“Sáu mươi tỷ, tiền mặt!”

Nhìn thấy tiền, người phụ nữ động lòng.

“Nhưng cô gọi điện cho Thẩm Giai Kỳ, nói với cô ta, chúng tôi chết cả rồi, bảo cô ta lập tức trả tiền.”

“Bây giờ?”

“Đúng vậy, cô chỉ cần nói câu đó là đủ rồi.”

Người phụ nữ nhìn mấy người trước mặt: “Nhưng các người…”

“Nếu không thì chúng ta không hợp tác.” Vũ Vân Hân nhanh nhẹn sạch sẽ thu lại hết tiền.

“Được thôi.”

Người phụ nữ thả hai đứa bé ra, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Giai Kỳ, dựa theo lời Vũ Vân Hân vừa nãy nói lại.

Thẩm Giai Kỳ im lặng một hồi: “Đợi gặp rồi trả.”

“Ngay bây giờ.”

“Cô đang uy hiếp tôi sao? Tôi cảnh cáo cô, đâu phải tôi không có tiền trả, bảo cô chờ một chút không được à?”

Giọng nói nóng nảy đã bán đứng gia sản nhà họ Thẩm.

“Đừng ngắt máy, chỉ mới một phút không gặp thế mà cô đã keo kiệt như thế.”

Người phụ nữ nói xong Thầm Giai kỳ nhanh chóng ngắt máy.

“Thấy chưa, người thuê cô vô lương tâm vậy đó.” Vũ Vân Hân đắc ý nở nụ cười lạnh lùng.

Người phụ nữ không cam lòng nghiến răng, cảm thấy tối nay mình bị người ta chơi đùa, cuối cùng sức chú ý dồn vào túi sáu mươi tỷ kia: “Tôi đã thả người rồi, tiền là của tôi.”

“Được.”

Vũ Vân Hân trả lời rất thoải mái.

Người phụ nữ cười cười, trong lòng thầm nghĩ đêm nay vô cùng lời.

Ba đứa bé đã ở cùng với tổng giám đốc Lăng dưới tầng.

Nhìn lên video trực tiếp trên màn hình, Há Cảo không nhịn nổi nói xấu cô ta: “Em nói rồi mà! Người phụ nữ này ngu lắm! Chúng ta chẳng cần dùng đầu óc là đã bị lừa cho quay vòng vòng rồi.”

Lúc này, Vũ Vân Hân vẫn đang kéo khuỷu tay người phụ nữ kia: “Mãi mới quen biết nhau, bây giờ chúng ta cùng đi ăn khuya không?”

Vừa được cầm tiền lại còn được ăn.

Sao lại không tốt cho được.

Người phụ nữ thả lỏng sự đề phòng của bản thân, trả lời đồng ý.

Hai người vừa cười vừa nói đi xuống từ trên tầng.

Đáng lẽ ra sân bóng rổ phải hoang vắng không một bóng người thì giờ đã được lấp kín bởi vệ sĩ.

Đội trưởng thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân thì báo cáo với Mục Lâm Kiên ngay lập tức: “Giám đốc Mục, cô Vân đã xuất hiện, hiện tại không có nguy hiểm, tính mạng an toàn.”

“Ừ.”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng ừ một câu, tầm mắt anh chỉ nhìn tới bóng dáng quen thuộc trong video.

“Cô muốn ăn gì? Gần chỗ chúng ta có…” Giọng nói của Vũ Vân Hân truyền ra từ trong video, lời còn chưa dứt thì giọng nói đầy cảnh giác của người phụ nữ kia lại tăng cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play