Cuối cùng, cô bé chọn một cái váy liền, bên ngoài khoác thêm áo len, tất cả đều là màu hồng, hơn nữa bản thân cô bé tương đối bụ bẫm nên nhìn từ xa chẳng khác nào một cục bông tròn mềm mại.
Xoay một vòng, tạo dáng, phong cách y như người mẫu, trong nháy mắt liền bắt được trái tim bà cụ Lục.

Đàm Thủy Tâm: “Cục cưng nhà chúng ta là đẹp nhất, không ai sánh bằng!” Cổng công viên giải trí.
Hàn Sóc dẫn con trai tới từ trước, chờ chưa tới mười lăm phút thì chiếc Hummer kiêu ngạo cuốn theo cát bụi trên đường dừng lại vững vàng.

“Anh A Thận…” Cửa xe vừa mở ra, cô bé con đã không chờ nổi mà lao ra.
Trong mắt cậu bé con cũng xuất hiện ánh sáng, “Hạ Hạ!”
“Em nhớ anh lắm đấy!”
“… Anh cũng nhớ em.” Vừa dịu dàng lại vừa có vẻ ngượng ngùng, cầm lấy cái ba lô của cô bé như đã từng làm qua cả trăm ngàn lần.
Ngộ Hạ cũng để mặc cho cậu bé cầm, chẳng hề có một chút do dự nào.

Sự tin tưởng giữa những đứa trẻ, không cần nói cũng có thể nhìn ra.
A Lưu: “Mẹ nuôi.”
Hàn Sóc cười, hôn nhẹ hai cái lên mặt cậu: “Mới nửa năm không gặp mà thằng nhóc này lại càng đẹp trai hơn rồi!”
A Thận nhìn về phía Đàm Hi, cười chào: “Mẹ nuôi,“ Ngay sau đó lại chuyển hướng sang phía Lục Chinh, lại chào: “Ba nuôi.”
Sắc mặt Lục Chinh đột nhiên trở nên ấm áp: “Lần đầu gặp mặt, chào con.”
“Con chào ba.”

Bàn tay to và bàn tay nhỏ nắm lấy nhau như đúng rồi, vừa có vẻ nghiêm túc lại vừa có phần buồn cười.

Lục Chinh thầm nghĩ: Thằng bé này rất biết đối nhân xử thế, trẻ nhỏ dễ dạy.

A Thận thì thầm nghĩ: Ba nuôi cao quá đi, tay cũng thật ấm.
Cậu bé còn không biết, thứ hiện ra trong mắt cậu lúc này có tên là… ngưỡng mộ.
Một hàng sáu người, ba lớn ba nhỏ đi vào bên trong.

Đầu tiên tới nhà hàng ăn cơm, ăn xong mới đi chơi.

Đến khi mặt trời ngả về đằng Tây, chân trời bắt đầu tối dần thì mới lái xe trở lại nội thành.

Ba đứa trẻ ngồi xếp hàng trên băng ghế.

A Thận: “Hạ Hạ, em uống nước hay uống nước trái cây?” Ngô Hạ: “Có sữa chua không ạ?” A Thận gật đầu: “Có.” Nói xong liền lấy từ trong túi ra một hộp, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô bé.
Đổi lấy một tiếng “cảm ơn” đầy ngọt ngào của cô bé con.

Lại quay sang hỏi A Lưu.

A Lưu: “Coca.” “Hết Coca mất rồi, Sprite được không?” Bạn nhỏ Lục Xuyên Lưu xưa nay cực kỳ khó tính liền trầm ngâm trong chớp mắt, sau đó gật đầu đồng ý, còn nói cảm ơn nữa.
Lục Chinh nhìn thấy hết thảy thông qua kính chiếu hậu, không nhịn được thầm nghĩ.

Thằng ranh này, bình thường đâu có thấy nó dễ nói chuyện như thế đầu cơ chứ? Tầm mắt lại xẹt qua A Thận, không thể không thừa nhận, cậu nhóc này quả thực rất đáng yêu, mặc dù bọn họ mới chỉ gặp nhau có nửa ngày.
Lại nghĩ tới Chu Dịch, đúng là hời cho hắn rồi.

Mà trên một chiếc xe khác, Hàn Sóc ngồi trên ghế lái, Đàm Hi ngồi ghế phụ.

cửa sổ xe hạ xuống, gió lạnh ùa vào, lạnh đến thấu tim.

“Lần này định ở đây bao lâu?” Hàn Sóc nghiêng đầu, mái tóc bù xù như ổ gà, cao giọng hỏi: “Cậu nói gì cơ…”
Khóe miệng Đàm Hi giật nhẹ, kéo cửa kính xe lên: “Giờ đã nghe thấy chưa hả?” “Rồi.”
“Tớ hỏi, cậu định ở lại thủ đô bao lâu?”

“Xong việc thì sẽ về Hồng Kông ngay.”
“Không sợ A Thận và Chu… đụng mặt nhau à?” Hàn Sóc cười không để tâm cho lắm: “Thủ đô này không lớn nhưng cũng không nhỏ, sao có thể dễ dàng đụng mặt nhau thể được chứ? Mà dù có đụng phải thì có sao đâu? Bà đây không sợ hắn.”
Đàm Hi gật đầu tán đồng.
“Em gái, em cũng ủng hộ anh, đúng không?”
“Đương nhiên rồi.” Hàn Sóc nhếch miệng: “Gừng càng già càng cay.”
Đàm Hi không hề lo lắng về Chu Dịch mà ngược lại còn lo lắng thay cho hắn.
Bối cảnh gia thế của Hàn Sóc hoàn toàn đủ để cô nàng có tự tin rồi, mà dù có thật sự đối mặt, chính Hàn Quốc Đông cũng tuyệt đối sẽ không khiến con gái phải chịu thiệt thòi nửa phần.
Chu Dịch thì khác.
Mấy năm trước, Chu gia bị thương nặng, hiện giờ chỉ có thể kéo dài hơi tàn, hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của một mình Chu Dịch Hồng Kông xa xôi như thế, nếu Hàn Sóc muốn tránh né thì dễ như trở bàn tay.
Huống hồ, A Thận lại hướng về phía mẹ mình.
Không biết nghĩ tới cái gì mà Đàm Hi chợt cười lên.

Hàn Sóc tỏ vẻ khó hiểu.

“Cậu nói xem, nếu Chu Dịch biết mình có một đứa con trai thì sẽ có phản ứng thế nào?” “Quan tâm làm gì chuyện hắn sẽ phản ứng thế nào chứ…”
Đàm Hi vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, ai ngờ lại mồm quạ đen thật.

Địa điểm ăn cơm chiều là một nhà hàng tư nhân không nổi tiếng lắm, Lục Chinh đặt chỗ.
Ba đứa trẻ được giao nhiệm vụ gọi đồ ăn.
A Lưu thì rõ ràng là không bận tâm, gọi tùy tiện hai món cay rồi thôi.

Cô bé Ngộ Hạ lập tức đắm chìm vào thế giới đồ ngọt, không thể nào tự kiềm chế được.

Cuối cùng, “trọng trách” gọi đồ được giao cho A Thận,“… Tôm hùm nhỏ xào ớt, vịt nướng Bắc Kinh, sườn tẩm bột chiên, bắp cải xào, nộm đậu bắp, lại thêm một nồi canh đậu hũ nấu đầu cá.” Nhẹ nhàng gập quyển menu lại, ngước mắt dò hỏi: “Như thế đủ chưa ạ?”
Tôm hùm nhỏ xào ớt là món ưa thích của Đàm Hi và Hàn Sóc.
Sườn tẩm bột chiên là món yêu thích nhất của Ngộ Hạ.

Còn vịt nướng Bắc Kinh hẳn là dành cho Lục Chinh rồi.

Dù sao, một người sinh ra và lớn lên ở thủ đô chắc sẽ không quá mức bài xích với đồ ăn điển hình của nơi này.

Nói là đánh bậy đánh bạ cũng được, mà nói là suy nghĩ chu đáo cũng được, trình độ tri kỷ của cậu bé này đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người rồi.
Đàm Hi quay đầu nhìn Hàn Sóc: “Con trai cậu… bao nhiêu tiền?”
“Hở?”
“Tớ mua.”
“Cút đi.” Hàn Sóc vừa cười vừa mắng, không nhịn được ngẩng đầu ưỡn ngực, đó là con trai cô đấy! Con trai cô! Một bữa cơm chay thịt đều đủ cả, mặn nhạt cũng vừa phải, sau khi ăn xong còn có bánh ngọt tráng miệng, cả người lớn và trẻ con đều ăn vô cùng vui vẻ.
Lục Chinh đi thanh toán, Đàm Hi và Hàn Sóc dẫn theo ba đứa trẻ ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa cười nói rộn ràng.

Đột nhiên, cửa phòng bên cạnh mở ra, người đàn ông mang theo hương rượu quấn quanh người đi ra, giây tiếp theo, hoàn toàn ngơ ngẩn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play