giá thấp mức độ tổn thương hắn gây ra cho cô, quả tim mềm yếu ngày nào đã bị thời gian và hiện thực tôi luyện thành một khối sắt rắn chắc, dù cho hắn có hao tổn hết tâm sức, cũng khó có thể chạm vào được nó.

“A Sóc, anh sai rồi…” Trong lòng nghĩ như thế, miệng cũng nói ra như thế thật.
“Em tha thứ cho anh, có được không? Bồi thường cũng được, chuộc tội cũng được, hãy cho anh thêm một cơ hội.” Cô rũ mắt, hàng lông mi dày rậm chớp liên tục.
Một lúc lâu sau, cô khẽ nói: “Xin lỗi, trong lòng tôi vẫn… không thể vượt qua được cửa ải đó.”
Sau khi trải qua sóng gió “sống chung”, độ nổi tiếng của Hàn Sóc được nâng lên một tầng cao mới.

Lời mời quảng cáo đến ào ào, trong đó không thiếu những nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng kén chọn.
Địa vị quản lý của Triệu Thu trong công ty cũng lên như diều gặp gió, ai kêu trong tay chị ta có một Ảnh hậu quốc tế cơ chứ? Ai mà không hâm mộ? Nhưng vừa hưởng thụ hoa tươi và tiếng vỗ tay, đồng thời cũng mệt tim không kém.
Ví dụ như lúc này…
“Tiểu tổ tông à,1em đừng vội từ chối, được không?”
“Em không nhận làm người đại diện.” Hàn Sóc tỏ rõ thái độ lần nữa, vẻ mặt dứt khoát, không có chỗ thương lượng thêm.

“Đây là hãng Cache! Hãng Cache! Người đại diện toàn cầu số 1 trong nước, em có biết đối phương trả bao nhiêu tiền đại diện không?” “Chị Thu,“ Hàn Sóc cảm thấy hết cách, cô xoa ấn đường: “Em không thiếu tiền.”
“…” Được rồi, chị ta vẫn không hiểu được thế giới của đại gia.
“Hẹn đạo diễn Cận vào lúc mấy giờ?” Triệu Thu giơ cổ tay8lên,“2 giờ 40 phút, vẫn còn nửa tiếng nữa.” “Vậy thì em ra ngoài đi vòng vòng trước.”
“Này, chị vẫn chưa nói hết…” Nhưng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bóng đi xa dần.

Hàn Sóc định đi qua quán cà phê đối diện Tinh Huy mua một ly Espresso, nhưng khi vào thang máy lại bị người khác gọi lại.

Cô xoay đầu lại theo quán tính, chân cũng thu về, sau đó, thang máy đi xuống, bỏ lỡ đầy hoàn mỹ.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, cổ2chữ V, vòng ngực đầy đặn căng tròn, nhưng Hàn Sóc chắc chắn mình chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt ấy.
“Cô… gọi tôi?”
Người phụ nữ kia mỉm cười: “Phải, tôi gọi cô.” “Chúng ta quen nhau sao?” “Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô.” Khựng lại, bổ sung thêm, “Sáu năm trước đã quen biết.”
Hàn Sóc nhướng mày: “Vậy cô là…”
“Trần Lâm.”
Hình như cô đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

“Ảnh Hậu nổi tiếng quả nhiên bận rộn, e rằng sẽ không nhớ đến một nhân vật4nhỏ như tôi đâu.”
Câu nói mang theo ý châm biếm.

Tuy lòng dạ Hàn Sóc rộng lượng, nhưng cô không hề ngốc, ở một tiếng, rồi không nói gì thêm, cứ như thật sự thừa nhận “tôi quả thật không nhớ được nhân vật nhỏ như cô đấy.”
Nụ cười tươi rói trên mặt cô ta khựng lại.

“Tôi có một đứa con gái, lên là Bella.”
Hàn Sóc bừng tỉnh, đây chẳng phải là người phụ nữ tố cáo cô cướp vị trí khách mời trên Weibo vào khoảng thời gian trước đây không lâu hay sao?
Không muốn vòng vo thêm, Hàn Sóc đi thẳng vào vấn đề: “Cô tìm tôi có việc gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play